Giúp Tôi Vỗ Vỗ - Thất Tiểu Hoàng Thúc

Chương 1

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ

"Nhị vạn."

"Bát bính."

"Bính."

"Bỏ xuống, ù rồi."

Vu Chu đưa tay lấy bài, tay phải đẩy, tay trái nhét quân bát bính chuẩn xác vào khe bài, thừa dịp mọi người thăm dò, nhanh chóng tính toán: "Sảnh một màu đại đối tử bát phiên phong đỉnh, hai giang nhất đối giang nhất mỗi nhà đền ba, đưa tiền."

"Vãi, xuống tay ác thế."

"Vận khí gì vậy trời."

Lời oán giận trên bàn hết đợt này đến đợt khác vang lên, Hỏa Oa túi trống rỗng run run: "Hết tiền rồi, nợ."

"Chuyển khoản, không chơi nữa." Vu Chu nói.

"Thắng rồi thì chạy à?" Hỏa Oa bất bình không muốn lấy điện thoại ra.

Vu Chu mở nhóm chat, mắt nhìn chằm chằm cô ấy chuyển khoản xong, cất điện thoại vào túi, đứng lên đi ra ngoài cửa cuốn: "Oản Oản, không biết có tiểu bậy hay không, mình phải trở về xem thử."

Oản Oản là một con mèo cái chị gái nàng gửi nuôi ở nhà nàng, lúc chị gái đi Thâm Thành, nói gửi nuôi hai tuần, đảo mắt đã gần ba tháng.

Mèo cái chưa triệt sản, mỗi tháng phải động dục một lần, dù sao cũng không phải mèo của mình, Vu Chu cũng không tiện dẫn đi làm phẫu thuật, chỉ có thể mở video trên mạng, dựa theo phổ cập khoa học, vụng về dùng tay vỗ nhẹ.... cái mông nó.

Có thể giảm bớt hay không, khó mà nói, nhưng sau hai ba lần, ánh mắt Oản Oản nhìn nàng, tràn ngập tình yêu.

Vu Chu đeo khẩu trang xong, nhìn mấy người bạn nối khố đi ra, Hỏa Oa kéo cửa cuốn xuống, rầm rầm vang lên như sét đánh, lại dùng chân giẫm lên, khom lưng khóa kỹ cửa.

"Cậu về rồi, khi nào mới có thể hẹn lại đây, đại tác giả." Hỏa Oa ngậm kẹo mút, giống như ngậm một điếu thuốc.

"Tác giả cái rắm." Vu Chu đút tay vào túi, lúc này mới nhớ ra đã quên bắt xe.

Từ chức ở nhà mấy tháng, nàng dường như không quen với một số kỹ năng sống cơ bản, giờ phút này đứng ở đầu đường mới bắt đầu gọi xe, có vẻ nàng có chút xấu hổ.

Vu Chu không phải tác giả, là một tay viết, nàng không thể nói trong đó có khác biệt gì lớn, nhưng tóm lại là có.

Lúc nói đến muốn từ chức để viết văn toàn thời gian, cấp trên cũ của nàng trừng mắt nhìn nàng, đẩy mắt kính hỏi nàng: "Viết tiểu thuyết kiếm được rất nhiều?"

Nàng giữ kín như bưng gật đầu.

Cấp trên cũ làm một bộ nàng trèo cành cao, cùng với bộ phận nho nhỏ biểu cảm ngọa long tàng phượng, lưu luyến không rời tiễn biệt nàng.

Viết tiểu thuyết kiếm được nhiều hay không, khó mà nói, nhưng nàng quên nói cho cấp trên cũ, nàng không ký hợp đồng.

Không muốn làm nữa, chỉ là bốn chữ trên mặt chữ này.

Mà cái cớ viết tiểu thuyết này, là vì để cho quãng đời còn lại của nàng có vẻ có giá trị.

Suy nghĩ một lát, xe đã tới, làm tay viết dù sao cũng rèn luyện trí tưởng tượng của nàng, để cho quá trình chờ xe cũng không quá nhàm chán.

Nàng dứt khoát vẫy tay tạm biệt bạn nối khố, lên xe dựa vào cửa sổ hóng gió.

Giang Thành tháng tám tháng chín, trong không khí năm ngoái đều là mùi pháo, khô đến muốn bốc cháy, nhưng năm nay mưa quá nhiều, là mùi pháo ướt.

