Đại Mạc Lãng Tử Đao

Chương 49

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ

Phương Thất ngáp dài rồi chậm rãi giở cái lon lên làm lộ ra ba hạt xúc xắc phía dưới.

Ba hạt xúc xắc chồng lên nhau thành một đường thẳng.

Ba hạt xúc xắc nằm cùng một chỗ chồng lên nhau, mặt của hạt xúc xắc phía trên cùng hiện rõ sáu điểm, nhìn từ các mặt khác thì cả ba hạt đều có số giống nhau cả.

Phương Thất mỉm cười cầm lấy hạt xúc xắc trên cùng đặt xuống bàn, hiện ra phía dưới vẫn là một mặt sáu điểm, Phương Thất lại ngáp dài một cái rồi đưa tay lấy hạt thứ hai nhẹ nhàng đặt xuống bàn, mặt của hạt phía dưới cùng hiện ra, vẫn là sáu điểm.

Sắc mặt của Trần Bội Luân đột nhiên có chút thay đổi, hắn giật mình nhìn xúc xắc trên bàn và Phương Thất.

Đám khách chơi bạc cũng sửng sốt ngây người một hồi lâu, rồi không biết ai đứng trong đám người thở dài một cái làm cho khắp nơi trong đại sảnh đều vang lên tiếng trầm trồ và than thở, tất cả đám người chơi bạc đều ngạc nhiên hướng mắt nhìn vào Phương Thất.

Phương Thất mỉm cười nhìn Trần Bội Luân.

Trần Bội Luân thở dài, mỉm cười nói: "Quả nhiên là chân nhân bất lộ tướng, bằng hữu quả là cao thủ, Trần mỗ bội phục vô cùng"

Phương Thất mỉm cười nói: "Ông chủ Trần quá khách khí rồi, còn muốn chơi tiếp không?”

Trần Bội Luân cười khổ nói: "Trần mỗ vốn không phải là đối thủ của các hạ, có chơi tiếp thì Trần mỗ đây cũng sẽ thua thôi ……"

Đây mới là người thông minh, đây mới chính thức là cao thủ đánh bạc.

Một cao thủ đánh bạc nếu đã biết rõ là dù có chơi tiếp cũng phải thua chắc thì hắn tuyệt sẽ không chơi nữa, nếu còn muốn tiếp tục chơi thì chỉ có kẻ ngu mới dám làm.

Phương Thất mỉm cười nói: "Không chơi nữa à? Ông chủ Trần nhiều bạc như vậy, khư khư một ván nhỏ, sao lại mất hứng vậy?"

Trần Bội Luân cười khổ nói: "Trần mỗ thật xấu hổ, xấu hổ", nói xong đi đến bên một tên thuộc hạ nói: "Mau mang ngân phiếu tới cho vị đại gia này”

Tên thuộc hạ lập tức chạy đi lấy ngân phiếu mang tới, Phương Thất nhìn xấp ngân phiếu, mỉm cười nói: "Là ngân phiếu của Đại Thông Tiền Trang, đáng tin cậy, hay lắm", nói xong thuận tay đưa ra cầm rồi nhét vào trong ngực áo.

Trần Bội Luân cười khổ nhìn Phương Thất, nói: "Mau cung tiễn đại gia”

Phương Thất kinh ngạc nói: "Ta có nói là đi đâu?”

Trần Bội Luân miễn cưỡng cười nói: "Nơi này chỉ là chơi nhỏ thôi, để tiêu khiển ấy mà, các hạ là cao thủ trong cao thủ, thắng được thì dừng đi, xem như cho tại hạ chút mặt mũi vậy?”

Phương Thất mỉm cười nói: "Mặt mũi bán đi có thể mua cơm ăn không? Khách đến cửa mà sao đuổi khách vậy, hôm nay nếu vận may của tại hạ đã quá tốt như thế thì chi bằng chơi tiếp một hai ván nữa đi, thế nào?”

Trần Bội Luân miễn cưỡng cười nói: "Đại gia thật sự là …… thật sự là …… vậy các hạ muốn chơi gì nữa?”

Phương Thất nói: "Phương mỗ hôm nay chơi xúc xắc hình như có chút vận may, chi bằng cứ tiếp tục lắc xúc xắc đi?"

