Chỉ Cần Gió Biết

Chương 18

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ

Từ hôm đó, Lâm Vãn bắt đầu khép mình lại.

Nếu Trần Tích không thuộc về cô, vậy thì cô sẽ không ảo tưởng bất kì điều gì liên quan tới cậu nữa.

Cô dồn hết tâm trí lên việc học.

Trời cao như an ủi cô thất tình, lần thi tháng sau, Lâm Vãn xếp thứ 2.

Hoàn thành mục tiêu mà mình mong muốn nhưng cô lại không vui.

Bởi vì hy vọng được trở thành bạn cùng bàn của Trần Tích không còn ý nghĩa gì nữa.

Hôm đổi chỗ, cô bình tĩnh nhìn Trần Tích ngồi trong phòng, không chọn chỗ ngồi cạnh cậu mà vẫn là vị trí cũ.

Cô không còn tư cách trở thành bạn cùng bàn của Trần Tích nữa, nhưng cô không thể buông bỏ tình cảm của mình ngay được.

Có lẽ, cô cần có thời gian.

Lúc Lâm Vãn ngồi xuống, cô nhìn ra ngoài, Chu Đường thở phào một hơi.

Cô cảm thấy chuyện này thật nực cười.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Chỉ vì một chỗ ngồi mà thôi, cả cô và Chu Đường đều rất để ý.

Giống như kiểu đang quyết định một chuyện trọng đại trong đời vậy.

Yêu thầm làm con người ta hèn mọn.

Cô là vậy.

Mà người kiêu ngạo như Chu Đường cũng thế.

Thỉnh thoảng Trần Tích sẽ nói chuyện vài câu với cô, nhưng Lâm Vãn rất lạnh nhạt, trả lời mấy chữ cho qua.

Cậu với Chu Đường yêu nhau, cũng không nên hay nói chuyện với cô.

Cho nên Lâm Vãn cố tình tránh Trần Tích.

Mùa xuân tới còn có mưa, bình thường Lâm Vãn là người cẩn thận, cô hay để ô ở cả phòng học và ký túc xá.

Thứ 5, sau tiết tự học buổi tối, không biết trời mưa từ khi nào.

Cô nhìn đồng hồ, cũng muộn rồi, thu dọn sách vở, thò tay vào ngăn bàn lấy ô.

Nhưng trong ngăn bàn lại không có, cô buồn bực xem thùng carton dưới đất nhưng cũng không có.

Bây giờ cô mới nhớ ra, lần trước mưa, cô cầm ô về kí túc xá, quên không mang tới lớp.

Cơn mưa ào ào ngoài cửa sổ, chắc là chưa tạnh ngay.

Lâm Vãn cau mày, đột nhiên lại thấy hơi tuyệt vọng.

Hôm nào cô cũng về muộn, toàn là người về cuối, cả lớp chỉ có mình cô, không mượn ô của ai được, ngoài việc phải đội mưa về ra cũng chẳng còn cách nào cả.

Lâm Vãn cầm quyển sách to đi xuống lầu.

Cô đứng ở hành lang nhìn màn mưa lạnh lẽo trước mặt, cầm sách đội trên đầu, hít một hơi thật sâu rồi chạy ra.

Bỗng dưng cô thấy mưa không hắt vào người mình, nhưng phía trước vẫn có nước rơi xuống.

Lâm Vãn ngẩng đầu, có cây dù to màu đen nghiêng về phía cô, còn có cả bàn tay mảnh khảnh khỏe khoắn nữa.

Chỉ cần nhìn qua cô cũng biết bàn tay này là của ai, cô ngẩng người nhìn gương mặt quen thuộc đứng bên cạnh mình.

Trần Tích khẽ cười: “Không nhận ra tớ à?”

“Sao cậu lại ở đây?” Lâm Vãn kinh ngạc nói.

“Tớ quên đồ nên quay lại lấy thì gặp cậu.” Giọng Trần Tích còn xen lẫn tiếng mưa rơi nhưng vẫn rất dịu dàng, “Để tớ đưa cậu về ký túc xá nhé.”

“Không cần đâu, tớ tự đi được, mưa cũng không to lắm.” Lâm Vãn nói xong, xoay người định đi về.

Trần Tích kéo áo cô lại.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Lâm Vãn, có phải tớ làm sai chuyện gì không?” Trần Tích cúi đầu nhìn cô, mắt cậu sáng ngời, dè dặt nói: “Nếu tớ làm chuyện gì sai làm cậu không vui, cậu có thể nói cho tớ không?”

Lâm Vãn không ngờ Trần Tích sẽ nói mấy câu này, giống như đang cầu xin cô.

Cô chợt phát hiện, cậu chẳng làm sai cái gì cả, là tại cô bỗng nhiên lạnh lùng với cậu.