Vu Chu đón gió dính nhớp trở về chung cư, tóc mái bị thổi dựng thẳng lên, nhìn qua giống như một tên ngốc, ở trong thang máy loát cửa thép vài lần, vẫn không ấn xuống được, nàng đành phải dựng thẳng tóc mái mở cửa.

Vân tay vẫn phải ấn tới lần thứ hai, khóa cửa ngu ngốc mới có thể nhận dạng.

"Đã mở cửa." Giọng nữ bình dị nói.

Vu Chu đá văng giày, thay dép lê ở cửa trước, khẩu trang treo trên móc, nghĩ lần sau đi xét nghiệm còn có thể dùng lại.

Vừa muốn cởi áo, vừa gọi "Oản Oản".

Oản Oản lại không đi ra nghênh đón nàng như thường ngày.

Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy một người phụ nữ ngồi trên sô pha.

"Đệch." Hai tay nàng còn đan chéo vạt áo, dùng sức muốn cởi ra khỏi đầu.

Hành động lúc này, không nên mắng chửi người, nhưng chân của nàng có chút mềm nhũn, nếu như không mắng chửi người, sợ là phải quỳ xuống.

Người phụ nữ kia ngồi nghiêm chỉnh trên sô pha da thật trải một lớp thảm lông, búi tóc cổ đại, trâm châu lung lay, mặc váy dài cổ đỏ sậm không biết triều đại nào, tầng tầng lớp lớp, rất phức tạp, giờ phút này cũng hơi kinh hoảng nhìn nàng.

Vu Chu đột nhiên bị dọa cười.

"Ha ha ha ha ha ha." Tiếng cười của nàng vang lên, còn quái dị hơn cả người phụ nữ đột nhiên xuất hiện ở kia.

Nàng cũng không muốn, nhưng nàng từ nhỏ đã như vậy, lúc chân rút gân đau đến cực hạn, lúc xem phim kinh dị sợ đến cực hạn, liền muốn cười.

Có thể là bởi vì, cười rộ lên náo nhiệt một chút, ít nhiều có thể tăng thêm chút can đảm.

Người phụ nữ bị hoảng sợ, cổ hơi lui về phía sau, sắc mặt trắng bệch.

Con mẹ nó... trông càng giống ma hơn.

Vu Chu vịn tay lên khóa cửa, cảm ứng rất nhiều lần, đều không chuẩn với miệng hồng ngoại, vì vậy nàng nắm chặt tay nắm, hỏi cô nương trên sô pha: "Cô là ai vậy?"

Trong đầu nàng nhanh chóng phân tích, người? Ma?

Không thể là ma, ma xuất hiện không phải là đức tính này. Nàng viết văn linh dị rất nhiều, bình thường muốn tạo chút thế, huống chi, cô nàng trông cũng rất sợ hãi, cho tới bây giờ chỉ nghe ma dọa người, bao giờ nghe người dọa ma.

Nếu là người......

Là người thì dễ xử lí, là một cô nương, còn thấp hơn nàng nửa cái đầu, đánh nhau nàng hẳn là không chịu thiệt.

Vì thế nàng cố gắng bình tĩnh lại, nặn ra một nụ cười thoải mái: "Có phải, đi nhầm đường rồi không?"

Cô nương nhìn nàng, đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lần, cuối cùng nhìn thẳng vào mắt nàng: "Tôi hình như, đi nhầm rồi."

Giọng nói thật dễ nghe, giống như một CV vậy. Còn phong cách cổ xưa, đêm hè dính nhớp đều nhẹ nhàng khoan khoái lên.

Vu Chu vì thế lấy tay từ khóa cửa xuống, cầm điện thoại, lời hay ý đẹp thương lượng: "Vậy, không trở về sao?"

Nàng bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng khác, ngộ nhỡ, cô nương này bị điên.

Đi nhầm, còn ngồi trong nhà người ta, quyết định không dời ổ.

Cô nương liếc nàng một cái, đôi mắt dịu dàng rũ xuống, không nói gì.

Vu Chu bất động thanh sắc giẫm lên mặt đất, chân không mềm nữa, vì vậy nàng đi đến bên cạnh bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống: "Cô gặp phải khó khăn gì sao?"

"Đúng vậy." Cô nương gật đầu.

"Sao?" Vu Chu nhíu mày, "Chơi cosplay bị gia đình đuổi ra ngoài?"

Cô nương ngẩng đầu, lại lắc đầu: "Nghe không hiểu."

Vu Chu thở dài một hơi, xắn tay áo: "Cô có nóng không?

