Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

Chương 10: Lạc đà

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ

Ba người thấy thế thì cũng bất chấp tất cả mà né tránh. Cái bóng đen kia phun phì phì từng hơi khói trắng sau đó đâm sầm vào bức tường cao trước mặt và ngã rầm xuống đất.

Hai gã hộ vệ rút kiếm tiến lên và đứng cách bóng đen kia một khoảng, kiếm chỉ thẳng về phía đối phương. Tống Mê Điệt hơi híp mắt nhìn lướt qua bả vai hai kẻ kia thì thấy cái bóng đang run rẩy.

Nương ánh trăng mới chui ra từ mây mù nàng hiểu vì sao hai kẻ kia lại ngừng bước, thậm chí còn chẳng để ý tới mình: Đó là một con lạc đà, bướu lạc đà khô quắt, hơi thở thoi thóp, cả người ngã bên tường của vương phủ chuẩn bị giã từ cõi đời.

Trên lưng lạc đà có một người vẫn dính trên đó không bị văng xuống. Mặt kẻ đó hướng về phía tường, chỉ để lại bóng lưng quần áo tả tơi cho ba người cùng xem.

“Kẻ nào dám tấn công Cảnh Vương phủ trong đêm hả?” Các hộ vệ bước gần một bước và quát to.

Tống Mê Điệt hít hít mũi, gió mang tới một mùi hương quen thuộc gần giống mùi trứng gà thối vì thế nàng hắng giọng nói với hai kẻ trước mặt, “Hắn không đáp được đâu, người chết sẽ không nói được.”

Hai hộ vệ động đậy sau đó liếc nhìn nhau và một trong hai người đi tới dùng mũi kiếm cắt đứt dây cỏ cột người kia vào lưng lạc đà.

Người kia trượt xuống, nhẹ bẫng như một cây cỏ. Hắn ngửa mặt nhìn trời, ánh trăng cọ qua khuôn mặt hắn khiến nó sáng bóng như tuyết: Hắn đương nhiên là người chết, nửa bên đầu bẹp dí, một tròng mắt đã rơi ở đâu không biết, chỉ còn lại đầu lâu vàng khè. Tóc hắn cũng bị gió cát cọ rửa thành cỏ khô vàng úa rối tung trước ngực.

“Người này đã chết tầm mười ngày nửa tháng rồi mà sao con lạc đà còn đưa tới chỗ chúng ta?” Một hộ vệ bỗng nhiên thấy tay người chết đang đặt lên mặt giày của mình, bụng ngón tay chuyển màu xanh, móng tay bị bật mấy cái thì không nhịn được chấn động, chân cũng lùi lại.

“Hình như cổ tay áo hắn có viết chữ.” Tống Mê Điệt nhón mũi chân nhìn chung quanh.

Hai gã hộ vệ nghe nàng nói thế thì đồng thời cúi đầu hỏi, “Ở đâu? Chữ gì?”

Tống Mê Điệt vừa định đáp lại thì nghe thấy có tiếng bước chân dồn dập nơi xa truyền tới. Thi thoảng còn có người gọi tên nàng, nghe giọng kia thì chính là Mạc Hàn Yên với Kỳ Tam Lang.

Trái tim nàng giống như rơi vào nước đá, so với vừa rồi bị Lưu Trường Ương phát hiện nàng còn sợ hơn. Tống Mê Điệt bất chấp cái gì mà người chết rồi chữ bằng máu và lạc đà gì đó. Trong lòng nàng chỉ còn lại một ý nghĩ: Nếu bị sư huynh và sư tỷ phát hiện bản thân xông vào Cảnh Vương phủ lúc đêm hôm thì mạng nhỏ này đừng mong giữ nữa.

Vì thế dưới ánh mắt kinh ngạc của hai hộ vệ nàng đổi hướng chạy vọt đi. Nhưng mới tới chỗ ngoặt nàng đã đột nhiên phanh gấp sau đó ngây ra như tượng.

Một đoàn người đang đi về phía này, đi đầu chính là tên “Đầu trộm đuôi cướp” còn đi sau cùng là Cảnh Vương Lưu Trường Ương – đối tượng thăm dò đêm nay của nàng. Hắn đang lười biếng khoanh tay trước ngực, trên mặt vẫn là nụ cười nhạt nhẽo ngày thường. Sau khi thấy Tống Mê Điệt hắn cười nhạt một tiếng và nhướng mày nói, “Đó chính là tên kẻ cướp.”

Hắn biết nàng không phải cướp, rõ ràng hắn biết……

Tống Mê Điệt chán nản. Nàng muốn giải thích cho bản thân một chút nhưng càng sốt ruột thì cái miệng vốn không quá nhanh nhẹn của nàng càng thêm vụng về. Môi nàng ngập ngừng một lát, lời nói đảo quanh trong họng mà chẳng thốt ra được chữ nào.

