Chỉ Cần Gió Biết

Chương 46

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ

Hãn Ngụ càng ngày càng lớn mạnh, vươn ra những thị trường khác, có thể thu mua lại khách sạn Chính Hải của ba Trần Tích.

Chính Hải kinh doanh theo cách thức truyền thống, đi xuống từ lâu, nếu Trần Chính Hải không muốn bán thì các cổ đông khác cũng không đồng ý, tuy ông ta là người thành lập nhưng chỉ có 30% cổ phần, không có quyền lên tiếng.

Trần Tích chưa ra tay ngay, Lâm Vãn thấy anh do dự, cô vừa cắm hoa hướng dương vừa hỏi: “Nếu không thì hai người gặp nhau đi?”

“Không cần đâu.” Anh ôm vòng eo mềm mại của Lâm Vãn, đáp.

Trần Tích dựa vào đầu cô, khẽ hỏi: “Em có thấy anh máu lạnh vô tình lắm không?”

Lâm Vãn xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói: “Không đâu, anh làm gì em cũng đều ủng hộ anh mà.”

Trần Tích mỉm cười, ôm cô vào lòng.

Thật ra anh còn có kế hoạch khác, lúc đầu anh muốn khui chuyện xấu của Trần Chính Hải ra, muốn ông ta thân bại danh liệt, nhưng sau khi ở bên Lâm Vãn, thiếu hụt nhiều năm qua như được lấp đầy, anh cũng không giữ ý định ban đầu nữa.

Sau khi gặp lại Lâm Vãn, anh bước ra khỏi bóng tối, đón nhận ánh nắng mặt trời.

Cô dịu dàng như chú mèo nhỏ, ánh mắt lại kiên định như hổ.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lúc nào cô cũng để tâm cảm nhận của người khác, nhưng suy nghĩ của bản thân mới là mấu chốt.

Thỉnh thoảng cô sẽ làm nũng, giận dỗi anh.

Cô sẽ quan tâm hỏi anh có mệt hay không, có vui không, mà bao nhiêu năm nay anh chưa nhận được tình cảm chân thành giản đơn như thế này.

Trước đây, mọi người đều muốn xem anh đi được đến đâu, bên ngoài thì khen ngợi nịnh nọt anh, bên trong thì xem đến lúc anh thất bại sẽ thảm hại thế nào.

Rõ ràng cô đi làm rất mệt mỏi nhưng sẽ vẫn dành thời gian nấu cơm cho anh, cô nói anh ăn đồ bên ngoài, đi xã giao nhiều, không tốt cho sức khỏe.

Cô hiểu anh, cao lương mĩ vị ngoài kia dù quý giá đến đâu nhưng anh đều thấy vô vị, chẳng bằng mấy món cơm nhà đơn giản cô hay nấu.

Hơn nữa hai người cùng nhau nấu nướng, cùng ngồi ăn cơm, hàn huyên chuyện vui vẻ thú vị trong ngày cũng là một loại tốt đẹp thỏa mãn.

Cô sẽ chuẩn bị đồ ăn, thuốc giải rượu, sữa, một ít đồ tốt cho dạ dày để trong văn phòng anh, nhưng cô không biết, nếu không phải vì cô, anh nhất định sẽ không chạm vào những món đồ đó.

Cô có thể dựa vào người anh, ở nhà nghỉ ngơi thoải mái, nhưng cô nhất quyết muốn làm việc, bây giờ ai cũng có sự nghiệp riêng, hai người như hai đóa hoa nở rộ, nổi bật trong lĩnh vực của từng người.

Vì đối phương mà trở nên càng tốt hơn.

Nhưng mà nghĩ tới Trần Chính Hải, anh vẫn không cam lòng.

Nhiều năm qua, từ lúc anh tốt nghiệp cấp 3, ba mẹ ngả bài, từ lúc đó anh chưa từng gặp lại ông ta, gọi điện cho nhau chẳng được mấy lần, kiểu như Trần Chính Hải quên mất mình còn có một đứa con.

Có một lần, hồi đại học, anh nghe được chỗ ở mới của Trần Chính Hải, anh chạy tới Thâm Thành, tới nhà ông ta, trước mặt anh là những ngôi biệt thự xa hoa anh chưa từng thấy bao giờ.

Anh muốn hỏi ông ta sao lại nhẫn tâm tới thế, trên đời này có ông bố nào không quan tâm con mình chứ, nhưng lúc anh nhìn thấy một nhà ba người vui vẻ về nhà, anh không còn dũng khí nào nữa, đứng sau bồn hoa nhìn khung cảnh phía trước, không nói gì cả.

Nhiều năm sau, anh không ngốc nghếch đi tìm Trần Chính Hải nữa, cũng không hỏi thăm gì về ông ta.

