Hủ Thụ - Thâm Khuy

Chương 33

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ

Thấy người bước ra là Nguyên Liệt, Cận Đình Hựu không cảm thấy quá ngạc nhiên. Hắn bước xuống xe nhưng vẫn không nhịn được mà liếc nhìn sau lưng Nguyên Liệt vài lần. Cận Đình Hựu quét mắt qua trang phục của Nguyên Liệt và mái tóc ướt sũng. Bỗng chốc, sắc mặt của hắn trở nên trầm xuống. 

Hắn tức giận gằn giọng: “Cậu…”

Chưa dứt lời, Cận Đình Hựu đã bị Nguyên Liệt đá một cú vào bụng.

Cú đá bất ngờ khiến Cận Đình Hựu lảo đảo lùi lại vài bước. Ngay lập tức, hắn tức giận vung tay định đấm, nhưng lại bị Nguyên Liệt đá trúng vào đèn xe phía trước. Cơ thể va chạm vào lớp vỏ kim loại, phát ra tiếng va chạm lớn. 

Cận Đình Hựu ngay lập tức cảm thấy đau nhói ở vùng thắt lưng và bụng. Hắn cúi người ho khan một tiếng, sau đó bất ngờ lao tới đấm mạnh vào mặt Nguyên Liệt. Nguyên Liệu không tránh né. Cú đấm mạnh của Cận Đình Hựu trúng vào khóe miệng Nguyên Liệt, chỉ trong chốc lát, máu bắt đầu rỉ ra.

Trước mặt Cận Hướng Dương, cả hai đều tự giác kiềm chế lại cơn bạo lực. Nguyên Liệt hồi nhỏ đã từng theo người của Nguyên lão gia luyện tập, không đến nỗi là một cao thủ võ thuật, nhưng để đối phó với những người bình thường chưa từng tập luyện thì dư sức. 

Trong khi đó, Cận Đình Hựu lúc học cũng không phải là người dễ dãi, thường xuyên giúp đỡ bạn bè, đã từng tham gia không ít cuộc ẩu đả. Lúc này, cả hai đều tấn công nhau mà không chút nương tay, biểu cảm lạnh lùng và đầy căm phẫn.

Cận Đình Hựu nghiến chặt răng, lại đấm về phía Nguyên Liệu.

“Cậu làm cái quái gì với Cận Hướng Dương?”

“Tôi làm gì?” 

Lần này, Nguyên Liệu nghiêng đầu tránh cú đấm tới. Anh lạnh lùng tiến một bước về phía trước, dùng tay phải nắm chặt cổ Cận Đình Hựu, rồi dùng chân quét chân Cận Đình Hựu ngã xuống đất. Anh quỳ gối, dùng sức đè mạnh vào xương sườn Cận Đình Hựu, khiến hắn không thể cử động. 

Anh từ từ nói: “Tôi không hèn hạ như cậu.”

“Cậu còn nhắn tin cho Cận Hướng Dương?” Nguyên Liệt bỗng nhớ ra điều gì, cười nhạo một tiếng, hoặc có thể là cười sảng khoái, “Tôi đã xem rồi.”

Cận Đình Hựu bị nắm chặt cổ, hơi thở trở nên khó khăn. Hắn không chịu thua, cười lạnh: “Tôi đã nuôi Cận Hướng Dương ba năm. Cận Hướng Dương quen cậu được bao lâu? Cậu nghĩ cậu ta thật sự…”

“Trên thực tế, bây giờ cậu ấy thậm chí còn không muốn nhìn cậu một cái.” Nguyên Liệt cắt ngang lời Cận Đình Hựu đang tự lừa dối mình, sắc mặt bỗng nhiên dịu lại. “Cậu không biết đâu. Lúc nãy tôi bảo sẽ đi nói chuyện với cậu, cậu ấy còn ôm chặt tôi không cho ra ngoài.”

“Cậu ấy nói, cậu ấy sợ cậu đánh tôi.” Nguyên Liệt lạnh lùng nhìn Cận Đình Hựu, thấy mắt anh bỗng chốc đỏ lên, nói: “Giờ đây, trong mắt cậu ấy, cậu là một kẻ hoàn toàn ác độc. Cậu ấy không muốn nhắc đến cậu, càng không muốn gặp cậu.”

