Được Đại Lão Cố Chấp Cưng Chiều Từ Nhỏ Đến Lớn

Chương 18

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ

Tần Tư Vũ khóc nhè cuối cùng cũng được ăn món Tiramisu mà cậu hằng mong ước, được món đồ ngọt siêu cấp ngon này dỗ dành thỏa thích.

Hơn nữa cậu long trọng tuyên bố, đồng chí Tịch Tiểu Bối từ nay về sau chính là thần tượng của cậu, nếu ai dám đối đầu với Tịch Bối, cậu nhất định là người thứ hai xông ra.

Về phần tại sao là người thứ hai...Bởi vì người thứ nhất nhất định phải là Tần Ý An.

Quản gia Cố nhìn Tần Tư Vũ mặt mũi tèm lem nước mắt, nhưng tâm trạng lại tốt lên, không nhịn được cười một chút, rồi lại nhìn về phía Tịch Bối đang cười tủm tỉm.

Tịch Bối thật sự là một mặt trời nhỏ. Vĩnh viễn nhiệt tình và rộng rãi đối diện với mỗi người cậu gặp, dù những người đó ban đầu có thái độ không tốt với cậu, cậu cũng không tức giận.

Bởi vì mặt trời sẽ không vì ghét một người mà không mọc lên.

Mặt trời vĩnh viễn rực rỡ.

Đừng nói là Tần Tư Vũ nghịch ngợm khó chiều này, thậm chí cả Tần Ý An độc miệng lạnh nhạt, đều coi Tịch Bối là bảo bối trong lòng, lời người khác nói có thể không nghe, nhưng lời Tịch Bối thì không thể không nghe.

Tần Tư Vũ lại muốn ăn thêm một chút Tiramisu, mắt trông mong nhìn Tịch Bối cầu xin, thậm chí còn cực kỳ mong đợi mà gọi “Bối ca ca”.

Tịch Bối mở cửa tủ lạnh nhìn một chút, ngoài phần của Tần Ý An thì không còn nhiều, cậu chỉ có thể lấy bớt phần của mình, vui vẻ đặt vào bát của Tần Tư Vũ: “Cho cậu!”

Tần Tư Vũ bắt đầu reo hò: “Tuyệt quá! Cảm ơn Bối ca! Cậu cho tôi nhiều thật!! Chờ đã, Bối ca cậu không ăn sao? Chúng ta cùng ăn nhé?”

Cánh cửa tủ lạnh “Phanh” một tiếng đóng lại.

Tần Ý An cầm tay Tịch Bối, đem phần của mình trong tay hướng về phía Tần Tư Vũ trưng ra. Trưng ra toàn bộ.

Những ngón bánh quy được tẩm rượu cà phê mềm mại thơm lừng, bột ca cao thơm nồng, kem phô mai đầy đặn và mịn màng, được bày biện vô cùng đẹp mắt.

Nhiều hơn phần của Tần Tư Vũ, lại còn được bày biện đẹp hơn.

“Tôi.” Tần Ý An bình tĩnh nói, “Cũng tạm ổn. Ăn không hết.”

Tịch Bối không nhịn được “Phì” một tiếng bật cười.

Tần Tư Vũ nhút nhát bĩu môi, như chim cút không dám cãi lại, trong lòng lặng lẽ nói một tiếng “Không thèm”, rồi tiếp tục gọi Tịch Bối: “Chúng ta cùng ăn nhé?”

Tần Ý An không nói gì, chỉ cầm muỗng múc đầy một muỗng, rất nhanh chóng nhét vào miệng Tịch Bối.

Sau đó hắn dùng đầu ngón tay lau vết kem dính trên khóe miệng Tịch Bối, không hề ngại ngần mà li.ếm sạch phần kem đó.

“…” Tần Tư Vũ hít hít mũi, cảm thấy muốn khóc.

Tần Ý An này sao lại như vậy chứ! Tịch Bối là của riêng anh sao!?

Chưa kịp để Tần Tư Vũ “phát điên”, Tần Ý An đã thấy quản gia Cố cười ha hả từ bên cạnh đi tới, ôn tồn ngắt lời bọn họ: “Ba vị thiếu gia, trưa chưa ăn, bây giờ chắc là đói bụng rồi? Hôm nay ăn tối sớm một chút nhé.”

Khoảng bốn giờ chiều, cơm tối và đồ ăn nhẹ đã được chuẩn bị.

