Giá Lại Có Một Người Như Em

Chương 7

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ

Hóa ra lực bất tòng tâm mới là nỗi bi ai lớn nhất.

Nhìn khuôn mặt mà ngày đêm mình mong nhớ kia, Cố Tây Lương gần như không dám nhận ra.

Giống như anh đã nói với Nguyễn Ân, anh từng tưởng tượng ra rất nhiều cảnh tượng, người ấy quay về khóc lóc cầu xin anh, tìm anh, gọi điện cho anh thừa nhận mình đã nhất thời hồ đồ… Nhưng anh chẳng bao giờ ngờ được, cô quay về trong bình thản như thế này.

Hà Diệc Thư thong thả đi từng bước tới trước mặt Cố Tây Lương. Tựa như trải qua sự thử thách của thời gian, tựa như hai người không có sáu năm trời xa cách, cô vẫn tự nhiên như vậy, nắm tay anh.

“Tây Lương, em về rồi.”

Em về rồi? Về làm gì nữa? Về để đảo lộn cuộc sống của tôi ư? Hiện giờ tôi sống rất vui vẻ, rất hài lòng. Tôi có người tôi muốn yêu, có hạnh phúc tôi muốn nắm giữ, cũng đã có dũng khí để đối mặt với quá khứ. Mặc dù, tôi chưa hoàn toàn…quên được em. Nhưng vậy thì sao chứ, nỗi sỉ nhục em dành cho tôi, tất cả những chuyện đã xảy ra, tôi làm sao có thể quên? Giữa chúng ta ngăn cách cả một thời gian dài như vậy, muốn quay lại như xưa cũng không thể nữa rồi. Thời gian tàn khốc.

Cố Tây Lương cảm thấy mọi ngôn ngữ đều bất lực, anh cố gắng lắm mới giữ được vẻ thản nhiên, rút tay ra: “Cô Hà, xin hãy tự trọng!”.

Hà Diệc Thu đã đoán được kết quả sẽ như vậy, trong khoảnh khắc Cố Tây Lương xoay người đi, cô nhìn theo và lẩm bẩm: “Anh vẫn cố chấp như thế!”

Cố Tây Lương không chịu đựng nổi cái khẩu khí quen thuộc ấy khi cô phỏng đoán tâm trạng mình nên quay đầu lại muốn phản bác, nhưng bất ngờ thấy cô gục ngã. Anh vội chạy lại đỡ thân thể mềm nhũn như nước chảy của cô, bấy giờ mới phát hiện sắc mặt cô trắng bệch.

Nhận được điện thoại của Ada, Cố Nhậm lập tức đến bệnh viện. Thấy Cố Tây Lương đang ngồi chờ ngoài cửa phòng cấp cứu, Cố Nhậm do dự một chút rồi vẫn đi tới, hỏi một câu: “Có chuyện gì không?”.

Cố Tây Lương nghe thấy giọng nói quen thuộc, ngẩng đầu lên, chỉ hỏi: “Vì sao không nói với em?”.

Cố Nhậm đặt tay lên vai Cố Tây Lương.

“Là ý của Diệc Thư.”

“Đó mới là nguyên nhân năm xưa Diệc Thư rời xa em?”

Cố Nhậm im lặng không phủ nhận. Sợi dây thắt chặt trong đầu Cố Tây Lương đột ngột đứt, mọi thứ chìm trong trầm mặc.

Hà Diệc Thư vừa tỉnh lại liền nhìn thấy Cố Tây Lương ngồi bên giường mình, cô sợ đây chỉ là một giấc mộng. Dù sao thì bao năm nay, giấc mộng ấy cũng lặp đi lặp lại nhiều lần lắm rồi. Cô vươn tay ra thử thăm dò, rốt cuộc bàn tay cũng được người kia nắm lấy, giống như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, cô gắng sức ngồi dậy. Cố Tây Lương đỡ cô, nhưng lại nghe được lời cầu xin: “Ôm em, được không?”.

Chỉ do dự trong tích tắc, Cố Tây Lương dang rộng đôi cánh tay ôm lấy cô.

