Đại Đế Cơ

Chương 176: Cả thành

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ

Lúc nghe được tin tức, Quách Hoài Xuân vội vã chạy tới, nhìn thấy Tiết mẫu đã được người đưa lên trên giường, Noãn Noãn đang ở trước mặt chạy tới chạy lui để sắc thuốc.

"Sao lại bệnh?" Hắn không thể tin được, hỏi, nhìn về phía giường của Tiết mẫu gọi vài tiếng.

Tiết mẫu không hề có phản ứng gì.

"Đại phu nói là ưu tư quá độ, tổn thương thần khí, tinh..."

"Có phải là do đã lâu không ngủ hay không?"

"Cơ thể bà vốn là thể hư khí nhược... Cho nên gục xuống hôn mê."

Bảy tám nam nữ khiêng Tiết mẫu trở về, nhao nhao nói.

Ưu tư quá độ cũng đúng rồi, Quách Hoài Xuân thầm nghĩ, từ lúc Tiết Thanh theo các học sinh đi gây rối đến bây giờ đích thực Tiết mẫu hầu như không ngủ... Nhưng mình cũng đâu có ngủ đâu, trong thành này nhiều người cũng không ngủ... Sao Tiết mẫu lại hôn mê rồi ngã xuống? Nữ nhân này lại yếu đuối như vậy sao? Thật là vô dụng rồi, vào thời khắc mấu chốt như vậy.

Chuyện bà đã nói kia rốt cuộc là làm hay không làm đây? Quách Hoài Xuân nhịn không được, tiến lên kêu Tiết mẫu thêm một lần nữa, nhìn bộ dạng hận không thể dùng tay lay, dựng bà dậy, mọi người đi theo vội vàng cản lão lại.

"Đại lão gia, người đến đường cùng..."

"Cô nhi quả mẫu cũng không dễ dàng... Người khoan dung một chút."

"Hiện tại Không thể đuổi người ra ngoài đâu..."

Bảy tám người nhốn nháo khuyên bảo một hồi, Quách Hoài Xuân vừa bực bội vừa bất lực nhưng vẫn cảm thấy hơi quái lạ. Những người này đều là người xa lạ, hắn biết là đa phần dân chúng ở thành Trường An không thích, khinh thường, ghét bỏ mẹ con Tiết Thanh, sao bây giờ bảo vệ Tiết mẫu như vậy, đặc biệt là sau khi Tiết Thanh cùng với các học trò khác gây náo loạn rồi bị bắt? Bọn họ không sợ rước họa vào thân? Lại còn đưa Tiết mẫu đi đại phu, còn nhiệt tình đưa về... Còn nói tốt như vậy, e sợ Quách gia sẽ đuổi phụ nhân này ra ngoài.

"Tiết Thanh..." Hắn nhịn không được nói.

Không đợi hắn nói xong, có người mở miệng ngắt lời hắn nói: "Quách đại lão gia, hài tử Tiết Thanh này kỳ thực không sai..."

Quách Hoài Xuân ngạc nhiên, sao lại không sai?

"Đúng vậy, có tài học hành, làm thơ hay..."

"Đúng vậy, rất thông minh, nếu không phải do nhà nghèo làm lỡ, có thể lợi hại hơn, đại lão gia người tốn nhiều tâm tư..."

"Mấu chốt nhất không phải có tài học hành mà là vì người... có nghĩa khí."

Bảy tám người liên tục nói.

Như vậy à... Quách Hoài Xuân có hơi ngơ ngác, Tiết Thanh đã có tiếng tăm tốt như vậy sao? Hơn nữa còn là vào thời điểm này... Đang lúc nói chuyện, bên ngoài có láng giềng chạy tới.

"Mau đi xem một chút đi, có rất nhiều học trò và các tú tài ở các phủ huyện khác cũng đều tới, đến Song Viên đọc thỉnh cầu thả các học sinh ra, công bằng điều tra nghi phạm vụ án Tông Chu..."

Huyện phủ khác cũng tới? Nhưng việc này cũng không kỳ lạ, Thanh Hà tiên sinh rất nổi tiếng, học sinh cũng nhiều, người tự nhiên vì hắn mà lên tiếng ủng hộ cũng nhiều, vả lại các tú tài trong Trường An phủ ai lại không có mấy người bạn thân cùng trường, bạn thân cùng trường lại có bạn thân cùng trường, từ trước đến nay thầy trò cùng trường tương trợ nhau là chuyện đương nhiên, cũng có thể so quan hệ này tương đương với một loại quan hệ huyết thống.

