Mật Ngọt Đầu Kim

Chương 47: 47 Nghi Thất Nghi Gia 2

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ


"Có lẽ vậy...!Cha tôi nhỏ hơn mẹ tôi năm tuổi.

Mọi người đều cười nhạo ông ấy vì lấy một cô gái già.

Ông ấy chỉ thích mẹ tôi.

Khi còn trẻ, bố tôi rất chu đáo và nhiều tham vọng.

Ông ấy làm gì mẹ tôi cũng ủng hộ.

Ông ấy nhận khoán rừng núi thì mẹ tôi khai khẩn đất hoang, ông ấy chạy hàng thì mẹ tôi làm hậu hậu cần, ông ấy định xây dựng một trang trại nuôi ngựa, mẹ tôi giúp nuôi ngựa, một bên nuôi con, một bên chăm thú y chuyên nghiệp, nuôi dưỡng, chữa bệnh, đỡ đẻ cho ngựa đều giỏi.

Thành công của cha tôi không thể thiếu công lao lao của mẹ.

Nhưng bà chưa được hưởng phúc dù chỉ một ngày.

Cha tôi làm ra tiền để mua nhà và xe hơi trên thành phố để bắt đầu kinh doanh, bà ấy vẫn ở nhà chăm sóc trang trại ngựa.

Bà ấy để Vệ Nhạc bên người, muốn tôi vào thành phố với cha để đi học.

Vệ Nhạc là dạng như thế nào cô cũng thấy rồi đó.

Mẹ tôi đã đau lòng vì em ấy cỡ nào và cảm thấy có lỗi với nó.

Mẹ tôi luôn hối hận vì năm đó mải làm việc mà bỏ mặc chúng tôi, khiến Vệ Nhạc ốm nặng đến mức cháy não.

Vệ Nhạc học lớp 1 tận 5 năm, ở trường bị bắt nạt và chê cười.

Mẹ tôi đưa nó về nhà và tự mình dạy dỗ.


Vệ Nhạc mà cô thấy bây giờ có thể nói chuyện bình thường với mọi người, tự chăm sóc bản thân cơ bản, cũng biết vài từ, không biết mẹ tôi đã tốn bao nhiêu công sức cho những việc này đâu, buổi tối tôi thường nghe thấy mẹ ôm Vệ Nhạc vào lòng khóc thầm...!Sau này, cha tôi có người khác ở bên ngoài.

Một người phụ nữ trẻ hơn bà ấy và sung sức hơn bà ấy.

Ngày đó sao tuổi già của bà ấy đến nhanh quá, mới ngoài 40 mà tóc đã bạc trắng, đứng với cha tôi như hai thế hệ."
 "Những điều cha mẹ anh trải qua có thể được gửi đến tạp chí Zhiyin, tôi còn có thể tưởng tượng ra tiêu đề! Sao cha anh có thể đối xử với vợ mình như vậy được?" Trần Tê tràn đầy sự phẫn nộ.
Vệ Gia cúi đầu vò đống cỏ khô trong tay, nói: "Tôi cũng hỏi cha tôi câu hỏi tương tự.

Ông ấy cũng nhận ra mình đã làm sai nên chia tay với người phụ nữ đó.

Không lâu sau, mẹ tôi phát hiện thân thể bà ấy có gì đó không ổn.

Bà ấy là đã làm việc chăm chỉ.

Cha tôi mấy năm đó rất xui xẻo.

Ông ấy làm việc gì cũng gặp khó khăn.

Gần như tất cả tài sản mà ông ấy dành dụm được trong những năm đầu đời đều bị mất sạch.

Để chữa bệnh cho mẹ tôi, nhà và xe cũng bán.

Bác sĩ tiên lượng rằng ca phẫu thuật có thể không khả quan lắm, tiêu tốn rất nhiều tiền cũng chỉ trì hoãn nó nhiều nhất thêm vài năm.

Bà không muốn làm cha tôi khó xử, không chịu tiếp tục điều trị, cũng không chịu phẫu thuật, cầu xin cha tôi đưa bà ấy về, ở nhà uống thuốc Nam để hồi phục, thực chất là về nhà chờ chết, cuối cùng bà ấy chết, còn cha tôi suy sụp.

Ông ấy rời khỏi trường đua cũng tốt, ở lại thì sớm muộn gì cũng sẽ chết vì uống rượu."
"Mẹ anh, bà ấy quá quan tâm đến người khác.

Bà là người tốt, nhưng tôi tuyệt đối không muốn sống như bà ấy." Trần Tê kinh hãi nói: "Anh cũng đừng đi theo con đường cũ của bà."
"Bà ấy trước khi chết luôn khóc, không phải vì bản thân mà vì lo lắng cho Vệ Nhạc.