Hình ảnh tối hôm đó, Cận Hướng Dương co rúm trong góc phòng tắm, gục đầu khóc lóc cầu xin, đột nhiên hiện lên trong đầu Cận Đình Hựu. Cổ tay của hắn cọ mạnh vào mặt đất thô ráp, tạo ra những vết máu dày đặc. Nguyên Liệt đột nhiên nói: “Tôi thấy cậu thật đáng thương.” 

Nguyên Liệu đột ngột nói: “Tôi thấy cậu cũng tội nghiệp đấy.” 

Anh cúi người nhìn Cận Đình Hựu, ánh mắt khinh bỉ nhưng lại cố tình mang theo chút thương hại. 

Những lời anh nói như đâm sâu vào lòng: “Bố mẹ cậu không coi trọng cậu, anh trai cũng không dành cho cậu bất kỳ tình cảm nào. Thực ra… cậu còn có Cận Hướng Dương. Nhưng giờ đây, Dương Dương cũng sợ cậu, không muốn gặp cậu nữa.”

“Thay vì nói cậu nuôi cậu ta ba năm, không bằng nói rằng, cậu chỉ tạm thời có được cậu ấy ba năm.”

Nguyên Liệt cười nhẹ: “Cậu cứ xem đi, giờ cậu còn lại cái gì?”

Bây giờ đã là đầu đông. Vào ban đêm, những con phố không còn khô nóng như mùa hè nữa. Cận Đình Hựu nằm trên mặt đất lạnh lẽo, không thể cử động. Vừa rồi, hắn một mình đứng trong phòng ngủ của Cận Hướng Dương, tay chân lạnh đến mức gần như tách rời khỏi cơ thể. Hắn quá lạnh, vì vậy không thể cưỡng lại mà đến đây. 

Hắn muốn gần gũi hơn với Cận Hướng Dương.

Nhưng, Cận Hướng Dương ở nhà người khác, không muốn ra ngoài. Hắn thấy Cận Hướng Dương thò đầu ra nhìn mình, cũng thấy vẻ hoảng sợ và chán ghét thoáng qua trong ánh mắt khi hai người đối diện. Cảm giác hồi hộp và ngại ngùng hiếm hoi khi nhắn tin giờ đây đột nhiên rơi xuống như một tảng đá nặng nề. 

Trong khoảnh khắc này, hắn cảm thấy lồng ngực mình trống rỗng. Hoặc có thể, cái lạnh này đang xé nát làn da của hắn, bóp nghẹt thứ gì đó trong lồng ngực. Toàn thân hắn trở nên lạnh lẽo.

Nhớ rằng Cận Hướng Dương vẫn đang xem hoạt hình và chờ đợi mình, Nguyên Liệt đột nhiên buông lỏng Cận Đình Hựu. Anh đứng dậy, sau đó bỏ qua Cận Đình Hựu đang nằm bất động trên mặt đất, định quay về.

Cận Đình Hựu bỗng nhiên cười một tiếng. Mặc dù trong lòng lúc này đầy rẫy những cảm xúc âm u, tăm tối như dòng nước ngầm chảy xiết dưới lớp băng giá, hắn vẫn không quên buông lời châm chọc, như thể cảm thấy điều gì đó buồn cười lắm: “Cậu nghĩ rằng so với tôi, cậu tốt hơn ở điểm nào?” 

Cận Đình Hựu nói với giọng điệu cứng rắn: “Nguyên Liệu, cậu rõ ràng biết, bất kể người cứu rỗi là ai, Cận Hướng Dương sẽ đi theo người đó. Có thể là cậu, cũng có thể là người khác.”

Bước chân của Nguyên Liệt bỗng dừng lại. Anh không quay đầu nhìn Cận Đình Hựu, chỉ nói: “Nhưng tình cờ lại là tôi.”

“Và tôi sẽ không để ‘người khác’ đó xuất hiện.”

Nguyên Liệt mở cửa biệt thự và bước vào trong.

Cận Đình Hựu mở mắt, nhìn chằm chằm vào trời đêm đen kịt, vẫn giống như tối qua, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt. Gió lạnh buốt thổi qua, cố xua đuổi những kẻ bơ vơ vô gia cư khỏi đường phố. Hắn bỗng nhiên bật dậy, ngồi trở lại trong xe.

Trước mặt, ánh đèn tầng một của nhà Nguyên Liệt sáng lên, dường như có bóng người thoáng hiện. Đèn đường trên phố cố gắng nâng đỡ bầu trời đêm đang lung lay. Ánh sáng chỉ chiếu lên phần đuôi xe, khiến hắn không thể nhìn rõ con đường phía trước.