Hà Diệc Thư gần như sắp rơi nước mắt. Cô đang được ở trong vòng tay anh, vòng tay từng thuộc về riêng cô, vòng tay mà cô đã mong nhớ ngày đêm. Cô rất muốn, rất muốn từ giờ trở đi, vòng tay này cũng vẫn là của mình, chỉ là của mình. Một người dù có thanh cao đến đâu thì sự tham lam vẫn không thể bị chặt đứt. Ngay cả một người thuần khiết như Nguyễn Ân, sau khi nhận được sự ấm áp của Cố Tây Lương, cũng sẽ ham muốn thêm chút nữa, thêm chút nữa, toàn bộ thì càng tốt, còn mong thời hạn là vĩnh viễn.

Thế nhưng cô đã quên mất, muốn sở hữu, nhất định trước tiên phải tiếp thu được sự mất đi.

“Lúc mới phát hiện, em vừa kinh ngạc, vừa sợ hãi. Kinh ngạc vì mình lại mắc căn bệnh đó, sợ hãi vì nếu em đi rồi, anh hẳn sẽ rất đau khổ? Thế nên em cầu xin anh Cố Nhậm cùng đóng kịch với em. Tây Lương, anh biết không, nói với anh chuyện này, em mới thật sự hiểu thế nào là khủng hoảng, giống như có người cầm dao cắt vào da thịt mình nhưng lại không thể kêu lên đau đớn.

Em rất biết ơn anh Cố Nhậm, anh ấy đi Mỹ mấy năm, đã phải vất vả chạy ngược chạy xuôi rất nhiều vì em, tìm rất nhiều bác sĩ giỏi chữa cho em, em đã phải lên bàn mổ ba lần, nhưng lần nào cũng xuất hiện hiện tượng biến chứng. Một tháng trước khi về đây, em mới ra viện. Ca phẫu thuật tim do đích thân bác sĩ Phí Nhĩ thực hiện, cuối cùng đạt được hiệu quả như kỳ vọng.”



“Vừa nãy em hôn mê, có phải khiến anh sợ hãi lắm phải không? Em cũng sợ, em cứ tưởng cơ thể rách nát này của mình đã vô dụng rồi, sợ lại xảy ra biến chứng rồi. May mà chỉ là hiện tượng bình thường sau phẫu thuật.”

Cuối cùng, cô nói.

“Tây Lương, em biết, anh còn yêu em.”

Cố Tây Lương trầm mặc, dường như lúc này từ ngữ của anh trở nên nghèo nàn. Nghe Hà Diệc Thư nói liên hồi, anh chợt nhớ đến tối hôm đó, anh ôm Nguyễn Ân, kể với cô đoạn quá khứ mà chính anh cũng không muốn nghĩ tới. Anh cũng nói liên hồi như thế này, cô lặng im nghe, không nói một tiếng.

Chuông điện thoại vang lên không ngừng giữa phòng bệnh rộng lớn. Cố Tây Lương biết đó là Nguyễn Ân, tiếng chuông này được cài riêng cho cô. Anh cũng chẳng nhớ từ khi nào cô đã lén lấy điện thoại của anh, tạo riêng một nhóm danh bạ “vợ yêu”, tiếng chuông cũng cài lại thành tiếng chuông riêng cho mình cô.

Em muốn yêu thì chạy thẳng về phía anh, em có niềm mong mỏi được ôm anh vào lòng, cho dù trên đường đầy rẫy chông gai em cũng không sợ.

Thế nhưng, một câu trần thuật cuối cùng của Hà Diệc Thư dường như đã đâm cho anh một nhát, anh luống cuống tay chân.

Thật đáng thương! Anh không tìm được lý do để phản bác.

Vì thế, anh tắt máy, tháo pin.

Đã quá mười hai giờ đêm, Cố Tây Lương không về, không gọi điện báo.

Nguyễn Ân cả đêm chưa chợp mắt, nghĩ về câu nói của cố Nhậm.

Diệc Thư đã trở về.

Cô mở mắt trừng trừng nhìn bầu trời, đen rồi lại sáng.

Cố Tây Lương về nhà đã là mười giờ tối ngày hôm sau, hai mắt uể oải. Một người ưa sạch sẽ như anh cũng quên cạo râu. Dù anh đã cố gắng hành động nhẹ nhàng nhưng Nguyễn Ân vẫn tỉnh, có lẽ là vì cô còn chưa ngủ thật sự. Vẫn là những việc quen thuộc, tắm, lên giường, ngủ, tựa như chưa từng có gì thay đổi. Thế nhưng Nguyễn Ân có thể cảm nhận rõ ràng, Cố Tây Lương xa cách trước kia đã trở về.