Trước lúc lâm chung, bà không có rơi một giọt nước mắt nào, cố gắng hết sức bẻ tay tôi, trao tay Vệ Nhạc cho tôi.

Tôi đã nói tôi làm không nổi đâu, tôi không phải là bà, tôi không thể sống hoàn toàn vì người khác.

Bà ấy luôn nói xin lỗi tôi, nhưng ngoài tôi ra thì còn ai có thể bảo vệ Vệ Nhạc vô điều kiện đây? Tôi chỉ ra đời sớm hơn Vệ Nhạc một chút, nhưng kiếp này tôi là anh trai cô ấy, chúng tôi không có lựa chọn nào khác.
"Anh làm còn chưa đủ sao?"
"Không, tôi đã làm hỏng việc rồi."
Lời nói của Vệ Gia nhẹ nhàng, nhưng trái tim của Trần Tê nặng trĩu.

Anh từ phớt lờ cô ngay từ đầu đến sẵn sàng nói chuyện với cô, bây giờ anh ấy cuối cùng cũng mở miệng tâm sự một hai điều với một người qua đường sắp rời đi và có thể sẽ không bao giờ gặp lại.

Tuy nhiên, với kinh nghiệm sống nông cạn của mình, cô có thể nói gì đây? Nói, "Chúng ta không phải là thần thánh, chỉ có cần không thẹn với lòng là được, sao có thể mong mọi thứ đều như ý?" Những lời này tuy đẹp đẽ và khách sáo nhưng nỗi đau giáng xuống đầu anh và Vệ Nhạc là có thật, sẽ không vì những lời này mà nguôi ngoai.
Cô đã cố gắng hết sức để trở thành một người biết lắng nghe, giống như con ngựa đỏ của anh ấy.

Trần Tê ngừng nói và im lặng nhai dưa chuột trong tay.

Cô đột nhiên có một sự thôi thúc muốn chạm vào phía sau đầu anh - nơi mà cô đã lén chụp ảnh nhiều lần.

Ngay khi cô nghĩ theo cách này, bàn tay cô ấy đã thực hiện hành động này trước.
Lần đầu tiên Trần Tê chạm vào, Vệ Gia nghiêng đầu nhìn cô, cô chạm lần thứ hai, anh quay đầu đi, cười nói: "Ăn xong đòi rửa tay sao?"
"Anh còn để ý như vậy!" Trần Tê thu tay về, cô đã quên bi kịch chuyện xưa, trong đầu tràn đầy suy nghĩ: Oa, sao tóc của hắn lại mềm như vậy, sờ thật tốt!
Vệ Gia cho con ngựa mận chín ăn một củ cà rốt hình ngôi sao.

Trần Tê nhớ lại lần lần đầu tiên gặp mặt, cô đã nhầm "Gia Gia" với tên của một con ngựa, và nói: "Bây giờ có vẻ như con ngựa này trông hơi giống anh."
 "Tôi...!mặt dài như vậy sao?"
"Không! Tôi nói đôi mắt, các ngươi giống nhau đôi mắt."
Vệ Gia quay đầu ngựa nhìn vào mắt nó từng cái một.


"Giống sao? Giống điểm nào?"
Trần Tê cảm thấy ngay cả khi anh ấy hơi ngốc nghếch cũng rất thú vị, anh ấy nên có nhiều khoảnh khắc như thế này hơn.

Cả Vệ Gia và con ngựa màu mận chín này đều có đôi mắt trong veo, bình tĩnh và từ bi khi nhìn mọi người, lộ ra vẻ trong suốt của sự cam chịu.

Đôi mắt như vậy rất đẹp, nhưng Trần Tê không thích nhìn chúng.
"Rốt cục thì tên nó là gì vậy?"
"Dương Dương, mẹ tôi gọi nó thế."
"Ồ, Vệ Dương Dương.

Có nghĩa là không vui sao? Cái tên này cũng rất hợp với anh đó."
"Con ngựa lấy đâu ra họ?"
"Con ngựa thì sao?" Trần Tê tự tin nói: "Nếu anh không cho nó họ Vệ, tôi sẽ đặt họ của mình cho nó, từ giờ trở đi, nó sẽ được gọi là "Trần Dương Dương".

Với lời chúc phúc của tôi, nó nhất định sẽ không sao, đúng không, "Trần Dương Dương"?"
Sự tự quen thuộc của cô ấy thậm chí còn không tha cho con ngựa.

Vệ Gia sợ rằng nếu cô ấy tiếp tục, cô sẽ cho mọi thứ họ Trần.

