Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

Chương 40: Hồi ức

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ

“Tống Mê Điệt, kẻ ngốc như ngươi hẳn chưa bao giờ học vẽ tranh,” Lưu Trường Ương thấy nàng nghẹn họng nhìn thẳng người trong tranh thì giơ tay lên và cùng nàng nhìn mặt quạt tròn sau đó nhẹ cười nói, “Ngươi nói xem, nếu dùng đường cong đơn giản nhất để phác họa tính chất đặc biệt của một người thì ngươi sẽ vẽ cái gì?”

“Đương nhiên là vẽ mắt,” Tống Mê Điệt dừng một chút mới nói tiếp, “Ngài nghĩ xem, nếu vẽ toàn bộ tóc thì dù có tinh tế như thật, từng sợi rõ ràng cũng không thể nhận ra người kia là ai.”

Lưu Trường Ương cười, “Đúng vậy, họa sĩ sẽ vẽ mắt trước, mà đó cũng là thứ khó vẽ nhất. Cố Khải Chi thường nói, ‘tay gảy dây đàn thì dễ, nhưng nhìn theo hồng nhạn lại khó’, ý kia chính là ‘họa sĩ khó vẽ mắt’ nên nhân vật ông ấy vẽ ‘mấy năm không chút ánh nhìn’. Khi mọi người hỏi tại sao ông ấy sẽ nói ‘vẽ rồng điểm mắt là có thể nói’. Ý ông ấy là chỉ cần vẽ đôi mắt sinh động là một người có thể sống lại, chứng tỏ đôi mắt chính là nơi tình cảm chảy róc rách.”

Hắn ngửa mặt lên, sắc mặt âm trầm, “Ta khá may mắn vì ngày đó có thể nắm bắt được thứ bọn họ giấu trong đáy mắt.”

Khóe miệng hắn nở một nụ cười lạnh sau đó Lưu Trường Ương cầm cái quạt tròn trong tay Tống Mê Điệt và nhìn đôi mắt tràn đầy dục vọng kia, “Giữa hai mắt và trái tim có một cây cầu, nhưng đa số mọi người không có cơ hội bước lên cây cầu kia bởi vì chủ nhân của đôi mắt sẽ cố ý che giấu nó và không để người khác dễ dàng nắm bắt được cảm xúc của mình. Nhưng họa sĩ lại có thể vẽ được thần thái của một người là vì bọn họ mượn tranh để quan sát đối tượng được vẽ. Và vì bị quan sát trong thời gian dài nên những kẻ kia sẽ khó tránh khỏi lơ là để lộ cảm xúc thật.”

“Vui sướng, bi thương, phẫn nộ, cô độc, sợ hãi hay yêu hận, người vẽ tranh luôn có thể dùng cách đơn giản để vẽ ra những thứ này và cố gắng đạt được thần thái của người trong tranh nhưng không thể quá nặng về hình thức.” Nói tới đây hắn chợt ngừng giống như đang nghĩ tới cái gì đó và nhìn về nơi xa, đôi mắt cũng hơi thất thần. Một lúc sau hắn mới rũ mắt và chậm rãi nói, “Đây đều là do thầy ta dạy ta.”

Thầy trong miệng hắn ắt là Thẩm Úy, thái sư của Thái Tử tiền triều. Đó cũng là kẻ mà ba sư huynh muội nàng tìm mãi từ sau khi tới Tây Chiếu nhưng tới giờ vẫn chưa tìm được. Đó cũng là quân cờ bí mật nhất mà Viêm Khánh Đế sắp xếp bên cạnh Lưu Trường Ương. Ba tuổi Lưu Trường Ương học vỡ lòng và đã đi theo Thẩm Úy đọc sách, thậm chí con trai độc nhất của ông ta là Thẩm Tri Hành cũng đi theo ông ta vào cung và thành thư đồng của Thái Tử.

Với Lưu Trường Ương thì Thẩm gia vừa là thần vừa giống người thân. Một ngày kia bị người thân phản bội, thậm chí suýt hại tính mạng hẳn hắn sẽ hận tới mức muốn giết người không tha.

Nhưng lúc nhắc tới Thẩm Úy đôi mắt không dễ để lộ tình cảm kia lại chứa đầy đau thương. Cảm xúc này như tràn ra ngoài, khiến không khí chung quanh cũng ướt át.

Tống Mê Điệt không hiểu và chỉ ngơ ngác nhìn đôi mắt Lưu Trường Ương. Ai biết đôi con ngươi kia lại đột nhiên có thay đổi. Giống như cơn gió thổi qua mặt hồ mang sương mù bay đi và để lộ sóng nước nhuộm ánh rạng đông.