Không nói chuyện với cô, không ôm cô. Nằm cùng giường nhưng khoảng cách lại rất xa. Hai người ngửa mặt nhìn trần nhà, Nguyễn Ân nằm bên phải Cố Tây Lương. Cô vươn ngón út tay trái ra chạm vào ngón áp út của anh, nhưng đối phương né tránh, cô rời ra một lúc rồi lại tiếp tục, kết cục vẫn vậy.

Nguyễn Ân rốt cuộc cũng không làm gì thêm nữa, hết hi vọng. Cô nhắm mắt, giọt nước mắt vô tình chảy xuống.

Em cứ nghĩ, phong ba bão táp mạnh đến đâu cũng không ngăn được quyết tâm yêu anh của em.

Em cứ muốn làm cái cây mãi mãi không rời xa anh, mạnh mẽ như đại thụ.

Nhưng tình yêu của em, trước giờ anh chưa hề cho em cơ hội để cắm rễ trong trái tim anh.

Hóa ra lực bất tòng tâm mới là nỗi bi ai lớn nhất.

Ngày thứ ba, Nguyễn Ân đến Cố Thị tìm Cố Tây Lương lại nhận được tin anh không đi làm, lúc ra khỏi công ty, cô bắt gặp Cố Nhậm.

“Trùng hợp quá, chào em dâu!”

Nguyễn Ân ngây người nhìn Cố Nhậm, không biết nên xưng hô thế nào cho phải. Anh? Nhưng hình như Cố Tây Lương không mấy thiện cảm với anh ta. Ôi!

“Không đi làm à? Hôm nay không phải cuối tuần, tiền của sếp em dễ kiếm quá nhỉ?”

Thấy Nguyễn Ân lúng túng, Cố Nhâm không đùa cô nữa.

“Tìm Tây Lương à?”

Lúc này Nguyễn Ân mới gượng gạo gật đầu, trực giác mách bảo cô rằng Cố Nhậm biết Cố Tây Lương ở đâu, nên rất sợ để lỡ mất cơ hội tìm được anh.

Cố Nhậm có thể dễ dàng nhận ra tình cảm của Nguyễn Ân dành cho Cố Tây Lương, tình cảm ấy không chỉ nói một chữ thích mà diễn tả được. Anh bỗng thấy không đành lòng, sợ rằng nếu để cô biết được chân tướng, để cô chứng kiến cảnh tượng ấy, cô sẽ không chịu đựng nổi, sẽ bị tổn thương. Nhưng mặt khác anh lại nghĩ, chỉ khi khiến cô bị trọng thương, mình mới có cơ hội có được người con gái đáng yêu này.

Rốt cuộc, dụng tâm của Cố Nhậm cũng nổi lên.

Nếu đã đi bước đầu tiên thì chẳng có lý gì để rút lui, cho dù đụng phải bức tường, anh cũng sẽ không quay đầu lại, anh cần vượt qua nó, thành thật đối diện với nội tâm mâu thuẫn và dơ bẩn của mình.

Nguyễn Ân theo Cố Nhậm đi tới một bệnh viện tư nhân.

Từ ô cửa kính trong suốt, cô nhìn thấy Cố Tây Lương. Anh đang cẩn trọng xúc từng thìa cháo cho cô gái có khuôn mặt giống hệt mình.

Quen thuộc quá! Lần đầu toeen gặp, anh cũng như vậy, ân cần cho cô ăn cháo, nhưng không dịu dàng như lúc này, không quyến luyến như lúc này. Lúc này, Hà Diệc Thư mới là vàng ngọc, mới là lương duyên, là châu báu của anh.

Đứng ngoài thế giới ấy, cô chỉ có thể rưng rưng nước mắt mà ước ao.

Cố Nhậm tiến lên ôm lấy bờ vai run rẩy của Nguyễn Ân, nhưng cô đẩy ra rồi đột ngột bỏ chạy. Cố Nhậm đuổi theo, sợ cô xảy ra chuyện gì không hay trong lúc tinh thần bất ổn. Anh tóm được cô ở cửa ra vào dưới tầng một. Nguyễn Ân giãy giụa, cô chưa bao giờ chịu đả kích đến thế, cô vừa đánh, vừa cắn Cố Nhậm. May mà nơi này khá riêng tư, nếu không thì chắc chắn hành vi của hai người sẽ trở thành chủ đề bàn tán vô cùng xôn xao.