“Điện hạ, theo luật thì ….. thì làm sao?” Tên “đầu trộm đuôi cướp” biết rõ thân phận của Tống Mê Điệt nhưng vẫn giả vờ lưỡng lự quay đầu lại dò hỏi ý của Lưu Trường Ương.

Lưu Trường Ương không nói gì mà hấp háy mí mắt và lướt qua Tống Mê Điệt sau đó nhìn ánh lửa càng lúc càng gần phía sau. (Hãy đọc truyện này tại trang runghophach.com) Tống Mê Điệt biết hắn đang nhìn cái gì vì thế nàng liếm đôi môi khô khốc và chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt nhìn nghiêng phía sau.

Kỳ Tam Lang và Mạc Hàn Yên đang đi về phía này, một người mặt đen như than, một người mặt lạnh như sương. Phía sau họ còn có mấy thủ vệ phủ Đô Đốc cầm theo đuốc.

Tống Mê Điệt tru lên một tiếng than khóc từ đáy lòng: Cứu tinh tới rồi nhưng nàng lại hận sao mình không chết đi cho rồi!

“Sư huynh, sư tỷ……” Nàng cười nịnh nọt và nhìn hai người kia tới gần. Còn chưa kịp giải thích vài câu nàng đã bị ánh mắt lạnh lùng của Mạc Hàn Yên chém một nhát thế là lập tức biết điều ngậm miệng.

Mạc Hàn Yên tiến lên chắp tay hành lễ với Lưu Trường Ương, lúc đứng dậy lưng nàng ấy thẳng tắp, “Điện hạ, hạ quan mới vừa nghe ngài nói tiểu sư muội của ta là kẻ cắp. Nhưng hôm nay rõ ràng điện hạ đã gặp nàng ở trong sơn cốc, đã rõ thân phận của nàng, sao chỉ qua mấy canh giờ đã không nhớ nữa vậy?”

Lưu Trường Ương đỡ trán và thực vô sỉ giả vờ lúc này mới nhớ ra, “Mạc đại nhân nói thế bổn vương mới nhớ ra,” dứt lời hắn gật đầu với Tống Mê Điệt và lộ ra nụ cười ấm áp, “Thật không phải, vừa rồi bổn vương mới vừa cùng các mỹ nhân vui vẻ một phen nên hơi mệt mỏi. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê ta thực sự không nhận ra Tống đại nhân.”

Lần đầu tiên Tống Mê Điệt thấy một kẻ nói dối không chớp mắt thế này nên lập tức không biết phải cãi lại thế nào. Cuối cùng lại là tên “Đầu trộm đuôi cướp” kia giành trước một bước.

“Mạc…… Mạc đại nhân,” hắn bước một bước, dù lời nói không linh hoạt nhưng vẫn rất nghiêm túc, “Chúng ta…… dù chúng ta…… từng gặp một lần, cũng…… cũng không…… không quen thuộc đến mức có thể đêm hôm xông vào…… xông vào tẩm điện của Cảnh Vương điện hạ…… điện hạ đúng không? Nếu không…… mời Tống đại nhân nói……nói xem vì sao nàng lại tới…… tới chỗ…… này?”

Lời này quả thực khiến Mạc Hàn Yên và Kỳ Tam Lang nghẹn họng không nói được gì. Kỳ Tam Lang lập tức trừng mắt nhìn Tống Mê Điệt rồi nhíu mày quát, “Mê Điệt, muội nói đi, vì sao đêm hôm lại xông vào Cảnh Vương phủ?”

Tống Mê Điệt nuốt nước miếng nhìn khuôn mặt tươi cười của Lưu Trường Ương thế là trong đầu chợt nảy ra một ý, “Muội tới lấy thẻ bài bị rơi trong cốc.”

Nàng nói mấy lời này rất nhanh, nói xong còn nắm chặt thẻ bài lắc lắc trước mặt mọi người, trong lòng dâng lên khoái cảm khi báo được thù: Ngươi cho rằng chỉ có Lưu Trường Ương người biết lừa người hả? Tống Mê Điệt ta cũng giỏi lừa người lắm đó.

Kỳ Tam Lang hiểu ý thế là lập tức cười hê hê và nói, “Tiểu sư muội của ta đầu óc hơi ngốc, chắc tỉnh lại không thấy thẻ bài đâu nên mới vội vã muốn đi tìm về, coi như cũng hợp tình hợp lý,” nói tới đây hai ngón tay hắn khẽ khép lại búng một cái lên đỉnh đầu Tống Mê Điệt, “Còn không mau tạ lỗi với Cảnh Vương điện hạ? Mới đến đã gây phiền cho điện hạ rồi.”

Tống Mê Điệt bị Kỳ Tam Lang gõ thì giật mình và vội khom người chắp tay hành lễ với Lưu Trường Ương, “Là hạ quan sai, điện hạ mang tấm lòng rộng lượng và đừng so đo với kẻ ngốc như ta nhé.”