Anh chủ động hỏi: "Sao cô lại học cưỡi ngựa? Còn giỏi như vậy."
"Tôi cũng không biết, có lẽ tôi có thiên phú, nói hơi kỳ nhưng bất cứ cái gì tôi làm cũng đều có thể tùy tiện thành công."
"Khoác lác cũng rất thành công!"
Trần Tê đánh anh một cái: "Đừng có không tin, cha mẹ tôi đăng ký cho tôi rất nhiều lớp học năng khiếu, đặc biệt là mẹ tôi.

Nào là khiêu vũ, cưỡi ngựa, bơi lội, chỉ cần tôi không đặc biệt chán ghét môn gì, tôi đều có thể học.

Thành tích học hành của tôi tôi còn khá...!Anh đang cười gì vậy, anh thấy lạ khi thành tích của tôi cao sao?"
Trần Tê đã học các trường tư thục đắt tiền từ tiểu học đến trung học, tham gia vào đủ loại trong giới "phú nhị đại".

Cô xinh đẹp, có cá tính, người khác chơi gì cô cũng chơi, người khác có gì cô cũng có, muốn quậy phá một chút cũng không chậm trễ.

Lúc này, cô vẫn đang học tập chăm chỉ và tiến bộ mỗi ngày, điều này dường như không phù hợp với ấn tượng về cô ấy.

Phản ứng đầu tiên của hầu hết những người nhìn thấy học bạ của cô là ngạc nhiên.
"Hmm...!Những người cảm thấy lạ chắc sẽ nghĩ rằng cô không cần nỗ lực."
"Ý của anh là, tôi đẹp như vậy thì không cần trí tuệ nữa?"

Vệ Gia đã quen với sự tự luyến của cô, cô nói vậy thì là vậy đi.

Anh thuận miệng nói: "Cưỡi ngựa, khiêu vũ, điểm học tập cũng coi như cao...!Những thứ này cô thích nhất cái gì?"
"Cái gì tôi cũng không thích." Trần Tê nói, "Chỉ là tôi bỏ thời gian, hi vọng có thể nhận lại chút gì đó thôi."
"Vậy cô ghét cái gì?"
"Hình như cũng không có." Cô cảm thấy buồn cười nói: "Ôi, đột nhiên tôi cảm thấy mình thật rối rắm, không biết mình thích gì, cũng không biết mình ghét cái gì.

mẹ muốn tôi học diễn xuất trong tương lai, bà nói rằng tôi có năng khiếu.

Cha tôi muốn tôi thi vào đại học bình thường và không vào trong giới của mẹ.

Bọn họ không thuyết phục được ai nên chỉ đành để tôi chọn.

Thực ra, tôi hoàn toàn không nghĩ đến tương lai, bọn họ thật sự để cho tôi lựa chọn ư, tôi cái gì cũng không muốn làm, mỗi ngày ngẩn ngơ ngắm trăng cũng rất tốt."
Vệ Gia mỉm cười.

Cùng một mặt trăng chiếu sáng những người khác nhau.

Một số người đấu tranh để tìm ra ý nghĩa, trong khi những người khác đấu tranh để thoát khỏi ý nghĩa.

Những người đang tìm kiếm ý nghĩa có quá nhiều lựa chọn để không muốn gì cả.

Những người không có ý nghĩa muốn tất cả mọi thứ, nhưng không có sự lựa chọn nào.
 Cuối cùng, Trần Tê và "Trần Dương Dương" đã ăn hết đĩa trái cây, nửa đêm trôi qua.

Trần Tê đầu óc choáng váng, không phân biệt được là ăn quá nhiều hay buồn ngủ.

Thừa dịp này, cô ấy vỗ vào đầu gối của Vệ Gia và nói: "Sau này hãy mang theo Nhạc Nhạc và rời khỏi đây, đến một nơi hợp lý đi."
"Không có nơi nào được dành cho kẻ yếu."
"Anh không phải kẻ yếu, anh chỉ là bị mắc kẹt mà thôi.

Tôi không biết nên làm như thế nào, nếu Tôn Kiến Xuyên có thể giúp anh, tôi cũng có thể! Khi cần nhớ tới tìm tôi!"
Vệ Gia xoa xoa tóc của cô, thấp giọng nói: "Cám ơn."
Giọng điệu của anh làm cho Trần Tê đột nhiên hiểu được, anh giờ phút này lòng biết ơn cùng thân thiện là thật, nhưng cũng sẽ không bao giờ tìm đến cô..