Trần Bội Luân nhíu nhíu mày, đưa tay quẹt mồ hôi trên trán, cắn răng nói: "Được, nếu đại gia đã cao hứng như thế thì hôm nay chúng ta cứ chơi cho sướng tay vậy, xin đại gia đặt cược đi”

Phương Thất mỉm cười gật đầu rồi chậm rãi đưa tay về phía sau rút đao ra, sau đó nhẹ nhàng đặt thanh đao lên mặt bàn.

Thanh đao sắc bén đã rời khỏi vỏ đao.

Sắc mặt của Trần Bội Luân đột nhiên thay đổi, ngơ ngác nhìn vào cây đao đặt trên bàn.

Đám khách chơi bạc cũng kinh ngạc mở to hai mắt nhìn Phương Thất.

Phương Thất mỉm cười nói: "Đao này của ta là bảo đao tổ truyền của Thần Long Sơn Trang, chắc đáng giá mười vạn lượng bạc chứ"

Trần Bội Luân nhíu mày nhìn vào cây đao rồi tiếp đó nhìn Phương Thất, sau đó lại nhìn vào đám khách chơi bạc đang đứng chung quanh, thấy ai ai cũng nhìn chằm chằm vào hắn, chờ xem phản ứng của hắn thế nào.

Trần Bội Luân nuốt nước bọt một cái, miễn cưỡng cười nói: "Xin lỗi đại gia, tại hạ…… tại hạ thật không biết Thần Long Sơn Trang và cũng không biết thanh đao này có giá trị ra sao nên không thể định giá, hành động của đại gia thật sự là làm cho tại hạ khó xử quá ……"

Phương Thất mỉm cười nói: "Ông thật không biết Thần Long Sơn Trang?"

Trần Bội Luân lại miễn cưỡng cười nói: "Kiến thức của tại hạ ít ỏi, thật sự không biết đến quý trang, xin đại gia thứ lỗi cho”

Bỗng có một người đàn ông râu ria xồm xoàm đột nhiên nói lớn: "Thần Long Sơn Trang ta có biết, đó là một trong tứ đại thế gia nổi danh trên giang hồ, với thanh đao kia đừng nói là mười vạn lượng, cho dù là trăm vạn lượng đi nữa cũng không thua thiệt đâu", dứt lời thì vẻ mặt liền dương dương đắc ý, kiêu ngạo nhìn mọi người xung quanh.

Phương Thất mỉm cười nói: "Lời của vị huynh đệ này nói không sai, không biết ông chủ Trần có nghe rõ không?”

Trần Bội Luân miễn cưỡng cười đáp: "Trần mỗ nghe …… nghe rất rõ, chỉ là …… chỉ là ……"

Phương Thất mỉm cười nói: "Bộ ông không tin thanh đao này là thật sao?”

Trần Bội Luân cười cười, cũng không trả lời.

Phương Thất mỉm cười nói tiếp: "Nếu ta nói đặt một cọng tóc lên lưỡi đao và thổi nhẹ một cái thì nó sẽ đứt làm đôi, vả lại còn chém sắt như chém bùn nữa, ông có tin hay không?"

Trần Bội Luân miễn cưỡng cười đáp: "Đại gia có thể biểu diễn cho chúng tôi xem không?"

Phương Thất đột nhiên không cười nữa, lạnh lùng nói: "Thanh đao này mỗi khi xuất ra thì tất phải thấy máu, ông thật sự muốn xem à?"

Trần Bội Luân đột nhiên rùng mình một cái, nói: "Chuyện này …… chuyện này ……"

Phương Thất đột nhiên lại mỉm cười gật đầu, nói: "Cũng tốt, hôm nay ta sẽ phá lệ một lần vậy"

Trần Bội Luân nghe thế liền thở phào nhẹ nhỏm, đám khách chơi bạc lúc này nhìn Phương Thất không chớp mắt.

Phương Thất chậm rãi cầm thanh đao trên bàn lên, nói: "Ông chủ Trần có thể mang một cây nến đến đây không?”

Một cây nến liền được mang đến để giữa bàn, lửa cũng đã đốt lên.