"Nóng." Cô nương do dự nói.

"Mở điều hòa đi, tôi cũng nóng."

"Điều...... hòa?"

Vu Chu duỗi ngón tay: "Thứ đồ trong tay cô, hình chữ nhật, ừ, đúng rồi, cầm lên, thấy cái nút màu vàng ở giữa không, bấm vào, bíp-- là được."

Nàng mệt mỏi quá, chống trán chờ gió lạnh, đang tự hỏi mình vừa rồi vì sao còn phải lồng tiếng cho điều khiển từ xa.

Cô nương kia lại bị sợ đến mức run rẩy, nắm điều khiển từ xa tay cũng không phải, chân cũng không phải, dịch thân thể hai lần, cảnh giác nhìn chằm chằm đầu ra gió.

"Cô, cô biết tiên thuật?" Cô nương cố lấy hết can đảm, hai mắt sáng lên.

"Tiên thuật?"

"Cô biết hô mưa gọi gió."

"Ha ha ha ha ha ha." Vu Chu lại cười rộ lên, cười hai cái lại thu hồi, "Đùa nhảm. Cô mới biết tiên thuật đó, nói đi, tại sao lại đến nhà tôi."

"Tôi đang muốn đi ngủ, bên ngoài sét đánh, vừa mở mắt đã đến nơi này rồi."

"Ồ," Vu Chu khó có thể nói thành lời nhìn cô nàng, "Bị sét đánh tới?"

"Đúng v..." Cũng không phải, sấm sét không đánh trúng cô nàng, nhưng cô nàng nhìn Vu Chu có chút điên cuồng, quyết định nhận ra, "Cũng có thể lý giải như vậy."

"Nếu cô nương muốn."

"Tôi muốn?" Tôi muốn? Vu Chu bị tức giận tới, "Cô biết tôi hiện tại muốn cái gì không?"

"Không biết."

"Muốn báo cảnh sát."

"Ôm," cô nương hốt hoảng lúng mà cắn cắn môi, "Ôm chặt......"

*Báo cảnh sát (bàojǐng) phát âm gần giống ôm chặt (bào jǐn)

Vu Chu mất kiên nhẫn: "Sao ngày nay cô cứ chơi đùa vớ vẩn thế, joke đồng âm rời khỏi thế giới của tôi."

"Tôi......" Cô nương kia chân tay luống cuống, như là muốn khóc.

Lời nói có chút nặng nề, Vu Chu bình phục tâm tình, loát sự tình từ đầu tới cuối một lần: "Cô, hơn nửa đêm, xuất hiện ở nhà tôi, tôi không đuổi cô, đúng hay không? Có thể thấy được tôi là người Tốt Bụng Thiện Lương, Ấm Áp, Khiêm Tốn, Oai Phong Lẫm Liệt viết hoa. Có phải hay không?"

"...... Phải."

"Tôi thấy cô trông không tệ nói chuyện cũng rõ ràng, đầu óc cũng không giống có vấn đề, nếu cô có khó khăn, cứ việc nói thẳng, cứ vòng vo, chúng ta giải quyết thế nào được?"

"Tôi......"

"Cô không đi, làm sao tôi ngủ được?"

"Tôi......" Cô nương suy tư mấy hồi, hạ quyết tâm, từ từ kể ra: "Tôi tên Hướng Vãn, người sống ở năm Tân Nguyên thứ 24, năm nay 18, gia phụ Hướng Dư, là tả tướng đương triều, mẫu thân Hướng Hoa thị, là con gái cả của Cao Tông Chiêu Hoa công chúa, huynh trưởng Hướng Phi, Giám Diêm Sử đương nhiệm, Ngự Sử đại phu, chưa hôn phối, có điều cùng......"

"Dừng."

Bắt đầu học thuộc gia phả.

Vu Chu tay trái chống cằm, cắn miếng da chết trên miệng, trầm mặc một hồi lâu, lại ngẩng đầu thì đổi ngữ khí: "Cô nói, là thật?"

"Vâng." Hướng Vãn gật đầu.

Vu Chu móc điện thoại ra, mở giao diện trò chuyện trước mặt cô nàng, ấn ba con số 1-1-0, mặt không chút thay đổi đặt ngón trỏ vào nút gọi: "Là thật?"

Hướng Vãn không hiểu nhìn hành động của nàng, có chút tò mò đồ chơi trên tay nàng, nhưng chỉ trong nháy mắt, lại nhìn nàng, nghiêm túc nói: "Là thật."