“Ba vị thiếu gia cùng nhau ngồi đi,” quản gia Cố chia thức ăn cho họ, “Khi ăn cơm, Tần tiên sinh chắc sẽ gọi điện thoại lại hỏi tình hình của Tư Vũ thiếu gia, đến lúc đó xin Tư Vũ thiếu gia nghe máy.”

Tần Ý An gắp thức ăn cho Tịch Bối, Tần Tư Vũ không chịu thua kém, cũng đưa tay ra.

Tịch Bối hơi đặt bát của mình xuống, gắp thức ăn cho cả hai người.

“Ưm ưm ngon quá…”

Tần Tư Vũ ăn mấy miếng thức ăn mà Tịch Bối gắp cho, làm hai má phúng phính.

Lúc cậu nói chuyện với Tịch Bối và Tần Ý An, cảm giác bị cha mẹ “bỏ rơi” dường như biến mất, cậu vui vẻ một lúc lâu; nhưng bây giờ cảm giác đó dường như lại trỗi dậy.

Ba mẹ đều không gọi điện thoại cho cậu, ngược lại là ba của Tần Ý An gọi. Cậu nhai chậm lại một chút, nhìn qua hốc mắt hơi đỏ.

Một lát sau mới giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, ăn từng miếng cơm.
Những người bên cạnh khẽ biến sắc.
Không khí bỗng nhiên trở nên ngưng trọng.

Tần Ý An nhận thấy sắc mặt cậu ta, động tác dùng đũa chậm lại, rồi bình tĩnh nói: “Mấy viên tôm này, tôi ăn không nổi.”

Mắt Tịch Bối hơi lóe lên, cắn đầu đũa, nhẹ nhàng đặt chân lên chân Tần Ý An.

Tần Tư Vũ vừa nãy đã gắp hết tôm trước mặt, cậu ta có chút thích ăn nhưng lại ngại ăn của người khác. Nghe Tần Ý An nói vậy, mắt cậu ta sáng lên, nhỏ giọng nói: “Vậy tôi ăn được không?”

Tần Ý An không nói gì, đẩy đĩa ra.
Không khí vốn suýt chút nữa trở nên nặng nề bỗng nhiên sống động trở lại, Tần Tư Vũ vui vẻ hơn một chút, cắn một miếng tôm, trên mặt mang theo chút ý cười.

Đôi mắt Tịch Bối cong thành hình trăng lưỡi liềm, đưa một tay kéo tay áo Tần Ý An.

Ánh mắt ngưỡng mộ của cậu vô cùng đáng yêu, đôi môi hồng hào chúm chím, đôi mắt long lanh như muốn làm người ta chết đuối.

Cậu cười và làm khẩu hình: An An giỏi nhất. Lông mày Tần Ý An khẽ giật một cái, sau đó run rẩy.

Hắn ngoài miệng vẫn không khách khí: “Ăn không nổi thì cho thùng rác ăn.”

Tần Tư Vũ không giận, chỉ ở sau lưng Tần Ý An lè lưỡi.

Khi ba người ăn gần xong, điện thoại của Tần Việt Nguyên cũng vừa lúc gọi đến.
“Tút tút tút——”

“Alo, tiên sinh. Là tôi.” Quản gia Cố gật đầu, “Vâng, tôi biết rồi.”

Quản gia Cố bật loa ngoài, đặt điện thoại bên cạnh Tần Tư Vũ, mọi người lập tức nghe thấy giọng của Tần Việt Nguyên.
“Tiểu Vũ, hôm nay thế nào? Có quen không?” Tần Việt Nguyên đang lật tài liệu, “Ba mẹ con nhờ ta chăm sóc con cẩn thận, hai ngày này bọn họ…”

Tần Tư Vũ cúi gằm mặt xuống bát, có chút khổ sở quay đầu đi: “Con rất ổn! Cảm ơn chú! Nhưng con vẫn không muốn nói chuyện với họ, họ đã ly hôn rồi! Tuy con vẫn yêu họ, nhưng con không cần họ yêu con——”

“…Hả?”Động tác lật tài liệu của Tần Việt Nguyên dừng lại.

“Họ không yêu con cũng không sao, con rất kiên cường! Sau khi họ ly hôn, con sẽ sống một mình, con tự đi học, một mình…”

Nói đến đây Tần Tư Vũ có chút nghẹn ngào, nhưng cậu nghĩ đến thần tượng kiên cường Tịch Bối, vẫn ngẩng cao đầu đầy kiêu hãnh và ngoan cường, như thể sắp anh dũng hy sinh.