Phương Thất ngáp dài một cái, nói: "Ông chủ Trần xem kỹ nhé"

Trần Bội Luân gật đầu, đám khách chơi bạc cũng mở to hai mắt rướng cổ nhìn vào cây nến đang cháy ở giữa bàn.

Phương Thất nâng đao lên, đột nhiên đường đao xuất ra, ánh đao lóe sáng, trong chớp mắt ánh sáng của mọi đèn đuốc trong đại sảnh dường như ảm đạm phai nhạt đi, ánh đao chói mắt, mắt của đám khách chơi bạc chịu không nổi đành nhắm lại.

Rồi đột nhiên đao lại trở vào vỏ, tất cả ánh sáng do nó phát trong thoáng chốc đều biến mất, chỉ còn trông thấy chuôi đao và vỏ đao đen nhánh mà thôi.

Đám khách chơi bạc dùng ánh mắt nghi hoặc và khó hiểu nhìn vào Phương Thất, tiếp đó lại chuyển ánh mắt nhìn về cây nến trên bàn, nó vẫn đang cháy đứng thẳng ở đó, dường như so với lúc mới đem ra ánh lửa càng sáng hơn.

Sắc mặt của Trần Bội Luân đột nhiên thay đổi, mồ hôi toàn thân tuôn chảy ra.

Hắn đã trông thấy được đường đao vừa rồi của Phương Thất, thực tế mà nói thì hắn chỉ thấy được ánh đao thôi, ngay lúc ánh đao chớp động trong phút chốc, cây nến trên bàn đã bị chém trở thành hơn mười khúc nhưng vẫn vững vàng đứng đó cháy sáng, cũng không có ngã xuống.

Đường đao nhanh như vậy, đao pháp kinh người như thế quả thật làm cho người nhìn thấy đều sợ hãi không dám hình dung, đây thật sự không phải là đường đao mà con người có thể xuất ra được.

Phương Thất mỉm cười hỏi: "Ông chủ Trần thấy thế nào?"

Trần Bội Luân lau mồ hôi, trầm giọng nói: "Quả nhiên là đao tốt"

Đám khách chơi bạc dùng ánh mắt nghi hoặc và khó hiểu nhìn Phương Thất rồi lại chuyển sang nhìn Trần Bội Luân và cây nến đang cháy vẫn đứng thẳng trên bàn. Phương Thất mỉm cười nói: "Vậy có đáng giá mười vạn lượng……"

Lời của Phương Thất còn chưa dứt thì ở phía sau đột nhiên vang lên liên tiếp ba tiếng kêu thảm, Phương Thất vội xoay đầu lại nhìn thì thấy có ba người đang nằm trên mặt đất, trong tay họ đều có cầm cầm binh khí.

Du Mộng Điệp cười hì hì đứng ở phía sau đám người.

Lúc Phương Thất quay đầu lại thì Trần Bội Luân đang đứng ở phía đối diện đột nhiên phất tay, trong ống tay áo của hắn liền bay ra một thanh phi đao giống như tia chớp tấn công về phía sau gáy của Phương Thất, còn ở phía trái của Phương Thất thì có một tên chơi bạc gầy gò bỗng nhiên rút ra một thanh đoản kiếm đâm tới người Phương Thất, ở phía phải tên râu ria xồm xoàm nói chuyện vừa rồi cũng đã rút ra một thanh đại đao, từ trên bổ xuống đầu của Phương Thất với lực đạo mạnh vô cùng, ở bên cạnh đó một tên khách mập mạp đang mơ ngủ thì ánh mắt của hắn đột nhiên lóe sáng, từ phía sau rút ra hai cây binh khí đầy gai nhọn, chia ra hai hướng tấn công vào ngực và bụng Phương Thất.

Du Mộng Điệp nhìn thấy liền kinh hãi, thân ảnh chợt lóe lên, trong tay đột nhiên có thêm một thanh đoản kiếm, một thanh đỡ lấy vũ khí đầy gai nhọn của tên mập, một thanh khác thì đâm vào phía bụng trái của hắn. Thân ảnh của Du Mộng Điệp lại lóe lên, tên cầm đại đao sắp bổ xuống đầu của Phương Thất đột nhiên chém vào đầu của một khách chơi bạc bên cạnh, tên cầm đại đao cả kinh, tiếp đó hắn đột nhiên cảm giác được một sự lạnh lẽo xẹt qua cổ họng hắn, hắn nhanh chóng buông tay đao giữ lấy cổ họng nhưng đã muộn, cổ họng hắn đã đứt, máu tươi phún ra, tên cầm đại đao lập tức ngã xuống.