***

Nguyên Liệt vừa mở cửa nhà chính, Cận Hướng Dương đã như một quả cầu lông nhảy bổ vào: “Nguyên Liệt!!” 

Nguyên Liệt khép cửa lại sau lưng: “Xem phim hoạt hình xong rồi sao?”

“Em không xem hết… chỉ là…” Giọng của Cận Hướng Dương đột nhiên ngừng lại. 

Cậu mở to mắt, nói: “Anh… anh bị chảy máu miệng à?” 

Cậu đột nhiên nhận ra điều gì: “Có phải… có phải anh trai em đã đánh anh không?” Cận Hướng Dương lập tức ôm lấy mặt, bắt đầu khóc nức nở vì tự trách: “Tất cả là lỗi của em! Là lỗi của em!”

“Tôi cũng đánh Cận Đình Hựu rồi.” Nguyên Liệt vội vã xoa đầu cậu, an ủi kịp thời: “Tôi đánh cậu ta mấy cú liền, cậu ta chỉ đánh tôi có một cái thôi.”

Cận Hướng Dương ngẩng đầu lên, hai tay vẫn che mặt, chỉ để lộ đôi mắt ướt nhòe qua kẽ tay, lén lút nhìn Nguyên Liệt. Cậu trông thấy vết thương của Nguyên Liệt, môi cậu mím chặt, nước mắt lưng tròng, giọng ngập ngừng hỏi: “Anh thật sự đã đánh anh trai em à?”

“Ừ.” Nguyên Liệt quan sát biểu cảm của cậu rồi hỏi: “Em có giận tôi không? Không muốn tôi đánh cậu ta à?”

“Làm gì có!” Cậu rõ ràng là sợ Cận Đình Hựu, nhưng khi thấy vết thương trên mặt Nguyên Liệt, sự tức giận tạm thời lấn át nỗi sợ hãi. 

Cậu căm tức nói: “Anh ta đã đánh anh, anh phải đánh lại! Anh ta là kẻ xấu!”

Nguyên Liệt luôn nhìn chăm chú vào Cận Hướng Dương. Cận Hướng Dương thực sự không hỏi một chút nào về vết thương của Cận Đình Hựu. Cậu tức giận đến mức mặt đỏ bừng. 

Nguyên Liệt bỗng nắm lấy hai cổ tay mảnh khảnh của Cận Hướng Dương, kéo cậu về phía mình. Cận Hướng Dương không kịp phòng bị, tay cậu bị Nguyên Liệt gạt ra khỏi mặt, ngay lập tức hai người gần như áp sát vào nhau.

Nguyên Liệt nói: “Ừ. Tất nhiên là tôi đã đánh lại.”

Họ đối diện nhau, đầu mũi chỉ cách nhau một khoảng nhỏ. Hơi thở và mùi hương của Nguyên Liệt bao trùm lấy Cận Hướng Dương. Mặt Cận Hướng Dương vẫn còn đỏ vì tức giận, chưa kịp cảm thấy xấu hổ, thì vành tai cậu đã không thể kiềm chế, đỏ bừng lên.

Nguyên Liệu nghiêng đầu, dùng môi chạm nhẹ vào mặt Cận Hướng Dương. Anh nâng khuôn mặt của Cận Hướng Dương lên, lúc này không rõ là đỏ vì tức giận hay vì xấu hổ, nhẹ nhàng nói: “Thế nên em không được khóc nữa.”

“Ồ… Ồ…”

Mắt Cận Hướng Dương ướt át. Hơi nước mờ mịt tràn ngập trong đáy mắt, hòa quyện thành một dòng nước thơ mộng. Môi của Nguyên Liệt sao mà mềm mại đến vậy, dường như còn mềm hơn cả má cậu. Cận Hướng Dương cảm thấy lâng lâng, thầm nghĩ, nếu biết sớm thì ngày hôm đó cậu đã không hôn cằm của Nguyên Liệt, mà lẽ ra cậu nên hôn vào đôi môi ấy.

Truyện full

  • Đông Chu Liệt Quốc
    Đông Chu Liệt Quốc

    Tuyệt tác văn chương phản ánh một gia đoạn 550 năm bão táp của lịch sử Trung Hoa từ Xuân Thu đến Chiến Quốc, hàm chứa những vấn đề phổ...