Anh chỉ biết, ông ta rất giàu, gia đình mới rất hạnh phúc, mỗi lần nghĩ tới điều đó, anh chỉ muốn hủy hoại hết tất cả những gì Trần Chính Hải có.

Anh không ngừng nỗ lực chỉ vì ngày hôm nay, có thể làm những gì mà mình muốn.

Kế hoạch thu mua vẫn được tiến hành, anh cố tình tránh né không tiếp xúc với Trần Chính Hải.

Cho tới một ngày, anh tới công ty, thấy người đàn ông tóc bạc đứng đợi mình.

Anh nhìn qua, tỏ vẻ không thấy, lạnh nhạt đi qua.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Trần Tích.” Trần Chỉnh Hải gọi anh, xung quanh ồn ã nhưng anh vẫn nghe thấy.

Trần Tích hận ông ta, nhưng lúc nghe thấy giọng nói khẩn cầu của Trần Chính Hải, anh vẫn dừng lại

“Có việc gì à?” Trần Tích lạnh lùng hỏi, không nhìn ông ta.

Trần Chỉnh Hải nhìn đứa con trai nhiều năm không gặp, bây giờ anh tuấn tú hơn, cao hơn ông ta một cái đầu, hỏi: “Hai cha con mình nói chuyện một lát được không?”

Trần Tích hờ hững nhìn người đàn ông vừa quen thuộc vừa xa lại trước mặt: “Nếu là công việc tới lúc họp rồi nói, những chuyện khác thì không cần nói.”

Không ngờ Trần Chính Hải lại đồng ý: “Được.”

Trần Tích còn có việc, anh vào công ty.



“Thấy con giỏi giang thế này, ba cũng rất vui.” Trong phòng họp, Trần Chính Hải nói.

“Ông không cần giả vờ làm ông bố tốt đâu, bao nhiêu năm qua ông lạnh lùng thế nào không phải tôi không biết, bây giờ ông đang làm thân với tôi đấy à?” Trần Tích không có lời hay ý đẹp nói với ông ta, chỉ có oán trách và thù hận.

“Khách sạn Chính Hải là tâm huyết của ba, chắc con cũng biết, ngoài nó ra ba cũng không có gì khác, ba hy vọng con có thể điều hành Chính Hải thật tốt.” Trần Chỉnh Hải không để ý lời anh, nói.

Ông ta sợ Trần Tích hận mình, sợ anh sẽ hủy hoại khách sạn Chính Hải.

“Không phải ông có gia đình mới rồi à? Nhà ông hạnh phúc lắm cơ mà?” Trần Tích nhìn ông ta, cười khẩy: “Buồn cười nhỉ, thờ ơ lạnh nhạt với con trai ruột của mình, nhưng lại quan tâm cái khách sạn như xác không hồn này.”

Anh nghiêm túc nhìn Trần Chính Hải, trên mặt ông ta có nếp nhăn như cây cổ thụ, đôi mắt đục ngầu, giọng nói cũng không nghiêm khắc như xưa nữa, nhìn từ trên xuống dưới giống như ông già, ông ta ủ rũ bảo: “Không phải như con nghĩ đâu, ba cũng có nỗi khổ mà.”

“Ông đừng tỏ vẻ đáng thương trước mặt tôi, ai cũng khổ cả, ông tưởng có mỗi ông khổ à?” 

Ông ta thở dài, yếu ớt nói: “Thôi, coi như ba chưa nói gì đi.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lúc Trần Chính Hải bước ra ngoài, Trần Tích vô thức nhìn ông ta.

Trong trí nhớ của anh, Trần Chính Hải lùn đi nhiều, lưng gù, tay chân ốm yếu.

Anh nghiêng đầu, đè lòng trắc ẩn xuống.

Một tuần sau, Trần Tích đi công tác ở Thâm Thành, Lâm Vãn cũng mượn cơ hội này để nghỉ ngơi, đi cùng anh, vì cô vẫn có một ước mong nhỏ, muốn cùng anh đi ngắm biển, mà biển ở Thâm Thành rất đẹp.

Trần Tích làm xong hết việc, hai người ở khách sạn ngay sát bờ biển.

Lúc đang phơi nắng thì bị tiếng ồn gần đó thu hút.

“Ông tìm con ông rồi hả?” Giọng nói oang oang của người phụ nữ truyền tới.

“Ừ.” Người đàn ông đứng cạnh đáp.

Bà ta tức giận, hắng giọng nói tiếp: “Tôi đã nói với ông bao nhiêu lần rồi, không được đi, để tôi nhờ ba tôi.”

“Bao nhiêu năm rồi sao bà vẫn cố chấp thế, trước kia bà không cho tôi gặp nó, sợ nó đòi chia tài sản, còn bây giờ nó còn chẳng thèm tí tiền ấy, có uy hiếp gì tôi với bà đâu?” Ông ta hỏi.

