Giang Hồ Đại Hiệp Và Mắt Manh Y Giả Sư

Chương 31: Vô Tận Chi Giới

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ

Sau khi điều tức đôi chút, chờ Đới Manh điểm lên một đạo quang, đoàn người tự nhiên hiểu ý, chẳng cần nhiều lời mà tiếp tục hành trình.

Lại đi thêm nửa ngày, khoảng cách giữa các cột hư không đã rộng đến mức không thể đơn thuần bước qua, buộc phải lấy thân nhảy vượt.

Đới Manh dẫn đầu nhảy qua trước, song Mặc Hàn vẫn đứng nguyên tại chỗ, đôi mày hơi chau lại, lòng sinh do dự.

... Dẫu chẳng muốn thừa nhận, nhưng nàng thực sự e sợ.

Rõ ràng đã quen với bóng tối, rõ ràng ai nấy đều đang lạc giữa hư không vô tận, cớ gì chỉ riêng nàng còn sợ hãi?

À, đúng rồi... Bọn họ có ánh sáng.

Thân hình Mặc Hàn chợt lay động, chỉ cảm thấy như bản thân đã trượt chân rơi vào hố sâu đen kịt.

"Mặc Mặc?" Phía sau truyền đến giọng nói của Lý Vũ Kỳ, mang theo vài phần lo lắng.

"Ta không sao." Mặc Hàn ổn định thân hình, giơ tay lau đi tầng mồ hôi mỏng nơi trán, cố gắng để giọng nói nghe thật bình thản. "Xin lỗi, có thể cho ta chút thời gian không?" Nàng lên tiếng, hướng về phía những người phía sau.

"Không thành vấn đề." Lý Vũ Kỳ lập tức đáp lời, vô tình hay hữu ý quét mắt nhìn một vòng, cười nói: "Cơm trong bụng chúng ta còn chưa tiêu hết đâu. Đừng nói đợi một lát, dẫu có chờ bao lâu cũng chẳng sao, đúng không?"

"Đúng vậy, đúng vậy." Đám đông nhao nhao phụ họa.

Mặc Hàn khẽ mỉm cười, ánh mắt hướng về Lý Vũ Kỳ lộ rõ vẻ cảm kích. Nàng cố gắng dằn lòng, tự nhủ phải tìm ra cách vượt qua khoảng cách này.

— Có rồi!

"Đới Manh, ngươi cách ta bao xa?"

"Không xa lắm, nhưng phải nhảy qua. Chắc khoảng..." Đới Manh đứng bên kia cột hư không, gấp đến độ xoay vòng vòng, song nhất thời chẳng thể nói ra con số chính xác.

Mặc Hàn trầm ngâm giây lát, nhẹ nhàng thở ra. "Lý Mao, giúp ta một chút."

"Được."

Mặc Hàn vươn thẳng cánh tay trái về phía trước, hỏi: "Ngươi nhìn thấy rõ động tác của ta chứ?"

"Không thành vấn đề, ta thấy."

"Vậy... Bây giờ ngón trỏ của ta có đang chỉ đúng vị trí của Đới Manh không?"

Lý Vũ Kỳ hừ một tiếng, đánh giá kỹ lưỡng, đoạn nói: "Không, ngươi dịch sang phải một chút... Ừm, lại sang trái, thêm chút nữa... Được rồi."

Mặc Hàn giữ nguyên tư thế, điềm nhiên nói: "Ta từng đo đạc kiếm của ngươi, toàn thân dài đúng năm mươi lăm phân. Dùng nó làm thước đo, hãy giúp ta tính xem khoảng cách từ chỗ ta đứng đến nơi Đới Manh đặt chân là bao nhiêu?"

Lý Vũ Kỳ cẩn thận đo đạc vài lần, rồi đáp: "Từ chỗ ngươi đứng đến cột hư không bên kia, ước chừng một trượng mốt."

"Ừm."

Mặc Hàn lặng lẽ diễn luyện vài lần động tác và lực nhảy trong đầu, hít sâu một hơi, rồi mạnh mẽ bật người lao về phía trước.

"Mặc Hàn!"

Lý Vũ Kỳ thất thanh kêu lên, trơ mắt nhìn Mặc Hàn lực đạo chưa đủ, thân ảnh dần rơi xuống. Nàng lập tức cất mình đuổi theo, muốn bắt lấy Mặc Hàn.

Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, hư không bỗng nhiên đại phóng kim quang!

Một bậc thềm vàng óng chợt từ dưới trồi lên, chuẩn xác đỡ lấy chân Mặc Hàn.