Phi đao của Trần Bội Luân nhanh như tia chớp, lúc mắt thấy phi đao sắp ghim vào gáy Phương Thất thì nhìn kỹ lại là nó đang cắm vào cổ họng của một người khác, Phương Thất đã không còn thấy đâu nữa.

Trần Bội Luân liền lặng người.

Ngay lúc tưởng phi đao sẽ bắn trúng vào gáy của Phương Thất thì thân thể của Phương Thất đột nhiên chợt động, thân hình giống như quỷ mỵ nhanh chóng vọt tới phía sau tên gầy gò cầm thanh đoản kiếm, tiếp đó khẽ đẩy nhẹ hắn một cái, hắn liền chúi người ra thì phi đao đang phóng đến như tia chớp ghim trúng ngay vào cổ họng hắn, không một tiếng kêu, tên cầm đoản kiếm hai mắt trừng lên rồi từ từ ngã xuống.

Phương Thất đứng ở ngay chỗ của tên cầm đoản kiếm vừa rồi, mỉm cười nhìn Trần Bội Luân.

Tất cả đám khách chơi bạc đều đã chạy vào một góc, mới vừa rồi đại sảnh rất đông đúc và náo nhiệt giờ đây lại trở nên yên tĩnh và trống trải, mỗi người ai cũng dường như nín thở nhìn vào cỗ thi thể ngã xuống trước mắt, trong không khí mùi máu tươi nồng đậm nổi lên, có một số người chịu không nổi liền ói tại chỗ.

Phương Thất nhìn Du Mộng Điệp, nhíu mày hỏi: "Sao muội lại tới đây?"

Du Mộng Điệp cười đáp: "Đây là lần thứ hai trong đêm nay ca hỏi muội vấn đề này, muội cũng lần thứ hai trả lời ca: muội không ngủ được nên ra ngoài đi dạo một chút”

Phương Thất mỉm cười.

Du Mộng Điệp cũng cười, tiếng cười như chuông ngân thanh thúy dễ nghe, vang khắp đại sảnh của Đại Mạc Đổ Phường.

Đám khách chơi bạc si ngốc mở to hai mắt lắng nghe tiếng cười như chuông ngân của Du Mộng Điệp, tựa hồ đã quên đi việc chết người vừa xảy ra .

"Thử 'Tiếu' chích ứng thiên thượng hữu, nhân gian na đắc kỷ hồi văn" (tạm dịch: Nụ cười chỉ có trên thiên giới, tại nhân gian chẳng kiếm đâu ra)

Là thiên đường hay địa ngục, có đôi khi thật rất khó phán đoán.

Có đôi khi thiên đường lại chính là địa ngục, và có đôi khi địa ngục lại chính là thiên đường.

Tất cả đều do ý nghĩ và cái nhìn của con người mà thôi.

Phương Thất nhìn Trần Bội Luân, mỉm cười nói: "Chúng ta tiếp tục chơi chứ?"

Mồ hôi của Trần Bội Luân tuôn chảy như mưa, nói: "Còn chơi …… chơi gì nữa đây?"

Phương Thất mỉm cười nói: "Đánh cuộc một keo xem đao của ta nhanh hơn hay là phi đao của ông nhanh hơn"

Trần Bội Luân khẽ thở dài, nói: "Không cần"

Phương Thất liền hỏi: "Không cần? Ông muốn nói gì?”

Trần Bội Luân nói: "Ý của ta là không cần đánh cuộc vì phi đao của ta không thể nhanh hơn đao của ngươi được”

Phương Thất mỉm cười nói: "Ông cũng quá khách khí đó, có muốn thử lại lần nữa không?"