Cố Nhậm cũng chưa từng cảm thấy mình bất lực như lúc này. Anh tức giận ôm chặt lấy Nguyễn Ân đang liều mình giãy giụa, bất kể việc mình ra sức có làm cô đau hay không. Mặc cô đá, mặc cô cắn, anh không hề hé răng kêu một tiếng.

Cuối cùng, Nguyễn Ân có lẽ đã mệt, không giãy giụa nữa, cơ thể thả lỏng như kiệt sức, để mặc người ta ôm.

Thấy cô đã thỏa hiệp, Cố Nhậm mới giảm bớt lực cánh tay. Anh cảm nhận được cô gái này đã gục mặt vào ngực anh mà khóc nấc lên.

“Vì sao anh lại xuất hiện? Vì sao phải đưa cô ấy quay về? Vì sao? Vì sao? Vì sao?...”

Đối diện với lời lên án khản giọng này, Cố Nhậm biết trả lời thế nào? Vì sao? Tôi nói, vì em, em có tin không? Tôi nói, tôi đã thích em đến phát điên, em có tin không?

Ngay cả tôi cũng không dám tin.

Cánh săn ảnh đúng là rình rập mọi lúc mọi nơi.

Hai ngày sau, Hà Diệc Thư nói muốn ăn quýt, Cố Tây Lương đi mua, vô tình đi qua một sạp báo, liếc mắt thấy một dòng chữ bắt mắt.

Anh em Cố Thị luân phiên trình diễn tiết mục khuynh thành tuyệt luyến[*].

Thiếu nữ thanh xuân rồi sẽ thuộc về tay ai?

[*] Khuynh thành tuyệt luyến: Tên một bộ phim của Trung Quốc.

Rất nhiều ảnh chụp, Cố Nhậm ôm Nguyễn Ân, Nguyễn Ân giãy giụa, Nguyễn Ân gục đầu vào ngực Cố Nhậm mà khóc.

Cố Tây Lương mang theo tâm trạng nặng nề quay về phòng bệnh. Đúng lúc này Cố Nhậm cũng tới, Hà Diệc Thư nhỏ giọng chào: “Anh Cố Nhậm.”

Cố Nhậm gật đầu, phát hiện Cố Tây Lương có vẻ là lạ. Hà Diệc Thư cũng đã nhận ra, hai anh em họ từ ngày cô nhập viện đã xóa tan hiềm khích trước kia, vì sao hôm nay lại lạnh lùng như thế?

Cố Tây Lương không muốn quấy rầy Hà Diệc Thư, chỉ nói: “Em nghỉ ngơi đi, anh ra ngoài một chút.”

Cố Nhậm biết ý cũng theo ra.

Ném tờ báo vào người đối phương, Cố Tây Lương lạnh lùng nhả ra hai chữ: “Giải thích.”

Cố Nhậm nhặt tờ báo lên xem, còn nói: “Ái chà, góc chụp đẹp đấy.”

Cố Tây Lương nắm chặt tay, nhưng vẫn cố gắng nhẫn nại.

“Anh đừng có ép em.”

Cố Nhâm rốt cuộc cũng chịu nghiêm túc, nheo mắt nhìn Cố Tây Lương. Có vẻ như, nó cũng không phải là thờ ơ với cô ấy.

“Còn cần phải giải thích gì nữa? Nguyễn Nguyễn thấy chú và Diệc Thư ở bên nhau nên đau lòng, anh an ủi cô ấy, chuyện rất bình thường.”

Cố Tây Lương cực kỳ phản cảm với hai chữ “Nguyễn Nguyễn” thốt ra từ miệng Cố Nhậm.

“Nơi này không phải dễ tìm.”

“Tây Lương, anh chỉ giúp chú đưa ra quyết định mà thôi. Sự lựa chọn của chú chẳng phải như vậy ư?”

Cố Tây Lương im lặng, không trả lời.

Là thế này ư? Thật sự?

Có lẽ vậy….

Truyện full

  • Mười Giờ Rưỡi Đêm Hè - Tần Tam Kiến
    Mười Giờ Rưỡi Đêm Hè - Tần Tam Kiến

    Giới thiệu:Đây là một câu chuyện về tình yêu, tình bạn, tình thân đầy mâu thuẫn. Có lẽ vì sự xuất hiện của một ai đó mà câu chuyện trở...