Đới Manh nhanh như cắt xông tới, vững vàng ôm lấy Mặc Hàn, giúp nàng đứng vững trên cột hư không ban đầu. Đến khi xác định không còn nguy hiểm, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

"Bắt được ngươi rồi!" Đới Manh cười, trong giọng nói vẫn còn vương chút sợ hãi.

"Ừm." Mặc Hàn khẽ tựa đầu lên vai Đới Manh, nhẹ nhàng đáp.

Từ đó về sau, nhờ đã có kinh nghiệm ước tính khoảng cách, Mặc Hàn dù đôi lúc nhảy chưa đủ xa cũng không còn nguy hiểm đến tính mạng, cũng không cần Đới Manh dùng linh thuật trợ giúp.

Song, đoàn người từ khi bước vào thử luyện thủy hệ đến giờ vẫn chưa được nghỉ ngơi thực sự. Hơn nữa, kể từ khi tiến nhập hư không, bọn họ hoàn toàn mất đi liên kết với nguyên khí cùng linh lực, lại liên tục hành tẩu. Dẫu từng được Mặc Hàn nấu cho một bữa cơm nóng, nhưng thể lực vẫn chẳng thể khôi phục như cũ.

Vừa mệt, vừa đói, vừa khát.

Không ai còn dư sức để nói chuyện, chỉ có thể lặng lẽ bám theo điểm sáng của Đới Manh mà tiến bước, mỗi lần nhảy qua khoảng trống đều phải dốc hết toàn lực.

Đi thêm khoảng bốn canh giờ rưỡi, khoảng cách giữa các cột hư không đã kéo giãn đến hai trượng, tất cả đều cạn kiệt khí lực, thần trí mơ hồ.

Tai nạn liên tiếp xảy ra, từ Trương Ngữ Cách đến Ngô Triết Hàm suýt chút rơi xuống vực sâu, may nhờ Đới Manh luôn cảnh giác, cộng thêm Lạc Lạc có chân long thể chất, mới giúp cả nhóm thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc.

Rốt cuộc, Đới Manh hạ lệnh dừng lại, để mọi người tại chỗ nghỉ ngơi.

Lúc này, Đới Manh đứng trên một cột hư không, Lý Vũ Kỳ một cột, Lạc Lạc cõng theo Trương Ngữ Cách đã kiệt sức trên một cột khác, Tôn Duệ ở phía cuối cùng, mỗi người chiếm cứ một cột riêng biệt.

Chỉ thấy dưới chân Đới Manh, một làn sương vàng dày đặc lan tỏa, phủ lên bốn cột trụ xung quanh. Khi kim vụ tan đi, bốn cột hư không đã nối liền thành một bệ đá vững chắc.

Duy trì ánh sáng lâu như vậy, lại cưỡng ép ngưng tụ một đài đứng, linh nhật lơ lửng trên linh hải của Đới Manh đã trở nên ảm đạm, sắc mặt nàng cũng chẳng khá khẩm hơn.

Nàng cố gắng chế ngự giọng nói run rẩy, khàn khàn lên tiếng: "Mọi người... nghỉ ngơi một lát đi."

Mặc Hàn đỡ lấy Đới Manh, cùng nàng chậm rãi ngồi xuống. Bàn tay vô tình chạm vào tóc Đới Manh ướt đẫm mồ hôi, khiến lòng nàng bỗng siết chặt.

Sau khi chia nhau lương khô và nước uống, Trương Ngữ Cách chống không nổi nữa, lập tức chìm vào giấc ngủ. Mặc Hàn cảm nhận trạng thái của Đới Manh, rồi đề nghị:

"Chúng ta đã đi suốt một ngày, chẳng biết còn phải tiếp tục bao lâu nữa. Có lẽ các cột hư không về sau sẽ càng lúc càng nhỏ, chẳng thể có nơi nằm nghỉ. Hay là nhân lúc này, tạm ngủ một giấc?"

Mọi người đồng loạt gật đầu.

Trong phút chốc, ai nấy đều chẳng câu nệ gì nữa, nằm ngổn ngang khắp nơi.

Chỉ có Đới Manh và Mặc Hàn vẫn chưa động.

Một người muốn canh giữ, một người kiên quyết không chịu để nàng một mình.

Bầu không khí chợt lâm vào bế tắc...

"Ta nói, vẫn là để ta canh đêm, ngươi hãy chợp mắt một lát đi." Từ trước đến nay, Hứa Giai Kỳ chẳng mấy am tường đạo pháp, nhưng lại hiểu rõ Đới Manh. Nàng mơ hồ nhận ra Đới Manh đang gắng gượng chống đỡ. "Mặc Mặc, ngươi chăm sóc lão Đới nhà ngươi cho tốt, để ta lo việc này."