Trán của Trần Bội Luân lại đổ đầy mồ hôi, lắc đầu đáp: "Không cần, thật sự là không cần"

Phương Thất nói: "Nếu thế thì ông hãy xuất ra luôn cây quạt của ông đi, ta biết cây quạt của ông giết người cũng rất nhanh mà”

Sắc mặt của Trần Bội Luân nhất thời thay đổi, ánh mắt nhìn chằm chằm Phương Thất.

Phương Thất thản nhiên hỏi: "Không có mang theo sao?”

Trần Bội Luân nuốt nước bọt một cái, gật đầu, nói: "Đích thật là không mang theo”

Phương Thất đột nhiên lạnh lùng nói: "Nếu có người ở sau lưng ra tay định giết ông thì ông có muốn giết hắn không?"

Mồ hôi của Trần Bội Luân lại tuôn ra, trả lời lắp bắp: "Trần mỗ …… Trần mỗ …… có lẽ……"

Phương Thất cười lạnh nói: "Quỷ Thư Sinh hình như không phải họ Trần, đúng không?"

Trần Bội Luân nhìn chằm chằm Phương Thất, một hồi lâu sau mới thở dài cất tiếng: "Triệu mỗ nhất định sẽ giết hắn."

Phương Thất gật đầu, mỉm cười nói: "Ông nói rất đúng, Phương mỗ cũng sẽ làm vậy”

Trần Bội Luân thở dài một hơi, gật đầu nói: "Cũng tốt, có ơn báo ơn, có thù báo thù, chỉ tiếc ……"

Phương Thất mỉm cười nói: "Tiếc là ông và ta không có ơn lại không có thù chứ gì, đúng không?”

Trần Bội Luân chậm rãi gật đầu, trong ánh mắt bỗng nhiên toát ra một tia buồn bã và bất đắc dĩ.

Phương Thất mỉm cười nói tiếp: "Bất quá Phương mỗ có đôi khi cũng sẽ ngoại lệ, tỷ như sẽ không giết những người thân bất do kỷ”

Trong mắt của Trần Bội Luân đột nhiên hiện lên một tia kinh hãi, lập tức nói: "Xin mời các hạ đến phía sau dùng trà"

Phương Thất mỉm cười gật đầu.

Quỷ Thư Sinh đi phía trước dẫn đường, Phương Thất và Du Mộng Điệp mỉm cười bước theo phía sau.

Ở hậu viện có một cái sân rất đẹp và yên tĩnh, trong sân đầy hoa cỏ, trong màn đêm yên ắng phát ra mùi hương rất dễ chịu.

Đi tới trước cửa một căn phòng lớn và trang nhã, Trần Bội Luân nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, mỉm cười nói: "Mời hai vị vào trong"

Trong phòng chỉ có một ngọn đèn phát ra ánh sáng leo lét của nó.

Du Mộng Điệp mỉm cười bước vào, Phương Thất cũng theo sát phía sau, Trần Bội Luân cũng mỉm cười bước theo sau Phương Thất.

Khi chân của Phương Thất vừa bước qua cửa thì trên mặt của Trần Bội Luân đột nhiên lộ ra một nụ cười quỷ dị, thật không biết từ đâu xuất ra một cây quạt sắt, thế như tia chớp tấn công váo gáy của Phương Thất.

Du Mộng Điệp vừa bước vào phòng thì ở phía sau cánh cửa đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm sắc bén, thế vừa nhanh lại vừa hiểm, như tia chớp đâm tới bên hông của Du Mộng Điệp.

Du Mộng Điệp dường như cũng không có phát hiện ra.

Phương Thất kinh hãi, hắn đã nhìn thấy mũi thanh kiếm sắc bén kia chỉ còn cách hông của Du Mộng Điệp chưa đầy một tấc.

Truyện full

  • Mười Giờ Rưỡi Đêm Hè - Tần Tam Kiến
    Mười Giờ Rưỡi Đêm Hè - Tần Tam Kiến

    Giới thiệu:Đây là một câu chuyện về tình yêu, tình bạn, tình thân đầy mâu thuẫn. Có lẽ vì sự xuất hiện của một ai đó mà câu chuyện trở...

  • Vạn Năm, Vạn Năm
    Vạn Năm, Vạn Năm

    Thể loại: Xuyên không, tiên giới, huyền ảo, có yếu tố np nhưng kết thúc không phải np ^^!Muội muội duy nhất của Thiên Hậu – Diễm Hồ...