Truyện full

  • Tây Giang Cẩn Nguyệt
    Tây Giang Cẩn Nguyệt

    Thể loại: Dân quốc, Ngược…Chồng tôi là chiến sĩ một lòng hướng về tổ quốc, sẵn sàng dùng trái tim chân thành để cứu lấy dân tộc vào lúc...

  • Ngược Mị Nhẹ Nhẹ Thôi Được Không?
    Ngược Mị Nhẹ Nhẹ Thôi Được Không?

    Người dịch: CụtBạn nghĩ như thế nào khi chính mình được trãi nghiệm trong chính các tác phẩm của mình. Vậy mà Tô Hữu Điềm lại được cơ...

  • Lãng Tích Hương Đô
    Lãng Tích Hương Đô

    Giới Thiệu Truyện - Nếu các bạn đã nhàm chán với những nhân vật hư hỏng, nghịch ngợm hoặc xã hội đen trong các truyện đô thị, nếu đã...

  • Anh Mất Em Rồi Sao?
    Anh Mất Em Rồi Sao?

    Tác giả: Green Sâu RómThể loại: Truyện Teen, khác...Giới thiệu:Tình yêu vốn dĩ là 0,5+0.5=1. ko phải 1+1=2. Đã là yêu thì phải có tin...

  • Vũ Pháp Vũ Thiên
    Vũ Pháp Vũ Thiên

    Một kẻ xuyên việt với một bộ công pháp bá đạo cùng đan điền biến dị cực phẩm!Nhân vật chính thuộc loại có chút hèn mọn vô sỉ, lại có...

  • Thâu Trọn Gió Xuân
    Thâu Trọn Gió Xuân

    Vân Phỉ những tưởng cô là người hạnh phúc nhất trên thế gian này. Cô có một gia đình đầm ấm và bề thế tại nước Sở, cha cô hết sức oai...

  • Hẹn Yêu
    Hẹn Yêu

    Tên gốc: Passion's PromiseBuổi sáng tháng năm trời đẹp nắng, Michael và Nancy cùng dắt xe đạp ra sân.Mái tóc Nancy lóng lánh, nàng nhìn...

  • Hoàng Đế Của Ta - Nhất Lê
    Hoàng Đế Của Ta - Nhất Lê

    Truyện ngắn Zhihu – Tác giả NHẤT LÊThể loại: 1vs1, Cổ Đại, ĐOẢN VĂN, HEGiới thiệuNăm Cảnh Đức thứ mười ba, lễ cập kê của trưởng tỷ nhà...

  • Chồng Tui Biết Hô Mưa Gọi Gió
    Chồng Tui Biết Hô Mưa Gọi Gió

    CHỒNG TUI BIẾT HÔ MƯA GỌI GIÓTác giả: 狐狸大王驾到Edit: Anmy | Elena - Beta: MộcGiới thiệu:Kết hôn được một năm, chồng tôi chưa bao giờ lộ...

  • Chuyện Lạ Dân Quốc
    Chuyện Lạ Dân Quốc

    LỜI DẪNMột tiên hồ mang hình người đã tu luyện ngàn năm như y, mọi nhân gian thế sự coi như đều đã chứng kiến qua hết.Vậy nên, lòng tin...

  • Si Mê
    Si Mê

    Tên truyện: Si mêTên Hán Việt: Si luyếnTác giả: Mây Lạnh Tuyết ChiềuThể loại: Nguyên tác, Ngôn tình, Hiện đạiBiên tập: WenHiệu đính:...

  • Thâu Bất Tẩu Đích Bảo Thạch
    Thâu Bất Tẩu Đích Bảo Thạch

    Thế loại: Đam mỹ, võng du, 1×1, anh tuấn công bình phàm thụ, ấm áp, HETình trạng bản gốc: Hoàn 11 chươngEdit: Farm, Mèo Ngố.Beta: Tiểu...

  • Nhuỵ Quang - Du Di
    Nhuỵ Quang - Du Di

    NHUỴ QUANGTên gốc: 他说房产证上写我名字Hán Việt: Tha thuyết phòng sản chứng thượng tả ngã danh tựTác giả: Du DiSố chương: 36 chương Thể...

  • [Ngưu - Yết] Yêu Em Đi Anh
    [Ngưu - Yết] Yêu Em Đi Anh

    Thể loại: Truyện teen, nữ truy nam, sủngNam phúc hắc nữ ôn nhu? chuyện này là xưa rồi.Nếu đã bị vị hôn phu chưa từng gặp mặt hôn thì đã...

  • Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ
    Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

    Đại mạc khói lửa mịt mùng, người ngựa nhốn nháo.Lúc tay ăn chơi nhất Tây Chiếu gặp phải thám tử ngốc nhất thiên hạ thì trời đã định họ...