Mặc Hàn trầm ngâm, không lập tức đáp lời, chỉ là khi nghe thấy hai chữ "nhà ngươi" liền hơi khẽ động.

"Không được." Đới Manh kiên quyết, giọng bình tĩnh nhưng không có ý nhượng bộ. "Hư không vô định, chẳng rõ có thứ gì ẩn nấp. Hiện tại, khí mạch ngươi chưa thông, lại hành tẩu suốt một quãng dài, thân tâm đều đã mỏi mệt. Nếu có nguy hiểm bất ngờ, chỉ e ngươi chẳng bảo vệ nổi mọi người."

"Cái gì? Canh đêm sao? Đới thúc thúc, để ta, để ta! Chỉ cần ăn đủ no, ta có thể thức ba ngày ba đêm mà không hề hấn gì!" Lạc Lạc vừa mới an bài xong A Ngữ, liền phấn khởi chạy tới.

Đới Manh nhìn thân ảnh tràn đầy sinh lực của Lạc Lạc, trong lòng thoáng do dự.

Lý mà nói, đã đi lâu như vậy, ngoài những cột trụ trong hư không ra thì chẳng hề bắt gặp bất cứ sinh linh nào. Có lẽ, khảo nghiệm lần này không đặt nặng về chiến đấu. Đới Manh vẫn kiên quyết canh đêm, chính vì biết rõ mọi người đã thấm mệt. Nhưng nếu là Từ Tử Hiên với chân long thể, có lẽ thức trắng ba ngày ba đêm cũng chẳng thành vấn đề.

"Ừm." Mặc Hàn khẽ xoa đầu Từ Tử Hiên vừa tiến lại gần, từ giới chỉ băng lam lấy ra một chiếc hí la bàn—một loại trận bàn có thể vận dụng cơ quan để vượt ải—rồi khẽ lay động trước mặt nàng.

Mắt Từ Tử Hiên sáng rực lên.

Thoáng ngẩn ra trong chốc lát, nàng liền vội nắm chặt hí la bàn, tay còn lại thì kéo lấy tay Đới Manh, lớn giọng: "Đới thúc thúc! Ta nhất định phải canh đêm! Để ta, cứ để ta!!!"

Khóe miệng Đới Manh giật giật, trong lòng thầm thán phục Mặc Hàn một tiếng, rồi bất đắc dĩ nói: "... Được."

Mặc Hàn bổ sung: "Nếu có gì bất thường, mau gọi chúng ta dậy."

Từ Tử Hiên điên cuồng gật đầu, trong mắt giờ đây chỉ còn lại hí la bàn.

"Nguyên lực trong đó chỉ duy trì được sáu canh giờ. Nếu cạn rồi, lập tức gọi chúng ta, được chứ?" Mặc Hàn chờ Từ Tử Hiên gật đầu đáp ứng, rồi mới hỏi ý mọi người: "Các ngươi thấy sao?"

Chúng nhân đều đồng thanh hưởng ứng.

Mặc Hàn lúc này mới yên tâm phần nào. Nhìn dáng vẻ phấn khởi của Từ Tử Hiên, nàng đoán hí la bàn e là chỉ cầm cự được bốn, năm canh giờ. Nhưng trong đội ngũ này, ngoài nàng ra, có lẽ chẳng ai thực sự lưu tâm đến thời gian. Nàng liền cả gan kéo dài con số, chỉ hy vọng hiệu ứng tâm lý có thể phát huy đôi chút, khiến mọi người thực sự tin rằng bản thân đã ngủ trọn sáu canh giờ.

Thân thể trong lòng khẽ cựa quậy, Mặc Hàn lúc này mới sực tỉnh, nhận ra không biết từ khi nào nàng đã ôm Đới Manh vào lòng.

Nàng khẽ xê dịch, định điều chỉnh tư thế. Nhưng Đới Manh, đã ngủ say đến kiệt sức, lại vô thức rúc vào lòng nàng, tay còn vòng qua eo nàng, ôm chặt chẳng buông, không biết trong cơn mộng tưởng nàng là thứ gì.

"Ngươi không thấy nóng sao..."

Mặc Hàn khe khẽ thở than, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng nụ cười nơi khóe môi, lại vô pháp giấu đi được.

Truyện full

  • Hận Thù Đến Tột Cùng
    Hận Thù Đến Tột Cùng

    Bị chính bố ruột của mình hại chết mẹ mình.Lại tiếp tục bị chính bố ruột bán cho 1 lão già chết tiệt nào đó để lấy nguồn vốn về cho...