  • Vạn Năm, Vạn Năm
    Vạn Năm, Vạn Năm

    Thể loại: Xuyên không, tiên giới, huyền ảo, có yếu tố np nhưng kết thúc không phải np ^^!Muội muội duy nhất của Thiên Hậu – Diễm Hồ...

  • 11 Âm Binh
    11 Âm Binh

    Tác giả: Tống Minh Ngọc (Tống Mặt Than)Nguồn: sưu tầm ở nhóm tâm linhPhần 2 của #Giải ngải kíThể loại: kinh dị, bí ẩn, huyền huyễn, tâm...

  • Viễn Yên Vạn Sủng
    Viễn Yên Vạn Sủng

    Bạn đang đọc truyện Viễn Yên Vạn Sủng của tác giả Manh Tử. Hắn có chút không hiểu chuyện, vô tư vô lự, nhưng trong lòng lại chỉ có mình...

  • Ma Thú Lãnh Chúa
    Ma Thú Lãnh Chúa

    - Trong lúc vô tình đạt được một toà từ vạn năm Miêu Cương cổ mộ đào móc ra vu tháp sau, Dương Lăng xuyên qua đến dị giới. Người khác...

  • Đạo Sĩ Đạo Gia Du Ký
    Đạo Sĩ Đạo Gia Du Ký

    Cơn ác mộng đã bắt đầu tại một ngôi làng khi phát hiện ra một xác chết treo cổ trong khu rừng gần đó...

  • Truyện Kể Trong Câu Chuyện
    Truyện Kể Trong Câu Chuyện

    Thể loại: GL, Hiện đại, thực vănNgười dịch: Gia GiaSố chương: 20 chương chính + 1 ngoại truyện"Tình yêu lại có thể bị thay thế vậy điều...

  • Cuộc Hôn Nhân Nồng Cháy - Trì Anh
    Cuộc Hôn Nhân Nồng Cháy - Trì Anh

    Tác giả: Trì AnhTran / Editor: AI_GấcBeta: AI_Trúc ĐàoThể loại: HE, Hiện đại, Sủng Ngọt, Showbiz, Hào môn thế gia, Nhẹ nhàng, Góc nhìn...

  • Nhặt Được Tiểu Hồ Ly 5cm
    Nhặt Được Tiểu Hồ Ly 5cm

    Thể loại : nhân thú, huyền huyễn, 1×1Edit : Fam ( aka Hồng Lâu aka Lâu Nhi)Warning : Chống những bạn nào ko bịnh, ko chịu dc BL, ko xơi...

  • Tổng Tài: Anh Sai Rồi
    Tổng Tài: Anh Sai Rồi

    Bạn đang đọc truyện Tổng Tài: Anh Sai Rồi của tác giả Bạc Hà. Cách Cổ Lạp xuyên vào thân thể đã chết của thiên kim nhà Nghị Viên cấp...

  • Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết
    Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết

    Thể loại: xuyên qua, thú nhân, tương lai, HENguồn: Hạ NguyệtEdit: Cáo khìnBeta: Rồng béoGiới thiệu:Nhan Tử Dạ - một tu yêu giả cuối...

  • Quân Hôn Bí Mật
    Quân Hôn Bí Mật

    Tên xuất bản: Ước nguyện của em là biển trời của tôi ( 你的诺言,我的沧海)Độ dài: 64 chương + 6 ngoại truyệnChuyển ngữ: Phong Tiếu Vô Ưu +...

  • Phu Nhân Của Giáo Chủ
    Phu Nhân Của Giáo Chủ

    Tác giả: akiakiThể loại: Ngôn TìnhGiới thiệu:Lâm Uyển Uyển là giáo chủ Ngũ độc giáo từ nhỏ. Đột nhiên đâu ra cái di nguyện bắt nàng...

  • Địa Hạ Phách Mại Sở
    Địa Hạ Phách Mại Sở

    Thể loại: hiện đại, điều giáo sư công x hung ác thụ, HE Edit: LunaCướp đi niềm kiêu ngạo của hắn, nắm lấy tự do của hắn.Nếu như là mèo...

  • Vai Chính Lại Muốn Cướp Kịch Bản Của Tôi
    Vai Chính Lại Muốn Cướp Kịch Bản Của Tôi

    Edit: Kogi - Superseme.comTrong cuộc sống luôn có rất nhiều bất ngờ dành cho ta, luôn nằm ngoài dự định kế hoạch của mình. Cũng như An...