Những người còn lại trên bàn đều cảm thấy xúc động trước lời của Tần Tư Vũ, quản gia Cố cũng nhìn cậu với ánh mắt vui mừng.

Tần Việt Nguyên: “…?”

Tần Việt Nguyên hít sâu một hơi: “Ai nói với con là ba mẹ con đã ly hôn?”

“…?” Mọi người đều ngơ ngác.Chẳng lẽ, chẳng lẽ không phải sự thật sao?

Quản gia Cố nghe được tin tức là cha mẹ Tần Tư Vũ đang cãi nhau đòi ly hôn, Tần Tư Vũ còn nói thẳng cha mẹ đều không cần cậu… Chính tai nghe được, lẽ nào còn có thể sai?!

“Mười mấy năm trước khi ba mẹ con yêu nhau, cứ ba ngày lại cãi nhau đòi chia tay, năm ngày lại cãi nhau đòi ly hôn, mỗi lần đều lấy việc không biết nên giao con chó trong nhà cho ai làm lý do, sau đó lại làm lành.”

Tần Việt Nguyên chết lặng: “Sau khi có con, thì lấy việc không biết nên giao con cho ai làm lý do…”

Tần Tư Vũ há hốc miệng vẫn còn kinh ngạc, Tịch Bối tròn mắt suy nghĩ. Chỉ có Tần Ý An lập tức hiểu ra, khoanh tay dựa vào lưng ghế, lạnh lùng nói: “Quả nhiên chó mới là bản chất.”

“…?!” Tần Tư Vũ kinh hãi nói, “Vậy, vậy họ chưa ly hôn? Vậy tại sao lại bỏ con ra ngoài?”

Tần Việt Nguyên im lặng một hồi, dường như có chút khó nói: “…Vì họ ra ngoài hưởng tuần trăng mật.”

“Đi hưởng… tám chín mười lần tuần trăng mật rồi.”

“….”

Toàn bộ Tần gia chìm vào im lặng. Đúng là một sự im lặng sâu sắc. Trong khoảnh khắc tĩnh mịch đó, có lẽ quản gia Cố không nhịn được nữa, khẽ “phì” một tiếng bật cười.

Những người hầu đang làm việc cũng không nhịn được cười ồ lên, gần như ngả nghiêng cả người, nước mắt cũng trào ra, cuối cùng, ngay cả Tịch Bối cũng phải đỡ trán mỉm cười, nhìn Tần Tư Vũ mặt đỏ bừng vùi đầu vào trong bát.

Một lát sau, Tần Ý An mới đột nhiên lên tiếng gọi Tần Tư Vũ: “Cậu có muốn tôi giúp cậu tìm một thứ không?”

Tai Tần Tư Vũ đỏ ửng, giọng nói run rẩy, buồn bực nói: “… Thứ gì?”

“Tìm một cái lỗ chui xuống.” Tần Ý An lạnh lùng châm chọc xong, khóe môi cũng hơi nhếch lên, không nhịn được khẽ cười.
……

Buổi tối 7 giờ rưỡi, sau khi Tần Ý An xem xong Bản Tin Thời Sự, Tần Tư Vũ cuối cùng cũng giật lấy điều khiển từ xa để chuyển kênh, vừa chuyển vừa ồn ào.

Nếu nói Tạ Diệp sau này có lẽ là một cậu ấm ăn chơi trác táng. Vậy thì Tần Tư Vũ có lẽ là một… kẻ nổi loạn thất bại ngốc nghếch.

Khi cậu ta lại bắt đầu hú hét *“Yêu tinh cái đuôi”, Tần Ý An kéo Tịch Bối chuẩn bị lên lầu. Tần Tư Vũ giơ tay ngăn họ lại, vội vàng kêu lên: “Này! Cái này hay lắm, các ngươi không thích xem sao?”

(*) Yêu tinh cái đuôi là gì zị? Phim hay nhạc có ai biết hông?

Tịch Bối không nhịn được cười một tiếng, cậu nói: “Chắc là hay lắm! Nhưng mà An An…”

“A a a Bối ca, cậu xem cùng tớ đi! Thật sự rất hay,” Tần Tư Vũ rên rỉ, “Cầu xin cậu…”

Tịch Bối có chút do dự, cậu theo bản năng ngẩng đầu nhìn Tần Ý An, thăm dò mở miệng: “Hay là…”

Tần Tư Vũ cũng vô cùng mong đợi: “Hay là…”

Ánh mắt hai người đều đổ dồn vào Tần Ý An.