Cho dù Chu Đường và cậu là như thế nào, nhưng cô là bạn của Trần Tích, không nên thờ ơ với cậu như thế.

Mà dáng vẻ này của Trần Tích, thêm cả những điều cậu nói nữa, giống như cô với Trần Tích là một đôi yêu nhau đang giận dỗi, bạn trai xin lỗi dỗ dành bạn gái vậy.

Nhưng cô không thể mềm lòng nữa.

“Không… không phải.” Lâm Vãn muốn né tay cậu ra nhưng Trần Tích không chịu buông, cô ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt mang theo kiên quyết quật cường xen lẫn cả tuyệt vọng, nói: “Cậu đừng như thế, Chu Đường sẽ giận đấy.”

Lời nói đến miệng nhưng lại không thốt ra được.

Nếu cậu đã yêu Chu Đường thì sao lại tốt với tớ thế?

Cậu cứ như thế sẽ làm Chu Đường buồn và tức giận đấy.

Thậm chí sẽ làm tớ cảm thấy, có phải tình cảm bao nhiêu năm qua của mình thích nhầm người rồi không, lại yêu phải một kẻ lăng nhăng bội bạc.

Trần Tích sững sờ vài giây, cậu bật cười như nghe thấy một câu chuyện hài, cả người run lên: “Lâm Vãn, cậu nghĩ cái gì thế, hóa ra là vì chuyện này hả?”

“Sao cậu lại cười? Tớ nói không đúng ư, cậu với Chu Đường đã yêu nhau rồi thì phải giữ khoảng cách với các bạn nữ khác.” Cô khẽ nói, thấy cậu cười mình, cô hơi chột dạ.

Trần Tích kinh ngạc nói: “Tớ với Chu Đường yêu nhau lúc nào?”

Lâm Vãn không đáp, một lát sau, Trần Tích mới ngớ người: “Có phải vì hôm đó Vương Vũ Hàm nhìn thấy tớ với Chu Đường đi với nhau không?”

Lâm Vãn trầm mặc.

Chuyện cậu làm chính cậu phải biết chứ?

“Từ bé tớ với Chu Đường đã chơi với nhau, cậu ấy như em gái của tớ ấy, thích quấn lấy tớ, trêu chọc gì đó, trước đây tớ bảo cậu ấy phải chú ý rồi, nếu để bạn khác trông thấy sẽ không tốt đâu, thế nên ở trường cậu ấy chú ý lắm, nhưng mà thói quen lâu ngày không sửa ngay được.” Trần Tích giải thích, giọng nói lấy lòng cô.

Hóa ra là thế.

Hóa ra Trần Tích và Chu Đường không yêu nhau, đây là chuyện tốt.

Nhưng Lâm Vãn vẫn thấy khó chịu, có chút vướng mắc vẫn không giải thích được.

Nếu lại im lặng nữa, Trần Tích có ngốc cũng sẽ nhìn ra tình cảm của cô.

“Cậu nói mấy cái này với tớ làm gì, chẳng liên quan gì tới tới cả.” Lâm Vãn làm vẻ không để ý, như tảng băng tích tụ trong lòng cô như được tan chảy, chỉ có chút cặn còn sót lại.

“Rồi rồi, không liên quan gì tới cậu, vậy bây giờ tớ có thể đưa cậu về ký túc xá không? Hay là cậu muốn tớ đưa ô cho cậu còn tớ dầm mưa về?” Trần Tích hỏi, đôi mắt sáng ngời nhìn cô.

Lâm Vãn đành chọn vế trước.

Bây giờ là 11 giờ mà lại có mưa to, trong trường chẳng có mấy người qua lại, nếu cậu đưa cô về chắc không có ai nhìn thấy đâu nhỉ?

Nhưng cô không nỡ để cậu đội mưa về.

Trần Tích là học sinh ngoại trú, đi về phải mất tầm 20 phút, trời đã khuya lại còn mưa nữa, có khi không bắt taxi được.

Cô nghĩ một lát, khẽ gật đầu, “Vậy cảm ơn cậu nhé.”

Hai người bước vào màn mưa ngày xuân.

Bởi vì chỉ có một chiếc ô, mưa lại to nên Lâm Vãn và Trần Tích chỉ đứng cách nhau mấy centimet, thỉnh thoảng còn va vào nhau.

Trên người cậu có hương thơm vị bạc hà, phả vào không khí còn xen lẫn cả mùi bùn đất, rất dễ ngửi.

Vừa nãy cô chỉ mải tức giận, bây giờ mới nhận ra, hai người lại gần nhau hơn một chút.

Vào một đêm mưa, dưới một tán ô, dường như cả thế giới này chỉ thuộc về hai người họ.

Thật ra chiếc dù của Trần Tích khá to nhưng cậu nghiêng dù về phía cô, vai cậu ướt sũng.