  • Hẹn Mưa Ngày Mưa
    Hẹn Mưa Ngày Mưa

    Thể loại: ngôn tình hiện đại, đoản vănMột câu chuyện tình yêu nhẹ nhàng và tươi vui như tuổi thanh xuân.Tôi nới với cậu rằng: "Nào nào,...

  • Huấn Tình
    Huấn Tình

    Editor……KumikoThể loại: Phụ tử Huấn- shortCái truyện này có thể gọi là một short fic nhưng thật là không biết tựa đề cũng như tên tác...

  • Này! Địa Phủ Ở Hướng Kia!
    Này! Địa Phủ Ở Hướng Kia!

    [Tác giả Mộ Dung Mậu -- Thể loại: Dị Giới, Truyện ma, Truyện trinh thám ]Đọc truyện ma thường ai cũng trải qua cảm giác hồi hộp, lo sợ,...

  • Phụ Hoàng Của Ta Là Tuyệt Đối
    Phụ Hoàng Của Ta Là Tuyệt Đối

    Tác giả: Song BíchThể loại: Đam Mỹ, Truyện Sủng, Truyện Cung Đấu, Trọng SinhGiới thiệu:Thân là độc nhất nhi tử của thượng thư quyền cao...

  • Trói Em Bằng Cavat
    Trói Em Bằng Cavat

    Tác giả: Vũ Thị Thanh UyênThể loại: Ngôn TìnhGiới thiệu:Cô Mộc Na em song sinh với Mộc Nư. Vì chị cướp bạn trai mình, nên cô bị ép gả...

  • Người Ở Chung Cuồng Ngạo
    Người Ở Chung Cuồng Ngạo

    Chỉ vì nợ mối ân tình, mà người đàn ông cũng là Người Ở Chung Cuồng Ngạo với cô, đã luôn uy hiếp, bắt ép cô trở...

  • Vân Sanh
    Vân Sanh

    Vân SanhTác giả: YangmSố chương: 4 chươngThể loại: Đoản, ngôn tình, HE.Edit: Súp lơVăn án:Tạ Vân Sanh sống trong hố sâu của sự mập mạp,...

  • Lưu Luyến
    Lưu Luyến

    Editor:Mr.DownerThể loại: Tình hữu độc chung, dị thế đại lục, dục vọng chiếm hữu cường hắc long công x cô độc nhu thuận tinh linh thụ,...

  • Mỗi Lần Thị Tẩm, Ta Đều Đến Tháng
    Mỗi Lần Thị Tẩm, Ta Đều Đến Tháng

    MỖI LẦN THỊ TẨM, TA ĐỀU ĐẾN THÁNG (*) Tên do editor đặt.Tác giả: Tiểu Thất Tề Tử.Editor: Ling.- --Hoàng thượng cuối cùng cũng lật thẻ...

  • Anh Là Định Mệnh Của Đời Em
    Anh Là Định Mệnh Của Đời Em

    Tên gốc: Thân cận nhớ thật giả phu quânEditor: mèomỡCó khi nào giữa dòng đời tấp nập, ta vô tình thấy nhau rồi nhận ra rằng đối phương...

  • Tiếng Lòng Sinh Tử
    Tiếng Lòng Sinh Tử

    Tác giả: 半岭石榴Thể loại: Hiện đại, ngôn tình, yêu sâu sắcEditor + Bìa: Fish From NowhereGiới thiệu;Năm thứ năm sau khi Tạ Trạch chết, tôi...

  • Cưỡng Bức Vợ Yêu
    Cưỡng Bức Vợ Yêu

    Thể loại: Ngôn tình, Sủng, Hiện đại...Nhân vật chính: Mộ Thương Nam x Diệp PhiNội dung:Bị mẹ gả bán cho lão già để hủy hôn. Cô đến một...

  • Bẻ Cong Anh Chàng Quân Nhân
    Bẻ Cong Anh Chàng Quân Nhân

    Thể loại: hiện đại văn, tình hữu độc chung, bẻ thằng thành cong, công sủng thụ, ấm áp, hào môn thế gia, 1×1, HE,Trầm mặc ít nói ôn nhu...

  • Bạn Gái Quái Vật
    Bạn Gái Quái Vật

    Tên khác: Quái vật nữ hữu.Tác giả: Hữu Tình Khách.Thể loại: bách hợp, mạt thế, 1vs1, cường cường, HE, cái này gắn tag thì hơi sai nhưng...