Người đàn ông ấy là Trần Chính Hải, ba Trần Tích.

“Tôi mặc kệ, ông không cần nói mấy thứ này cho tôi, tôi ít học, chỉ tốt nghiệp cấp 3, nhưng tôi chỉ biết, tôi là vợ ông, Minh Hạo là con ông.” Bà ta không chịu thua, càng nói càng hăng: “Vì ông không quan tâm Minh Hạo nên nó mới chơi bời lêu lổng như thế này, tất cả đều là tại ông đấy.”

Ông ta muốn nói tiếp nhưng chẳng ích gì, tức giận bảo: “Liễu Tuệ, bà đừng vô lý như thế.”

“Á à, bây giờ ông thấy tôi vô lý á? Trước đây ông chỉ có hai bàn tay trắng tới Thâm Thành làm công cho nhà chúng tôi, lúc ông thích tôi, thấy tôi là con nhà giàu mới nổi, sao lúc đấy không chê tôi vô lý? Bây giờ ông hối hận rồi phải không? Hối hận ly hôn với bà vợ Lê Thu Nguyệt giỏi giang thấu tình đạt lý của ông đúng không, nghĩ ông với bà ta có tiếng nói chung đúng không?” Liễu Tuệ không quan tâm đám người xung quanh, quát ông ta.

Trần Chính Hải thấy không ổn, mất hết sĩ diện, không nói gì nữa, chỉ bảo: “Kệ bà, muốn nghĩ gì thì nghĩ.”

Dứt lời, ông ta định rời đi.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Liễu Tuệ tức giận túm áo ông ta, Trần Chính Hải hất tay bà ta ra, Liễu Tuệ không ngờ ông ta sẽ đánh trả, lảo đảo ngã sõng soài, khóc lóc la hét bảo muốn cáo trạng với ba mình, muốn đuổi ông ta đi, Trần Chính Hải đành phải dỗ bà ta.

Vì sợ càng thêm mất mặt, ông ta nhìn xung quanh, nhưng sợ cái gì y như sẽ gặp cái đó, ông ta nhìn trong đám người thấy gương mặt quen thuộc, cả người cứng lại.

Lâm Vãn nhìn qua, thấy mặt ông ta na ná Trần Tích, có lẽ hai người họ nói chuyện với nhau rồi, có gì cũng nói hết cả rồi, cô chỉ im lặng đứng cạnh anh.

Trần Tích vẫn bình tĩnh, nét mặt không thay đổi.

Không phải cười nhạo, cũng không vui sướng lúc người ta gặp họa.

*

Lễ kí hợp đồng thu mua được tiến hành như dự định, xong xuôi mọi việc, Trần Chính Hải và Trần Tích ngồi lại trong phòng.

“Trần Tích.” Trần Chính Hải thấy mọi người đi hết, mở miệng nói.

“Mấy năm nay là ba có lỗi với con, chuyện hôm đó con cũng thấy rồi, tuy bề ngoài êm ả nhưng lại không tốt đẹp chút nào, ba chỉ có tí bản lĩnh, trong mắt người khác lại là kẻ nhu nhược. Thật ra ba rất muốn gặp con nhưng Liễu Tuệ không cho, dùng đủ mọi cách uy hiếp ba. Có một lần ba lén lút đi tìm con, lúc đó con đang học đại học, đi làm tới khuya mới về, ba nói với Liễu Tuệ là mình đi công tác nhưng vẫn bị phát hiện ra, ba với bà ta cãi nhau một trận.”

“Ba cũng chỉ là nhất thời hồ đồ thôi, bị lợi ích mê muội, thật ra ba sống không tốt gì, ba xin lỗi, hy vọng con sẽ tha thứ cho ba.”

Trần Tích im lặng lắng nghe, không nói gì, đứng dậy rời đi.

Bỗng nhiên Trần Tích phát hiện, anh không muốn làm Trần Chính Hải thân bại danh liệt, cũng chẳng hận ông ta như mình nghĩ.

Có lẽ anh chỉ muốn Trần Chính Hải giải thích với mình một câu mà thôi.

Khách sạn Chính Hải nằm dưới trướng Hãn Ngụ, Trần Tích cũng không muốn hủy hoại nó hay giữ nguyên mô hình ban đầu, anh cải tổ lại từ đầu, tình hình kinh doanh cũng được cải thiện.

Lâm Vãn đọc tin tức, vui vẻ không thôi, đôi mắt lấp lánh nhìn anh: “Anh nghĩ thông suốt rồi à?”

“Ừ, ông ta làm sai, cũng phải trả giá, thế này là đủ rồi.”

Anh nhìn Lâm Vãn, môi mắt thâm tình chan chứa ý cười.