Vu Chu xoay điện thoại di động trong tay, khóa màn hình.

Không báo cảnh sát, nàng không dám.

"Tân Nguyên, là...... triều đại nào?"

"Triều Lý."

"À đúng đúng đúng, từng học trong sách giáo khoa cấp ba."

Hướng Vãn không được tự nhiên cử động cổ.

"Nói như vậy, cô xuyên không?" Vu Chu mím môi đưa ra kết luận.

Viết lách chính là điểm tốt ấy, kiến thức rộng rãi.

"Xuyên......"

"Chính là từ một thời không đến một thời không khác."

Xuyên không trong tiểu thuyết cũng không nói cổ nhân xuyên không tới giống như kẻ ngốc, cái gì cũng nghe không hiểu mà.

"Vậy," Hướng Vãn nhìn quanh bốn phía, sắc mặt tái nhợt như cũ, "Có lẽ vậy. Hiện giờ là..."

"Công Nguyên 2022."

Cô nàng đỡ lấy tay vịn sô pha, như bị sét đánh: "Vậy cha mẹ tôi......"

"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chắc là đã chết rồi."

Hướng Vãn ôm lấy ngực, nắm lấy tay áo muốn lau nước mắt.

Vu Chu bắt đầu đau đầu.

Eo cũng bắt đầu đau, nàng cần gấp đi nằm lên giường.

"Như vậy đi, tối nay tôi trước không báo cảnh sát, cô cũng ở lại đây trước, từ đây đi đến đầu kia, rẽ phải, là phòng ngủ phụ, không trải giường, cô tự làm. Có một cách thử xem cô nói có thật hay không, ngày mai theo tôi ra ngoài một chuyến."

Hướng Vãn chớp mắt đẫm lệ, thút thít nghe, chờ nàng nói xong, mới nức nở nói: "Cách gì?"

"Trâm châu trên đầu cô, kêu lách cách, ngày mai cho tôi một cái, tôi đi chợ đồ cổ, xem có phải đồ cổ hay không. Ha ha ha." Nói xong lời cuối cùng, Vu Chu cười rộ lên.

Không biết vì sao, chọc cô nàng cười một chút.

Hướng Vãn hít mũi nhìn nàng cười, cảm thấy trong lòng vô cùng buồn bã. Nhưng giờ phút này cũng không có cách khác, cô nàng bơ vơ không nơi nương tựa, chỉ có thể từ nàng, vì thế liền thức thời gật đầu.

"Này," Vu Chu đứng dậy, "Oản Oản đâu?"

Hướng Vãn hít một hơi, bèo nước gặp nhau, thế mà lại gọi thân mật như thế sao?

* Vãn Vãn và Oản Oản đều là đọc là Wǎn Wǎn, nên Hướng Vãn tưởng Vu Chu gọi mình.

"À, mèo của chị tôi, tên Oản Oản. Oản trong bát ăn cơm."

"Nó cứ cọ lên người tôi, tôi sợ, nên để nó vào trong tủ."

Vu Chu giật mình: "Tủ nào?"

Hướng Vãn chỉ chỉ sang một bên.

"Đó là tủ đồ... " của tôi. Không phải quần áo bình thường, mà là quần áo cần giặt ủi mặc giữ thể diện khi ra ngoài.

Vu Chu mặt mày tái mét đi tới, mở ra. Không bất ngờ, áo sơ mi và áo khoác màu đen vốn treo phẳng phiu bị Oản Oản cọ mười phần, lông mèo từng nhúm từng nhúm bám ở trên đó, không một cái nào may mắn thoát khỏi.

Nàng ôm Oản Oản ra, quay đầu cười nhẹ nhàng với Hướng Vãn.

"Sao, sao thế?" Tim Hướng Vãn đập loạn nhịp.

"Không có gì." Vu Chu ôm mèo lướt qua cô nàng, đi về phòng ngủ chính.

Chờ bán trâm ngọc kia đi, vẫn là chia chút tiền đi, nàng nghĩ.

Truyện full

  • Sau Khi Sư Tôn Không Cần Ta
    Sau Khi Sư Tôn Không Cần Ta

    Thể loại: Tiên hiệp, Tu chân, Duyên trời tác hợp, HEEdit + Beta: Nhược Thiên YVăn ánMười năm bên nhau, chúng ta vốn lưỡng tình tương...