  • 11 Âm Binh
    11 Âm Binh

    Tác giả: Tống Minh Ngọc (Tống Mặt Than)Nguồn: sưu tầm ở nhóm tâm linhPhần 2 của #Giải ngải kíThể loại: kinh dị, bí ẩn, huyền huyễn, tâm...

  • Viễn Yên Vạn Sủng
    Viễn Yên Vạn Sủng

    Bạn đang đọc truyện Viễn Yên Vạn Sủng của tác giả Manh Tử. Hắn có chút không hiểu chuyện, vô tư vô lự, nhưng trong lòng lại chỉ có mình...

  • Ma Thú Lãnh Chúa
    Ma Thú Lãnh Chúa

    - Trong lúc vô tình đạt được một toà từ vạn năm Miêu Cương cổ mộ đào móc ra vu tháp sau, Dương Lăng xuyên qua đến dị giới. Người khác...

  • Đạo Sĩ Đạo Gia Du Ký
    Đạo Sĩ Đạo Gia Du Ký

    Cơn ác mộng đã bắt đầu tại một ngôi làng khi phát hiện ra một xác chết treo cổ trong khu rừng gần đó...

  • Truyện Kể Trong Câu Chuyện
    Truyện Kể Trong Câu Chuyện

    Thể loại: GL, Hiện đại, thực vănNgười dịch: Gia GiaSố chương: 20 chương chính + 1 ngoại truyện"Tình yêu lại có thể bị thay thế vậy điều...

  • Cuộc Hôn Nhân Nồng Cháy - Trì Anh
    Cuộc Hôn Nhân Nồng Cháy - Trì Anh

    Tác giả: Trì AnhTran / Editor: AI_GấcBeta: AI_Trúc ĐàoThể loại: HE, Hiện đại, Sủng Ngọt, Showbiz, Hào môn thế gia, Nhẹ nhàng, Góc nhìn...

  • Nhặt Được Tiểu Hồ Ly 5cm
    Nhặt Được Tiểu Hồ Ly 5cm

    Thể loại : nhân thú, huyền huyễn, 1×1Edit : Fam ( aka Hồng Lâu aka Lâu Nhi)Warning : Chống những bạn nào ko bịnh, ko chịu dc BL, ko xơi...

  • Tổng Tài: Anh Sai Rồi
    Tổng Tài: Anh Sai Rồi

    Bạn đang đọc truyện Tổng Tài: Anh Sai Rồi của tác giả Bạc Hà. Cách Cổ Lạp xuyên vào thân thể đã chết của thiên kim nhà Nghị Viên cấp...

  • Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết
    Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết

    Thể loại: xuyên qua, thú nhân, tương lai, HENguồn: Hạ NguyệtEdit: Cáo khìnBeta: Rồng béoGiới thiệu:Nhan Tử Dạ - một tu yêu giả cuối...

  • Quân Hôn Bí Mật
    Quân Hôn Bí Mật

    Tên xuất bản: Ước nguyện của em là biển trời của tôi ( 你的诺言,我的沧海)Độ dài: 64 chương + 6 ngoại truyệnChuyển ngữ: Phong Tiếu Vô Ưu +...

  • Phu Nhân Của Giáo Chủ
    Phu Nhân Của Giáo Chủ

    Tác giả: akiakiThể loại: Ngôn TìnhGiới thiệu:Lâm Uyển Uyển là giáo chủ Ngũ độc giáo từ nhỏ. Đột nhiên đâu ra cái di nguyện bắt nàng...

  • Địa Hạ Phách Mại Sở
    Địa Hạ Phách Mại Sở

    Thể loại: hiện đại, điều giáo sư công x hung ác thụ, HE Edit: LunaCướp đi niềm kiêu ngạo của hắn, nắm lấy tự do của hắn.Nếu như là mèo...

  • Vai Chính Lại Muốn Cướp Kịch Bản Của Tôi
    Vai Chính Lại Muốn Cướp Kịch Bản Của Tôi

    Edit: Kogi - Superseme.comTrong cuộc sống luôn có rất nhiều bất ngờ dành cho ta, luôn nằm ngoài dự định kế hoạch của mình. Cũng như An...