Lâm Vãn đẩy ô về phía Trần Tích, lẳng lặng nhìn cậu.

Trần Tích cúi đầu nhìn cô gái đứng cạnh mình, khẽ cong môi cười.

Khu dạy học cách ký túc xá không xa, đi về chỉ mất vài phút, rõ ràng là trời mưa phải đi nhanh, nhưng cả hai ăn đi bước chậm lại giống như đi bộ, cả quãng đường đi mất 10 phút.

Trần Tích đưa Lâm Vãn về đến cửa ký túc xá, thấy cô không bị nước mưa hắt vào, dừng lại bảo: “Cậu về phòng đi.”

Lâm Vãn quay lại nhìn cậu, đôi mắt trong vắt như gương: “Trần Tích, cảm ơn cậu nhiều nhé.”

Trần Tích mỉm cười để lộ hàm răng trắng tinh, sảng khoái bảo: “Tớ đã nói là mai sau cậu đừng nói cảm ơn rồi mà.”

Lâm Vãn xấu hổ, cười bảo: “Xin lỗi cậu nhé, tớ quên mất.”

Trước lúc đi, cô vẫy tay với cậu: “Cậu về sớm đi nhé, chú ý an toàn đấy, bái bai.”

Trân Tích bung dù, thêm phần đẹp trai chín chắn, chỉ cười không nói gì, vẫy tay với cô, lúc không thấy bóng dáng cô nữa cậu mới về nhà.

Lâm Vãn về ký túc xá, không hiểu sao lại thấy ngượng ngùng và ngọt ngào, cả hai cảm giác đó xâm chiếm trái tim cô, cả gương mặt lẫn tai đều đỏ bừng.

Cô nhớ lại khung cảnh vừa nãy, càng nghĩ càng kích động không ngủ được, nhưng vì cô quá mệt, mơ màng ngủ mất, cũng không biết lúc đó là mấy giờ.

Tiết tự học sáng hôm sau, lúc Trần Tích bước vào lớp, Lâm Vãn như có thần giao cách cảm, cô ngẩng đầu lên.

Ánh mắt hai người chạm nhau, không khí cũng trở nên dịu dàng.

Chu Đường nhìn thấy cảnh này, cô nàng còn đang vui vì Trần Tích tới, gương mặt trở nên cứng đờ.

Mấy ngày sau, vào giờ sinh họa, thầy Lý tức giận bước vào lớp.

Bình thường ông không hay nói nhiều, chỉ nói qua loa vài câu rồi dành thời gian còn lại cho các bạn tự ôn bài.

Mà lần này, ông dành cả một giờ để nói về chuyện yêu sớm.

Trước kia hễ nhắc tới vấn đề này, vì ông là giáo viên nam, muốn nói ngắn gọn vài câu là xong, hôm nay lại rất khác thường.

Cả lớp được mở mang tầm mắt, thầy lấy những tình tiết yêu đương bi thảm trong các tác phẩm từ cổ đại tới hiện đại, từ các tác phẩm nước ngoài tới trong nước, từ văn học tới hiện thực.

Đây mới chỉ là khởi đầu, trọng điểm là, thầy nói tác hại của việc yêu sớm đối với học tập, gia đình, tương lai, nói tóm lại là, cấm việc yêu sớm, coi yêu đương thời học sinh như là sao bắc đẩu, ai dính vào là người ấy sẽ rất xui xẻo.

Cuối cùng, thấy còn dọa, nếu ông phát hiện ra bạn nào yêu sớm thì sẽ bị phạt, gọi phụ huynh tới trường, công khai trước toàn trường, không ai thoát được.

Lớp học yên tĩnh tới mức đáng sợ, cả đám không dám nhìn nhau.

Nam nữ tuổi dậy thì, nghĩ gì thầy cô đều biết hết.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Trước kia chỉ biết thầy Lý dạy ngữ văn, không ngờ kiến thức về yêu sớm lại lai láng thế này, nói một lèo hết cả tiết.

Tiếng chuông tan học vang lên, thầy còn chưa nói hết, thậm chí còn câu thêm vài phút cuối giờ, thầy Lý nhìn Lâm Vãn, nghiêm túc nói: “Dù là học sinh thành tích cao hay thấp thì đều không được yêu sớm, bạn nào bạn đấy tự giải quyết nhanh gọn đi, đừng tưởng thầy không biết.”

Lâm Vãn chột dạ, không biết thầy có đang nói mình không, tuy cô không yêu sớm, cũng không biết có phải người nào đó tố cáo với thầy không.

Tóm lại mấy tháng sau đó, không riêng gì Lâm Vãn, các bạn trong lớp cũng thu liễm lại, tránh né các bạn khác giới, tránh thị phi.

Cứ thế cho tới trận chung kết bóng đá khối 11.