  • Mê Đắm
    Mê Đắm

    VĂN ÁN:1.Cố Thanh Sương được mọi người ngợi khen là nữ thần trong giới showbiz, cô có vô số người hâm mộ, thường lọt vào hot search vì...

  • ABO
    ABO

    Thể loại: ABO, AxO, hiện đại, 1x1, HE. Ngoài lạnh trong trung khuyển công x cao lãnh e thẹn thụ (chậm nhiệt thành thục công x thâm tình...

  • Cõi Lòng Cô Đơn
    Cõi Lòng Cô Đơn

    Biên tập: CandyTrong tháng ngày niên thiếu ngát xanh.Tình yêu sâu sắc, quên lãng nhạt nhòa. Có những tình cảm cứ dần phai mờ trong dòng...

  • Chệch Hướng - Đường Quả Tuyết Sơn
    Chệch Hướng - Đường Quả Tuyết Sơn

    Bạn tình cũng có quy tắc của bạn tình.Không hôn môi, không ngủ lại, không tán tỉnh nhau nơi công cộng…Lên giường bung xõa thế nào cũng...

  • Cậu Ấy Là Của Tôi!
    Cậu Ấy Là Của Tôi!

    Thể loại: Truyện teen, truyện tự sáng tácHai con người hai tính cách hoàn toàn trái ngược.Nàng mạnh mẽ, chàng yếu đuối.Nhưng biết đâu...

  • Làm Nhân Vật Phản Diện Cũng Phải Nổi Tiếng Khắp Tu Chân Giới
    Làm Nhân Vật Phản Diện Cũng Phải Nổi Tiếng Khắp Tu Chân Giới

    Biên tập: Tiểu Vô Lại  Thể loại: đam mỹ, cường cường, tiên hiệp tu chân, song trọng sinh, ngụy huynh đệ, hệ thống, xuyên thư  Tình...

  • Vẫn Có Một Người Đợi Em Nơi Cuối Con Đường
    Vẫn Có Một Người Đợi Em Nơi Cuối Con Đường

    ⊹⊱ Phong, anh là ngọn gió mát lạnh thênh thang giữa đất trời trông trói buộc, thế nhưng không biết tự lúc nào, anh đã là ngọn gió ấm áp...

  • Thiếu Nữ Miệng Quạ Đen
    Thiếu Nữ Miệng Quạ Đen

    Tên truyện: Thiếu nữ miệng quạ đenTác giả: Lạc Khê NhiThể loại: ngôn tình, hiện đại, 1v1, HE, hài, truyện ngắnSố chương: 10...

  • Hạ Chí
    Hạ Chí

    Thể loại : Đam mỹ, hiện đại, ấm áp, nhẹ nhàng, ngọt ngào, ôn nhu  công x manh thụ, HE.Edit : Chanh MuốiThẩm Tu Viễn và Hạ Nhật  không...

  • Lập Quốc Ký I
    Lập Quốc Ký I

    Tác giả: Người Qua Đường AThể loại: Võng DuHắn là đệ nhất danh bộ của Châu thành. Không có vụ án nào vào tay hắn mà không phá được....

  • Cô Nương, Thỉnh Tự Trọng
    Cô Nương, Thỉnh Tự Trọng

    Tên: Thiên Hạ Tối Nhị (Nguyên danh: Cô nương, thỉnh tự trọng)Thể loại: ngôn tình, xuyên không, hài, HENgười convert: armelia – Tàng...

  • Chiếc Hôn Và Đóa Hồng
    Chiếc Hôn Và Đóa Hồng

    Nhà họ Giang và nhà họ Quý đã thân nhau mấy đời, truyền thống hai nhà cũng coi như môn đăng hộ đối. Hai người thông qua lời mai mối, đã...

  • Phía Dưới Hoang Đường
    Phía Dưới Hoang Đường

    VĂN ÁNVĂN ÁN 1: Hồi trung học, Vưu Niệm và nam thần cùng trường Lục Thanh Trạch đã có một tình yêu vô cùng nồng nhiệt.Lục Thanh Trạch...

  • Xướng Nữ Bất Tri - Nam Lễ
    Xướng Nữ Bất Tri - Nam Lễ

    Đại tướng quân muốn cưới đại tiểu thư Ôn gia, người đã làm quân kỹ suốt ba năm ở Bắc Địch.Nàng sớm đã bị hành hạ đến mức phát điên,...