Truyện full

  • Tây Giang Cẩn Nguyệt
    Tây Giang Cẩn Nguyệt

    Thể loại: Dân quốc, Ngược…Chồng tôi là chiến sĩ một lòng hướng về tổ quốc, sẵn sàng dùng trái tim chân thành để cứu lấy dân tộc vào lúc...

  • Ngược Mị Nhẹ Nhẹ Thôi Được Không?
    Ngược Mị Nhẹ Nhẹ Thôi Được Không?

    Người dịch: CụtBạn nghĩ như thế nào khi chính mình được trãi nghiệm trong chính các tác phẩm của mình. Vậy mà Tô Hữu Điềm lại được cơ...

  • Lãng Tích Hương Đô
    Lãng Tích Hương Đô

    Giới Thiệu Truyện - Nếu các bạn đã nhàm chán với những nhân vật hư hỏng, nghịch ngợm hoặc xã hội đen trong các truyện đô thị, nếu đã...

  • Anh Mất Em Rồi Sao?
    Anh Mất Em Rồi Sao?

    Tác giả: Green Sâu RómThể loại: Truyện Teen, khác...Giới thiệu:Tình yêu vốn dĩ là 0,5+0.5=1. ko phải 1+1=2. Đã là yêu thì phải có tin...

  • Vũ Pháp Vũ Thiên
    Vũ Pháp Vũ Thiên

    Một kẻ xuyên việt với một bộ công pháp bá đạo cùng đan điền biến dị cực phẩm!Nhân vật chính thuộc loại có chút hèn mọn vô sỉ, lại có...

  • Thâu Trọn Gió Xuân
    Thâu Trọn Gió Xuân

    Vân Phỉ những tưởng cô là người hạnh phúc nhất trên thế gian này. Cô có một gia đình đầm ấm và bề thế tại nước Sở, cha cô hết sức oai...

  • Hẹn Yêu
    Hẹn Yêu

    Tên gốc: Passion's PromiseBuổi sáng tháng năm trời đẹp nắng, Michael và Nancy cùng dắt xe đạp ra sân.Mái tóc Nancy lóng lánh, nàng nhìn...

  • Hoàng Đế Của Ta - Nhất Lê
    Hoàng Đế Của Ta - Nhất Lê

    Truyện ngắn Zhihu – Tác giả NHẤT LÊThể loại: 1vs1, Cổ Đại, ĐOẢN VĂN, HEGiới thiệuNăm Cảnh Đức thứ mười ba, lễ cập kê của trưởng tỷ nhà...

  • Chồng Tui Biết Hô Mưa Gọi Gió
    Chồng Tui Biết Hô Mưa Gọi Gió

    CHỒNG TUI BIẾT HÔ MƯA GỌI GIÓTác giả: 狐狸大王驾到Edit: Anmy | Elena - Beta: MộcGiới thiệu:Kết hôn được một năm, chồng tôi chưa bao giờ lộ...

  • Chuyện Lạ Dân Quốc
    Chuyện Lạ Dân Quốc

    LỜI DẪNMột tiên hồ mang hình người đã tu luyện ngàn năm như y, mọi nhân gian thế sự coi như đều đã chứng kiến qua hết.Vậy nên, lòng tin...

  • Si Mê
    Si Mê

    Tên truyện: Si mêTên Hán Việt: Si luyếnTác giả: Mây Lạnh Tuyết ChiềuThể loại: Nguyên tác, Ngôn tình, Hiện đạiBiên tập: WenHiệu đính:...

  • Thâu Bất Tẩu Đích Bảo Thạch
    Thâu Bất Tẩu Đích Bảo Thạch

    Thế loại: Đam mỹ, võng du, 1×1, anh tuấn công bình phàm thụ, ấm áp, HETình trạng bản gốc: Hoàn 11 chươngEdit: Farm, Mèo Ngố.Beta: Tiểu...

  • Nhuỵ Quang - Du Di
    Nhuỵ Quang - Du Di

    NHUỴ QUANGTên gốc: 他说房产证上写我名字Hán Việt: Tha thuyết phòng sản chứng thượng tả ngã danh tựTác giả: Du DiSố chương: 36 chương Thể...

  • [Ngưu - Yết] Yêu Em Đi Anh
    [Ngưu - Yết] Yêu Em Đi Anh

    Thể loại: Truyện teen, nữ truy nam, sủngNam phúc hắc nữ ôn nhu? chuyện này là xưa rồi.Nếu đã bị vị hôn phu chưa từng gặp mặt hôn thì đã...

  • Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ
    Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

    Đại mạc khói lửa mịt mùng, người ngựa nhốn nháo.Lúc tay ăn chơi nhất Tây Chiếu gặp phải thám tử ngốc nhất thiên hạ thì trời đã định họ...