“Hay là? Không cần.” Tần Ý An lạnh lùng ngắt lời cậu ta, ngang nhiên bế Tịch Bối từ trước mặt Tần Tư Vũ lên, rất nhanh đã lên lầu.

“Rầm” một tiếng đóng cửa lại. Trong phòng chỉ còn lại hai người, Tịch Bối ngồi trên chiếc đệm mềm mại, hoàn toàn không tức giận, chờ Tần Ý An nói chuyện.

“Cậu ta hiện tại vui vẻ rồi,” Tần Ý An lên tiếng, “Anh không vui.”

Tịch Bối ngoan ngoãn hỏi: “Sao anh lại không vui vậy?”

Tâm tư mà Tần Ý An đã giấu kín từ lâu, hắn dừng lại một hồi lâu, mới chậm rãi hỏi: “Nếu cậu ta cảm thấy Tiramisu không ngon, em có buồn không?”

Đã sớm quen với cách hỏi có chút kỳ quặc của Tần Ý An, Tịch Bối nghiêm túc chống cằm, trầm ngâm nói: “Ừm…”

Chưa kịp nghe câu trả lời của Tịch Bối, Tần Ý An đã có chút không kiềm chế được sự bực bội của mình, dùng tay kẹp môi cậu: “Không được nói.”

Tịch Bối bật cười: “Sao vậy?”

“Em nói, chỉ cần anh thấy ngon là được,” Tần Ý An nhíu mày, “Bây giờ em cũng quan tâm đến cậu ta.”

Cứ như vậy thì sao được? Có phải sau này Tịch Bối cũng muốn cho hộp sữa cho cậu ta? Cũng muốn làm bạn tốt với cậu ta?

Không thể nào!

Tịch Bối ngẩn người một thoáng, chợt không kìm được mà bật cười, ý cười rạng rỡ, mắt cong cong, thế là ngã luôn xuống giường.

“… Không được cười.” Tần Ý An cúi xuống che miệng cậu, nhíu mày, “Sao lại cười?”

“… Em cười An An ngốc nghếch,” Tịch Bối ở trong lòng Tần Ý An cười đến run rẩy, “Em là yêu ai yêu cả đường đi.” Cuối cùng, Tịch Bối lăn một vòng, cười tủm tỉm buông lỏng xiềng xích trên môi mình.

“Bởi vì cậu ấy là em họ của An An, An An cũng không ghét cậu ấy mà? Cho nên em phải đối xử tốt với em họ chứ.”

Tần Ý An ngẩn ra. Ngón tay hắn không tự chủ khẽ cuộn lại, dường như vẫn còn giữ lại cảm giác mềm mại như bông của môi Tịch Bối.

Hai người một người cười, một người ngẩn ra, ánh mắt luôn nhìn nhau, không khí yên tĩnh đến lạ.

Không hề xấu hổ hay kỳ quái, chỉ có trái tim “thình thịch” không nghe lời mà nhảy, có lẽ là cảm thấy người trước mặt quá tốt quá tốt, thật may là bảo bối của mình.

Bầu không khí tĩnh lặng cuối cùng bị tiếng gõ cửa nhẹ nhàng phá vỡ.

Tịch Bối nhìn Tần Ý An một cái, cười lăn lóc bò dậy khỏi giường, xuống giường đi mở cửa.

“… Bối ca!” Tần Tư Vũ cẩn thận thò đầu vào, “Vậy, hai người không có cãi nhau chứ?”

Ánh mắt Tịch Bối vẫn dừng trên Tần Ý An với vẻ mặt bình tĩnh, lắc đầu, cười nói: “Đương nhiên là không rồi!”

“Vậy tớ…” Tần Tư Vũ chen vào, ngại ngùng gãi gãi quần áo, “Tớ sáng nay thấy, hai người ngủ chung đúng không?”

Tần Ý An giành lời: “Ừ.”

“Vậy hôm nay tớ…”

Tịch Bối ngơ ngác nghiêng đầu nhìn cậu ta.

“Hôm nay tớ, có thể ngủ cùng hai người không!”

Mắt Tần Tư Vũ sáng rực: “Tớ ngủ giữa hai cậu được không?”

Tác giả có lời muốn nói:

Đồng chí Tư Vũ là fan cứng của Đoàn Đoàn ~ quan hệ bạn tốt (?︶?)

Bởi vì là chiến sĩ thuần ái máu lửa, cho nên không quá thích kiểu tình địch gì đó.

Truyện full

  • A Âm - Nhất Lê
    A Âm - Nhất Lê

    A ÂM (FULL)Topic: Có tiểu thuyết nào mà nam chính thích nữ chính từ lâu rồi dần dần khiến nữ chính phải lòng mình không?Tác giả: Nhất...