Chuyện lần này thật sự đã bị làm lớn rồi, Quách Hoài Xuân nghĩ đến đây, quay đầu nhìn Tiết mẫu ngủ say trên giường... Có làm chuyện kia hay không đây? Nếu vẫn không làm thì càng không dễ ra tay, người này sao lại không đáng tin như vậy, thời khắc mấu chốt lại ngã xuống, cả hai chuyện đều không bớt lo được, Quách Hoài Xuân chỉ cảm thấy đầu như muốn nổ tung.

...

Nghe tiếng đọc sách bên ngoài Song Viên, sắc mặt Liêu Thừa bỗng nhiên trắng như tờ giấy, rồi bỗng nhiên đỏ bừng lên, bắt một nhóm lại thêm một nhóm, tiếng đọc sách bên ngoài trước sau vẫn không ngưng nghỉ.

"Sao bọn họ không sợ?" Hắn đột nhiên nói.

Đoàn Sơn nói: "Hay bởi vì chúng ta không phải Tông Chu?"

Câu trả lời này hiển nhiên khiến cho Liêu Thừa càng thêm phẫn nộ, giọng hắn cất cao lanh lảnh, nói: "Không đúng, bọn chúng không phải là sợ Tông Chu, Tông Chu làm việc cho bệ hạ, chúng ta cũng làm việc cho bệ hạ, bọn họ dựa vào cái gì mà không sợ." Dứt lời cười lạnh nhạt: "Hay bởi vì bọn chúng không biết chúng ta làm việc quan trọng hơn."

Đoàn Sơn sờ sờ mũi, nói: "Nếu không, cứ theo lời bọn chúng nói, đem những hiềm phạm này thẩm tra trước, dù có tội hay không có tội cũng do tự hiềm phạm nói ra."

Lời nói này nghe quái lạ nhưng thật ra cũng rất rõ ràng, hiềm phạm nói ra mình có tội hay không có tội, nhưng muốn hiềm phạm nói có tội hay không có tội cũng do Đoàn Sơn làm chủ.

Mắt Liêu Thừa sầm tối lại, nói: "Được, đã như vậy cũng đừng trách chúng ta nhẫn tâm, vốn là muốn để cho bọn chúng sống lâu hơn một chút... Để những hiềm phạm này đi nhận tội trước mặt mọi người, sau đó chém chết trước mặt mọi người, nhìn xem những người đọc sách này có hài lòng hay không, thẩm vấn Trương Niện trước tiên..." Tỏ vẻ oán hận hơn: "Đều là vì tên nhãi này."

Liêu Thừa ngắt ngang lời hắn, quát lên: "Bao nhiêu người tới cũng không cần để ý, cứ để cho bọn họ đọc..."Đoàn Sơn lên tiếng trả lời "đúng". Đang muốn đi ra ngoài thì có thị vệ ngoài cửa bước nhanh tiến vào, thi lễ ngẩng đầu lên nói: "Đại nhân, một vài người tới..."

Thị vệ lo lắng lắc đầu nói: "Bẩm không ạ, đây không phải là đọc sách, nói là xin vớt thi thể nữ nhi, xin đại nhân cho phép nhập thổ quy an bên ngoài."

Liêu Thừa đờ đẫn người ra, trong chốc lát ngược lại quên mất... Còn có hai nữ tử bị Tông Chu giết, lúc đó bọn thị vệ áo đỏ đợi Liêu Thừa và Đoàn Sơn đến, đùn đẩy nói qua loa với thân nhân người chết rằng đang vội vàng truy ra hung thủ, không được phá hỏng manh mối nên không cho phép vớt, từ đó đến giờ đã gần ba tháng... Vết tích bị Tông Chu giết chết rồi đẩy vào trong nước, hắn quay đầu hỏi Đoàn Sơn: "Đều bị ngâm trong nước, lúc này đã rã vụn, giờ vớt lên hẳn là không tra ra được gì đâu hả?"

Đoàn Sơn nói: "Ta có thể điều tra ra."

Mặc dù không phải bất kỳ người khám nghiệm tử thi nào cũng đều lợi hại giống như Đoàn Sơn vậy nhưng Liêu Thừa vẫn không dám mạo hiểm. Dù sao một khi vụ việc này bị vạch trần sẽ dẫn đến phiền toái rất lớn... Hắn huơ huơ tay nói với thị vệ: "Nói cho bọn chúng biết, không cho phép vớt, nhảy xuống nước tự sát là đại bất kính với thái hậu nương nương, luận tội tương ứng với hình phạt các nàng phải ở dưới đáy hồ nước không được thấy ánh mặt trời."