Truyện full

  • Đế Đài Xuân
    Đế Đài Xuân

    Edit: ChiThể loại: đam mỹ, cổ trang, cung đình, nhất thụ nhất công.Dương Thủ là hoàng đế năm mười ba tuổi, còn nhỏ chưa biết cai quản...

  • Trạng Nguyên Nương Tử - Đêm Thứ Bảy
    Trạng Nguyên Nương Tử - Đêm Thứ Bảy

    Văn án: Năm mười tám tuổi, mẫu thân nhận năm lượng bạc rồi gả ta cho người đàn ông nổi tiếng sát thê trong vùng – Kỷ Tùng Trúc. Trước...

  • Hoàng Ân Nhộn Nhạo
    Hoàng Ân Nhộn Nhạo

    Thể loại: Phản xuyên, Sủng, Ngọt, HEEditor: PreiyaĐây là một câu chuyện kể về Hoàng đế và vị phi tần không được sủng ái xuyên qua thế...

  • Một Đời Để Anh Yêu Em
    Một Đời Để Anh Yêu Em

    Em luôn cố tỏ ra kiên cường bên ngoài, nhưng anh biết, bên trong em thật ngây thơ và thánh thiện, em đã trải qua quá nhiều đau khổ mà...

  • Kiếm Tại Thiên Hạ
    Kiếm Tại Thiên Hạ

    Edit: Cửu NguyệtThể loại: Cổ trang, cung đình, nhất công nhất thụ, huynh đệ văn, cường cường, đế vương thụ, niên hạ, ngược luyến tàn...

  • Kẻ Lừa Đảo
    Kẻ Lừa Đảo

    Số chương: 7 + 1PNEdit: ShinThể loại: 1×1, đam mỹ, hiện đại, gương vỡ lại lành, đô thị tình duyên, niên hạ, dưỡng thành, HEMột câu...

  • Dị Thế Đoạt Tình
    Dị Thế Đoạt Tình

    Thể loại: đam mỹ, cường thủ hào đoạt, nhược công cường thụ, thụ sủng công, thụ truy công…Tác giả viết: ý tưởng về đam mỹ này cứ dâng...

  • Kế Hoạch Giải Cứu Nam Phụ
    Kế Hoạch Giải Cứu Nam Phụ

    Một câu chuyện tình hoàn toàn trái ngược với đạo lý sẽ được hoàn tất trong tác phẩm Kế Hoạch Giải Cứu Nam Phụ khi mà hai nhân vật chính...

  • Tôi Mệt Rồi!
    Tôi Mệt Rồi!

    Truyện: Tôi mệt rồi!Tác giả: Tửu Tiểu ThấtEditor: Mèo MikiSố chương: 1 chươngThể loại: truyện ngắn, hiện đại, ngượcVăn án:Tôi đã từng...

  • Thuyền Trưởng Đam Mê (The Captain Of All Pleasures)
    Thuyền Trưởng Đam Mê (The Captain Of All Pleasures)

    Sutherland Brothers #1Người dịch: Người dấu mặtNicole di một ngón tay uể oải trên bức tường khi nàng đi vào trong khoang chứa hàng trên...

  • Mật Ngọt Đầu Kim
    Mật Ngọt Đầu Kim

    Bạn đang đọc truyện Mật Ngọt Đầu Kim của tác giả Tân Di Ổ. Khi nhìn thấy Vệ Gia từ ánh mắt đầu tiên, Trần Tê cảm thấy mình như thấy một...

  • Tôi Sẽ Khiến Anh Phải Tỏ Tình Với Tôi
    Tôi Sẽ Khiến Anh Phải Tỏ Tình Với Tôi

    Nó là một đứa con gái hồn nhiên, tính tình hơi kỳ quái nhưng lại rất quan tâm người khác. Nó gặp hắn trong một lần chuyển trường, cả...

  • Thần Tiên Ngươi Đang Làm Gì
    Thần Tiên Ngươi Đang Làm Gì

    Thể loại: cổ đại, huyễn huyễn, hàiMột trăm hai mươi bảy lần yêu đương vụng trộmNguyệt hắc, phong cao, xòe bàn tay ra cũng không thấyChỉ...

  • Nó Thích Mày
    Nó Thích Mày

    Tác giả: SapisThể loại: hiện đại, học đường, hài hước, lãng mạn, ngọt, teenficGiới thiệu:"Nó thích mày...còn tao thì không"Thanh xuân...

  • Sa lậu
    Sa lậu

    Edit: Phong MyThể loại: Đam mỹ (nam x nam), cổ trang, giang hồ, mỹ công sửu thụ, HE.Truyện là phần tiếp theo của Sa Lạp cùng tác giả,...