  • Nếu Như Em Là Hương Phi
    Nếu Như Em Là Hương Phi

    Convert: ngocquynh520Edit: LingBeta: tamnuong012Bùi Trường Nhạc hỏi: "Người này sao nhanh mất đi hứng thú với Hương Phi nhà chúng...

  • Hữu Tử Sự Cánh Thành
    Hữu Tử Sự Cánh Thành

    Thể loại: hiện đại, sinh tử, hào môn thế gia, trung khuyển công, điềm vănEdit: Vịt xưn đẹpCâu chuyện nhẹ nhàng kể về cuộc sống của hai...

  • Cún Con Chỉ Có Một Mùa Hạ
    Cún Con Chỉ Có Một Mùa Hạ

    CÚN CON CHỈ CÓ MỘT MÙA HẠTác giả: XUÂN DỮ DIÊN (Mùa xuân và cánh diều)Dịch: Amelie.VoĐộ dài: 9 chương (đã hoàn)Thể loại: Ngôn tình,...

  • Vợ Phúc Hắc Của Đế Vương Hắc Đạo
    Vợ Phúc Hắc Của Đế Vương Hắc Đạo

    Converter: ngocquynh520Editor:Quỳnh Anh.Thể loại: Hiện đại, Hắc Bang, nam nữ chính đều sạch, kiên cường sống chết cùng nhau, 1vs...

  • Vĩnh Biệt Em - Hựu Lam
    Vĩnh Biệt Em - Hựu Lam

    Tên gốc:  与他告别Tác giả: Hựu Lam 又蓝Thể loại: Truyện gốc, Đam mỹ, Cường cường, Niên hạ, Có chi tiết gây ức chế, Truyện hành nhau, Truyện...

  • Lực Hút Nam Châm
    Lực Hút Nam Châm

    Truyện Lực Hút Nam Châm của tác giả Túy Hồ Ly xoay quanh một cô gái có biệt tài về nấu ăn rất ngon, nếu ai mà dám chọc giận...

  • Vũ Nam
    Vũ Nam

    Edit: SuigetsuTheo Tấn Giang:Đã được xem rất nhiều vũ công nam múa, đa số nhưng vũ đạo của họ đều tựa như rắn dính dớp bẩn thỉu,...

  • Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm Vợ
    Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm Vợ

    Trước kia, là một cô bé hiền lành, thiện lương đã cứu vớt sinh mạng của một cậu bé ăn mày.Trong cơn đói, trời lạnh giá, cảm giác khốn...

  • Mù Màu
    Mù Màu

    Thể loại: Thích Cố đồng nhân, cổ trang, EG mà cũng hơi bi, HEDịch: Phúc VũThích Thiếu Thương mắc chứng mù màu. Hắn chỉ có thể thấy bốn...

  • Trúc Mã Lão Công Không Nhìn Thấy Được
    Trúc Mã Lão Công Không Nhìn Thấy Được

    Tên gốc: Khán Bất Kiến Đích Trúc Mã Lão Công  [《看不见的竹马老公》作者]Editor: Tĩnh Nhạc, MiyBeta: Tĩnh NhạcSố chương: 15 chương + 3PNTừ lúc vừa...

  • Mắt Trái
    Mắt Trái

    Truyện có tên Mắt Trái của Đản Đản kể về nhân vật nữ chính vô cùng xinh đẹp nhưng lại hơi ngốc, dáng vẻ ngốc ngếch đó...

  • Tào Tháo Thiên Bá
    Tào Tháo Thiên Bá

    Tác giả: Tào Trọng HoàiThể loại: Lịch sử, Quân sựGiới thiệu:Trên dưới sáu thế kỷ từ thời Minh đến nay. Ở Trung Quốc "đến đứa trẻ cũng...

  • Tứ Vương
    Tứ Vương

    Trên thế giới này ai lại chẳng từng nghe qua một truyền thuyết. Đã lưu truyền ngàn vạn năm chưa thay đổi, có lẽ lâu đến nỗi không còn...

  • Bản Bồ Tát Không Cung Cấp Ưu Đãi
    Bản Bồ Tát Không Cung Cấp Ưu Đãi

    Tác giả: Giang Tĩnh Châu MinhThể loại: Vả Mặt, Trả Thù, Dị NăngTeam dịch: Thiều Hoa Xuân ÝGiới thiệu"Đệ tử Vương Minh Kiệt, xin Bồ Tát...