Thị vệ lên tiếng trả lời: "Tuân lệnh." Định rời đi, Liêu Thừa lại gọi hắn lại nói: "Nếu còn muốn gây náo loạn, nói cho bọn chúng biết, việc nữ nhi của bọn chúng ban đêm gieo mình tự sát bị hoài nghi là cố ý gây ra hỗn loạn, giúp cho thích khách thừa cơ hội giết người, chúng ta cũng sẽ coi bọn chúng như là hiềm phạm, sẽ túm vào để thẩm vấn."

Thị vệ lên tiếng trả lời: "Tuân lệnh." Bước nhanh đi ra, sau một lát nghe được tiếng động xôn xao lớn bên ngoài càng lớn hơn nữa, xen lẫn cả tiếng khóc, Liêu Thừa không sợ hãi chút nào: "Thay triều đình ban sai, chúng ta há sẽ sợ." Phất tay áo oán giận: "Ai ai ở Trường An này đều là hiềm phạm, đích thực mà nói quả là không sai."

...

Lý Quang Viễn chỉ cảm thấy mí mắt nặng nề, cố gắng muốn mở mắt ra lại không mở ra được, bên tai có tiếng hỗn loạn lúc xa lúc gần, một tiếng rào rào thẳng đến, nước lạnh từ trên đầu xối xuống, rét thấu xương lại làm cho người ta hít thở không thông, Lý Quang Viễn ngồi xuống mở to mắt, miệng thở phì phò.

Đang ngồi ở trên giường, ánh sáng rực rỡ chiếu vào mắt, một đám quan lại lớn nhỏ vây quanh bên giường, trong hai tay còn xách theo thùng gỗ, nhìn lại thấy quần áo tóc tai trên người toàn là nước, rõ ràng là bị xối nước làm cho tỉnh.

"Đại nhân, xin thứ tội." Một đám quan viên hoảng sợ thi lễ: "Biết đại nhân vất vả cực nhọc, vốn không nên quấy nhiễu, thật sự là..."

Lý Quang Viễn thuận tay nắm chăn lau mặt, cắt đứt lời bọn họ nói: "Bây giờ là giờ gì?"

Một quan viên nói: "Kém giờ ngọ một khắc."

Lý Quang Viễn thừ người ra: "Không phải chứ?" Lúc Tiết mẫu tới tìm ngài đã quá giờ ngọ rồi.

Một quan viên khác nói: "Đúng vậy, không sai ạ."

Lý Quang Viễn chợt nói: "Đây không phải đã là ngày hôm sau nữa rồi chứ?"

Chư vị quan viên thần tình cảm khái nói: "Đại nhân thực sự là vất vả cực nhọc, mệt mỏi tột cùng mới ngủ suốt một ngày một đêm."

Thôi Qua này! Là bà ta táy máy tay chân! Hỏng bét hết, chẳng lẽ... Lý Quang Viễn từ trên giường lảo đảo đứng dậy, nói: "Song Viên thế nào?" Khẳng định gặp chuyện không may, nếu không thì đám quan viên này tưởng là ngài mệt mỏi quá độ nên ngủ thiếp đi, còn dám lớn mật như thế không ngại dùng nước xối cho ngài tỉnh...

Đám vũ phu chết tiệt này, gây ra đại họa rồi, bại lộ rồi, bại lộ rồi... Tông Chu tìm bọn họ tám năm rồi nhưng không tìm ra, kết quả lại tự mình làm lộ thân phận... Lý Quang Viễn hận không thể đấm ngực, giậm chân.

Một quan viên vội vàng đỡ lấy ngài nói: "Đại nhân yên tâm, Song Viên không có việc gì."

Lý Quang Viễn sững người ra, Song Viên không có việc gì? Vậy bọn họ... Hắn đảo mắt qua mọi người, những người này tóc bạc trắng, tinh thần hoang mang... Dáng vẻ này không có vẻ gì là đã xảy ra chuyện lớn.

"Đại nhân à, Song Viên không có việc gì, trong thành gặp chuyện không may." Một quan viên rung giọng nói.

Lý Quang Viễn nhíu mày, trong thành lại xảy ra chuyện gì?

"Trường An phủ đình công." Giọng mọi người run rẩy cùng nhau bẩm báo lên.