“Ta hoài nghi liệu bọn họ có hòa thuận, bình thản như vẻ bề ngoài hay không,” hắn giũ tay áo và bỗng nở nụ cười, khóe mắt mang theo hung ác rồi nham hiểm nói, “Bởi vì từ đầu tới cuối A Vinh chỉ nghĩ tới mỗi A Y nhưng vẫn phản bội nàng ấy hết lần này tới lần khác. Lòng ta nghi ngờ hắn bị bức, nhưng trong lão quân câu này có ai có thể tạo ra uy hiếp? Chỉ có ba kẻ đã lớn tuổi lại đức cao vọng trọng như họ nên ta mới không dám khẳng định ngay từ đầu. Ta thấy được thứ bọn họ giấu trong mắt, nó như quả cầu tuyết, càng lăn càng to nhưng vẫn không dám tin hoàn toàn rằng bọn họ chính là hung thủ giết chết A Vinh.”

“Ta cũng không tin.” Tống Mê Điệt nhớ tới ngày ấy nghe được một màn yêu đương vụng trộm ở cạnh giàn nho. Vui thích và lưu luyến khó phân lúc ấy là thứ nàng khó có thể tưởng tượng ra được. Nàng không thể tin cái kẻ quấn quýt si mê bám lấy A Vinh trong bụi cỏ lại là một trong ba vị bà bà đã bị năm tháng lãng quên kia.

“Ngày mai là sẽ biết ngay thôi,” Lưu Trường Ương có vẻ muốn kết thúc cuộc chuyện trò này nên lập tức đứng lên, phất vạt áo bước qua từng quả dưa xanh mướt, “A Y sẽ tổ chức một buổi cúng lễ, ta cũng sẽ mời ba vị bà bà tới đây.”

Tống Mê Điệt thấy dấu chân sâu cạn không đồng nhất của hắn thì không biết dây thần kinh nào bị chập mà bỗng ngẩng đầu hỏi, “Vừa rồi điện hạ nhắc tới việc Cố Khải Chi nói một khi vẽ mắt cho rồng là nó sẽ sống lại khiến ta nhớ ra một câu chuyện xưa từng nghe thấy ở nơi khác. Đó là về bức tranh vẽ mỹ nữ bắt bướm của điện hạ, nghe nói sau này sáu vị mỹ nữ kia đều hóa thành tiên và bay đi……”

Còn chưa dứt lời nàng đã hối hận bởi người trước mặt bỗng đờ ra. Một lúc sau hắn mới quay đầu lại, khóe mắt toàn là lạnh lẽo, giọng cũng vô cùng đạm mạc, “Chuyện lâu thế rồi, đến bổn vương cũng không nhớ vậy mà ngươi còn nhớ rõ hơn cả bổn cương cơ đấy.”

Nói xong hắn chẳng thèm liếc nàng một cái đã rời đi, chỉ để lại một mình Tống Mê Điệt ngồi ở ruộng dưa nhìn bóng người càng đi càng xa.

Bóng tối buông xuống, bên ngoài cửa sổ dần biến thành màu xám. Ngay cả tiếng người cũng như ảm đạm theo sắc trời, lúc bay vào tai đều là khi được khi mất, giống như cách một ngọn núi.

Lưu Trường Ương nằm ở trên giường trằn trọc, áo khoác trên vai chảy xuống. Hắn cảm giác hơi lạnh nhân lúc hoàng hôn tan dần mà chui vào. Tiếc là ngón tay hắn bủn rủn, không sao nhặt được cái áo khoác kia. (Truyện này của trang RHP) Hắn cũng nghe được tiếng Uất Trì Thanh nhẹ gọi ở bên ngoài cửa sổ. Nhưng hắn gọi vài tiếng không thấy đáp lại nên tưởng chủ nhân nhà mình đã ngủ vì thế lặng lẽ rời đi.

“A Thanh, đừng đi……”

Môi Lưu Trường Ương hơi mấp máy nhưng không phát ra tiếng động nào. Ngón tay hắn nhấc lên rồi lại buông xuống, cuối cùng chút tỉnh táo cũng rời đi, ký ức xa xôi vây lấy rồi kéo hắn vào mê cảnh.

Phía tây là ánh nắng chiều như lửa đốt, ánh đỏ khóe miệng cong lên của Thái Tử lúc ấy còn nhỏ. Hắn vội vàng đi qua hành lang chín khúc và tới trước điện. Thậm chí hắn còn chẳng kịp để đám thái giám hành lễ đã vọt qua bậc cửa và gọi “Phụ hoàng” sau đó tìm kiếm bóng dáng hoàng đế Sùng Phong.

Một người đi ra từ phòng trong, là mẫu hậu. Giữa mày của bà mang theo u buồn. Thấy con trai bà lập tức giãn mặt mày và duỗi tay nâng Thái Tử đang muốn hành lễ dậy sau đó cùng hắn đi vào bên trong.

“Con tìm phụ hoàng chẳng lẽ là bởi vì bức tranh mỹ nhân bắt bướm hả?” Hoàng Hậu vuốt ve thái dương rịn mồ hôi của Thái Tử.

“Mẫu hậu cũng nghe nói tới chuyện kia sao?” Thái Tử mang theo thần sắc vui vẻ nhưng vẫn cố nén, “Nhi thần nghĩ có lẽ Vương thượng thư đã lầm. Bức họa kia có thể bị nước mưa rơi vào nên mới phai màu và khiến người trong tranh biến mất.”