Truyện full

  • Tây Giang Cẩn Nguyệt
    Tây Giang Cẩn Nguyệt

    Thể loại: Dân quốc, Ngược…Chồng tôi là chiến sĩ một lòng hướng về tổ quốc, sẵn sàng dùng trái tim chân thành để cứu lấy dân tộc vào lúc...

  • Ngược Mị Nhẹ Nhẹ Thôi Được Không?
    Ngược Mị Nhẹ Nhẹ Thôi Được Không?

    Người dịch: CụtBạn nghĩ như thế nào khi chính mình được trãi nghiệm trong chính các tác phẩm của mình. Vậy mà Tô Hữu Điềm lại được cơ...

  • Lãng Tích Hương Đô
    Lãng Tích Hương Đô

    Giới Thiệu Truyện - Nếu các bạn đã nhàm chán với những nhân vật hư hỏng, nghịch ngợm hoặc xã hội đen trong các truyện đô thị, nếu đã...

  • Anh Mất Em Rồi Sao?
    Anh Mất Em Rồi Sao?

    Tác giả: Green Sâu RómThể loại: Truyện Teen, khác...Giới thiệu:Tình yêu vốn dĩ là 0,5+0.5=1. ko phải 1+1=2. Đã là yêu thì phải có tin...

  • Vũ Pháp Vũ Thiên
    Vũ Pháp Vũ Thiên

    Một kẻ xuyên việt với một bộ công pháp bá đạo cùng đan điền biến dị cực phẩm!Nhân vật chính thuộc loại có chút hèn mọn vô sỉ, lại có...

  • Thâu Trọn Gió Xuân
    Thâu Trọn Gió Xuân

    Vân Phỉ những tưởng cô là người hạnh phúc nhất trên thế gian này. Cô có một gia đình đầm ấm và bề thế tại nước Sở, cha cô hết sức oai...

  • Hẹn Yêu
    Hẹn Yêu

    Tên gốc: Passion's PromiseBuổi sáng tháng năm trời đẹp nắng, Michael và Nancy cùng dắt xe đạp ra sân.Mái tóc Nancy lóng lánh, nàng nhìn...

  • Hoàng Đế Của Ta - Nhất Lê
    Hoàng Đế Của Ta - Nhất Lê

    Truyện ngắn Zhihu – Tác giả NHẤT LÊThể loại: 1vs1, Cổ Đại, ĐOẢN VĂN, HEGiới thiệuNăm Cảnh Đức thứ mười ba, lễ cập kê của trưởng tỷ nhà...

  • Chồng Tui Biết Hô Mưa Gọi Gió
    Chồng Tui Biết Hô Mưa Gọi Gió

    CHỒNG TUI BIẾT HÔ MƯA GỌI GIÓTác giả: 狐狸大王驾到Edit: Anmy | Elena - Beta: MộcGiới thiệu:Kết hôn được một năm, chồng tôi chưa bao giờ lộ...

  • Chuyện Lạ Dân Quốc
    Chuyện Lạ Dân Quốc

    LỜI DẪNMột tiên hồ mang hình người đã tu luyện ngàn năm như y, mọi nhân gian thế sự coi như đều đã chứng kiến qua hết.Vậy nên, lòng tin...

  • Si Mê
    Si Mê

    Tên truyện: Si mêTên Hán Việt: Si luyếnTác giả: Mây Lạnh Tuyết ChiềuThể loại: Nguyên tác, Ngôn tình, Hiện đạiBiên tập: WenHiệu đính:...

  • Thâu Bất Tẩu Đích Bảo Thạch
    Thâu Bất Tẩu Đích Bảo Thạch

    Thế loại: Đam mỹ, võng du, 1×1, anh tuấn công bình phàm thụ, ấm áp, HETình trạng bản gốc: Hoàn 11 chươngEdit: Farm, Mèo Ngố.Beta: Tiểu...

  • Nhuỵ Quang - Du Di
    Nhuỵ Quang - Du Di

    NHUỴ QUANGTên gốc: 他说房产证上写我名字Hán Việt: Tha thuyết phòng sản chứng thượng tả ngã danh tựTác giả: Du DiSố chương: 36 chương Thể...

  • [Ngưu - Yết] Yêu Em Đi Anh
    [Ngưu - Yết] Yêu Em Đi Anh

    Thể loại: Truyện teen, nữ truy nam, sủngNam phúc hắc nữ ôn nhu? chuyện này là xưa rồi.Nếu đã bị vị hôn phu chưa từng gặp mặt hôn thì đã...

  • Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ
    Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

    Đại mạc khói lửa mịt mùng, người ngựa nhốn nháo.Lúc tay ăn chơi nhất Tây Chiếu gặp phải thám tử ngốc nhất thiên hạ thì trời đã định họ...