Truyện full

  • Tối Chân Tâm
    Tối Chân Tâm

    Chuyện kể rằng, nơi biên ải xa xôi có người con gái lặng lẽ nhìn trời giữa ánh sáng lập lòe của bầy đom đóm. Nàng không khóc, chẳng bi...

  • Về Quê Ẩn Cư - Quan Vân
    Về Quê Ẩn Cư - Quan Vân

    Zhihu Dịch: Về Quê Ẩn Cư (觀蕓)Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Chữa Lành, Cưới Trước Yêu Sau, Điền Văn, NgọtEditor: Thị Con MaGiới thiệuNăm...

  • Yêu Tôi Xin Hãy Nói
    Yêu Tôi Xin Hãy Nói

    Có một câu nói như thế này: “Trong danh bạ điện thoại của bạn, có một dãy số như thế này, từ trước tới giờ bạn chưa từng gọi tới, nhưng...

  • Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em
    Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

    Truyện ngôn tình Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em của tác giả Đinh Mặc sáng tác . Cô rất đa tài có thể viết bất kỳ thể loại nào cô...

  • [Đồng Nhân Inuyasha] Xuyên Qua Thành Phu Nhân Của Naraku
    [Đồng Nhân Inuyasha] Xuyên Qua Thành Phu Nhân Của Naraku

    Thể loại: Đồng nhân Inuyasha, có chút ngược, không muốn tiết lộ cái kếtNhân vật chính: Naraku, Takahshi Yuri | Phối hợp diễn: Kagome,...

  • Văn Khương Công Chúa - Yuying
    Văn Khương Công Chúa - Yuying

    Tác giả: YuyingEditor: Hoằng Vũ Truyện cải biên dựa theo căn cứ lịch sử về công chúa Văn Khương thời xuân thu - 1 công chúa nổi tiếng...

  • Tỏa Tình
    Tỏa Tình

    Editor: Tiểu Điệp nhiThể loại: cổ trang, huynh đệ văn, cường công lãnh thụ (?), HEPairing: Mộ Dung Viễn x Mộ Dung TríMọi sự việc bắt...

  • Trọng Sinh Về Bên Tổng Tài Của Tôi
    Trọng Sinh Về Bên Tổng Tài Của Tôi

    Tác giả: Ltngoc154Thể loại: Trọng Sinh, Ngôn Tình, Truyện SủngGiới thiệu:Cứ ngỡ mình là người hạnh phúc nhất nhưng rồi Triệu Bối Hi...

  • Trâm – Nữ Hoạn Quan
    Trâm – Nữ Hoạn Quan

    Thời xưa, người nào muốn bán mình thì cắm một cọng cỏ lên đầu làm dấu, ai muốn mua trông thấy sẽ hỏi và ra giá - Câu chuyện này xảy ra...

  • Cung Nghiệt
    Cung Nghiệt

    Thể loại: Cổ trang cung đình, nhất thụ lưỡng công, huynh đệ, thụ song tính, nam nam sinh tử, ngược luyến tàn tâm.Tình trạng: nhất bộ 33...

  • Đợi Hoa Tàn Người Mới Đến
    Đợi Hoa Tàn Người Mới Đến

    Thể loại: Hiện đạiNgày tôi biết được Thẩm Nhật Minh chưa từng dành tình cảm cho tôi, thế giới như sụp đổ trước mắt.Ngày đó không khóc,...

  • Vị Chanh Bạc Hà
    Vị Chanh Bạc Hà

    Tác giả: Quảng Lăng Tán NhânThể loại: Bách hợp [GL], hiện đại, đô thị tình duyên, thanh mai trúc mã, ngược luyến tàn tâm, cẩu huyết, HE...

  • Chàng Lại Phụ Thiếp
    Chàng Lại Phụ Thiếp

    Chàng chọn thiên hạ, vì vậy phụ ta. Cả thiên hạ rộng lớn kia, ta không thể nào bì được.Nhưng tại sao?   Ta không là gì của chàng cả...

  • Săn Tình Tổng Giám Đốc
    Săn Tình Tổng Giám Đốc

    Người đàn ông tốt ai lại không muốn chiếm làm của riêng cho mình, nhưng điều khó nói trong truyện Săn Tình Tổng Giám Đốc...

  • Thiên Sứ Bị Thất Lạc
    Thiên Sứ Bị Thất Lạc

    Bạn có tin trên đời này tồn tại thiên sứ không? Để tôi kể bạn nghe một câu truyện về thiên sứ có đôi cánh trắng tinh khôi, mang một vẻ...