  • Sau Khi Cá Mặn Thật Thiếu Gia Nộp Lên Hệ Thống
    Sau Khi Cá Mặn Thật Thiếu Gia Nộp Lên Hệ Thống

    Truyện Sau Khi Cá Mặn Thật Thiếu Gia Nộp Lên Hệ Thống của tác giả Lâm Thược kể về Úc Khải tình cờ xuyên qua tiểu thuyết đam mỹ mà vai...

  • Đỉnh Luyện Thần Ma
    Đỉnh Luyện Thần Ma

    Mọi chuyện bắt đầu từ thanh niên tên Diệp Tử Phàm sau khi tỏ tình thất bại còn đi tại dưới trời mưa bão, bỗng nhiên từ trên trời rơi...

  • Bảy Năm Anh Đợi Em - Nhan Tự Nhĩ
    Bảy Năm Anh Đợi Em - Nhan Tự Nhĩ

    Tác giả: 颜自迩Thể loại: hiện đại, truyện ngắnSố chương: 4 phầnEdit: Mỏng - Dưới mái hiên anGiới thiệuTôi làm thư ký cho Tô Cẩm Thần đã...

  • Nhất Niệm Hy Oa
    Nhất Niệm Hy Oa

    Nhất niệm Hy OaTác giả: 颜自迩— Bảy năm sau khi kết hôn, chồng tôi ngoại tình.Tôi vác theo bụng bầu đi bắt gian. Ngay khi mở cửa ra, đập...

  • Thế Xuân Phong - Dung Bất Năng
    Thế Xuân Phong - Dung Bất Năng

    Thái tử và Thái tử phi vô cùng ân ái, nhưng ta lại là Trắc phi của Thái tử.Khi ta gả vào Đông cung, con trai trưởng của Thái tử và Thái...

  • Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường
    Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

    Tác Giả: Bé Con Say XỉnThể loại: Đô Thị Ngôn TìnhGiới thiệu:Đồng Mạn Nghiên vì muốn vượt qua môn học khó nhằn, đánh liều trèo lên...

  • Phiêu Miểu 6 - Quyển Thi Tịch
    Phiêu Miểu 6 - Quyển Thi Tịch

    Tác giả: Bạch Cơ QuánThể loại: Cổ Đại, Linh dị.Số chương: 31 chương + 1 ngoại truyệnDịch: Quá khứ chậm rãiGiới thiệuThịnh Đường, Trường...

  • Liệp Ái Đích Nam Nhân
    Liệp Ái Đích Nam Nhân

    Thể loại: Hiện đại, nhất thụ nhất công, có chút ngược luyến, HEPairing: Âu Bách Xương x Khúc TườngEdit: Mai Lạc + Giai NhiênBeta: Mai...

  • Kết Hôn Sớm Y Y
    Kết Hôn Sớm Y Y

    Thể loại: Hiện đại, ngôn tìnhĐộ dài: 10 chươngEditor: bichthao167 (blue_herb167) và bé Anh“Em muốn thế nào cứ nói ra, việc gì anh cũng...

  • Kiển
    Kiển

    Thể loại: Hiện đại đô thị, nhất thụ đa công, huynh đệ văn, anh tuấn ca ca thụ x niên hạ phúc hắc công, cao H.Tình trạng: 18 chương...

  • Chồng Tôi Là Người Hai Mặt
    Chồng Tôi Là Người Hai Mặt

    Trước ngày kết hôn, tôi có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác.Vào đêm tân hônNgười chồng mới cưới của tôi đang mặc áo tắm nói...

  • Bẫy Rập Ôn Nhu
    Bẫy Rập Ôn Nhu

    Thể loại:đoản văn, 1 x 1, huynh đệ, niên hạBiên Tập: Ying Ying– Nhà trẻ –“Ca, làm sao vậy? Ngã sao?” – Lưu Tiểu Phong nhìn thấy trên...

  • Yêu Em Rồi Đấy
    Yêu Em Rồi Đấy

    Tác giả: QuyJThể loại: Ngôn TìnhTruyện Yêu Em Rồi Đấy là câu chuyện tình cảm học trò xúc động mà đi sâu vào lòng người. Chuyện tình yêu...

  • Cuộc Chiến Bản Thảo
    Cuộc Chiến Bản Thảo

    Thể loại: Tác giả – biên tập , Hiện đại ,nhẹ nhàng, HEConvertor: [email protected]: 123yq.comBiên tập: PhươngChỉnh sửa: MốcĐộ...