Nói xong hắn liếc hoàng hậu một cái và thấy ánh mắt bà ấy ngưng lại thế là vội hỏi, “Mẫu hậu? Nhi thần nói gì không đúng ư?”

Hoàng Hậu ngẩn ra rồi bật cười nói, “Việc này là thật hay giả không ai biết, dù sao đôi mắt chúng ta cũng đâu nhìn được tới thư phòng của phủ thượng thư.”

Truyện full

  • Tây Giang Cẩn Nguyệt
    Tây Giang Cẩn Nguyệt

    Thể loại: Dân quốc, Ngược…Chồng tôi là chiến sĩ một lòng hướng về tổ quốc, sẵn sàng dùng trái tim chân thành để cứu lấy dân tộc vào lúc...

  • Ngược Mị Nhẹ Nhẹ Thôi Được Không?
    Ngược Mị Nhẹ Nhẹ Thôi Được Không?

    Người dịch: CụtBạn nghĩ như thế nào khi chính mình được trãi nghiệm trong chính các tác phẩm của mình. Vậy mà Tô Hữu Điềm lại được cơ...

  • Lãng Tích Hương Đô
    Lãng Tích Hương Đô

    Giới Thiệu Truyện - Nếu các bạn đã nhàm chán với những nhân vật hư hỏng, nghịch ngợm hoặc xã hội đen trong các truyện đô thị, nếu đã...

  • Anh Mất Em Rồi Sao?
    Anh Mất Em Rồi Sao?

    Tác giả: Green Sâu RómThể loại: Truyện Teen, khác...Giới thiệu:Tình yêu vốn dĩ là 0,5+0.5=1. ko phải 1+1=2. Đã là yêu thì phải có tin...

  • Vũ Pháp Vũ Thiên
    Vũ Pháp Vũ Thiên

    Một kẻ xuyên việt với một bộ công pháp bá đạo cùng đan điền biến dị cực phẩm!Nhân vật chính thuộc loại có chút hèn mọn vô sỉ, lại có...

  • Thâu Trọn Gió Xuân
    Thâu Trọn Gió Xuân

    Vân Phỉ những tưởng cô là người hạnh phúc nhất trên thế gian này. Cô có một gia đình đầm ấm và bề thế tại nước Sở, cha cô hết sức oai...

  • Hẹn Yêu
    Hẹn Yêu

    Tên gốc: Passion's PromiseBuổi sáng tháng năm trời đẹp nắng, Michael và Nancy cùng dắt xe đạp ra sân.Mái tóc Nancy lóng lánh, nàng nhìn...

  • Hoàng Đế Của Ta - Nhất Lê
    Hoàng Đế Của Ta - Nhất Lê

    Truyện ngắn Zhihu – Tác giả NHẤT LÊThể loại: 1vs1, Cổ Đại, ĐOẢN VĂN, HEGiới thiệuNăm Cảnh Đức thứ mười ba, lễ cập kê của trưởng tỷ nhà...

  • Chồng Tui Biết Hô Mưa Gọi Gió
    Chồng Tui Biết Hô Mưa Gọi Gió

    CHỒNG TUI BIẾT HÔ MƯA GỌI GIÓTác giả: 狐狸大王驾到Edit: Anmy | Elena - Beta: MộcGiới thiệu:Kết hôn được một năm, chồng tôi chưa bao giờ lộ...

  • Chuyện Lạ Dân Quốc
    Chuyện Lạ Dân Quốc

    LỜI DẪNMột tiên hồ mang hình người đã tu luyện ngàn năm như y, mọi nhân gian thế sự coi như đều đã chứng kiến qua hết.Vậy nên, lòng tin...

  • Si Mê
    Si Mê

    Tên truyện: Si mêTên Hán Việt: Si luyếnTác giả: Mây Lạnh Tuyết ChiềuThể loại: Nguyên tác, Ngôn tình, Hiện đạiBiên tập: WenHiệu đính:...

  • Thâu Bất Tẩu Đích Bảo Thạch
    Thâu Bất Tẩu Đích Bảo Thạch

    Thế loại: Đam mỹ, võng du, 1×1, anh tuấn công bình phàm thụ, ấm áp, HETình trạng bản gốc: Hoàn 11 chươngEdit: Farm, Mèo Ngố.Beta: Tiểu...

  • Nhuỵ Quang - Du Di
    Nhuỵ Quang - Du Di

    NHUỴ QUANGTên gốc: 他说房产证上写我名字Hán Việt: Tha thuyết phòng sản chứng thượng tả ngã danh tựTác giả: Du DiSố chương: 36 chương Thể...

  • [Ngưu - Yết] Yêu Em Đi Anh
    [Ngưu - Yết] Yêu Em Đi Anh

    Thể loại: Truyện teen, nữ truy nam, sủngNam phúc hắc nữ ôn nhu? chuyện này là xưa rồi.Nếu đã bị vị hôn phu chưa từng gặp mặt hôn thì đã...

  • Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ
    Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

    Đại mạc khói lửa mịt mùng, người ngựa nhốn nháo.Lúc tay ăn chơi nhất Tây Chiếu gặp phải thám tử ngốc nhất thiên hạ thì trời đã định họ...