Hoàng Cung Kỳ Ngộ

Chương 37: Chờ đợi

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ

Quán rượu Tuý Mộc,

Phi Quân Tử chăm chú nhìn Ngọc Dao rút từ trong túi ra một cây kim bạc, hết khuấy khuấy bình rượu của nàng ta, lại chuyển sang khuấy khuấy bình rượu của mình.

“Thử độc sao?” Hắn hỏi, ung dung rót rượu vào chén.

“Ừm.” Nàng đáp. “Cẩn tắc vô ưu.”

“Nàng thử bình của nàng đủ rồi, thử bình của ta làm gì? Lại sợ uống nhầm?”

Ngọc Dao lắc đầu. “Nếu ngươi trúng độc, kẻ thù của ngươi đuổi đến, làm sao đánh trả?”

“Nàng lo cho ta sao?” Hắn mỉm cười trìu mến nhìn nàng.

“Không có.”

“Nàng có.”

“Hôm nay tiệm chúng tôi có một loại rượu mới, tên là Đông Nguyệt Hàn Quang, không biết quý khách có nhã hứng thử không?” Tiểu nhị xởi lởi tiến lại chỗ hai người.

“Mang đến cho ta hai bình.”

“Nghe nói…đắt lắm đó.” Ngọc Dao ngần ngừ nhìn hắn.

“Tiền bạc không thành vấn đề.”

Bình rượu vừa mở ra, hương thơm ngào ngạt đã lan toả khắp phòng. Phi Quân Tử vừa ngửi đã biết rượu ngon, hứng khởi rót cho nàng một chén, sau đó mới rót cho mình.

Đã uống đến chén thứ hai mà hắn vẫn chưa say, điều đó khiến Ngọc Dao có chút bực mình. Rượu này do nàng đích thân pha chế, bình thường người khác uống một chén là đã ngất ngư rồi. Cứ uống thế này, không khéo nàng lại gục trước hắn.

Uống đến chén thứ mười, mặt Phi Quân Tử đỏ như gấc, hai gò má nàng cũng đã ửng hồng. Hắn say rồi, nàng phải lập tức hành sự thôi, nếu không người thiệt thòi sẽ là nàng.

“Chúng ta về nhà!” Nàng nói.

“Phải phải, về thôi.”

Quãng đường về dịch quán nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, nàng đỡ hắn đến oằn cả vai. Quẳng được hắn lên giường, nàng ngồi xuống thở một lát cho đỡ mệt. Sau đó, nàng hai tay nắm hai bên cổ áo hắn, có bao nhiêu tuột bấy nhiêu. Sau khi hắn đã trần như nhộng nằm lăn lóc trên giường, nàng bắt đầu tự thoát y phục cho mình.

“Có trách thì trách ngươi đã phản diện mà còn bày đặt quân tử.” Nàng vừa nói vừa lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ, đổ thứ dịch màu đỏ như máu xuống giường.

“Ngọc Dao, sau khi xong nhiệm vụ lần này, ta sẽ dẫn nàng đi ngắm hồ Lạc Thuỷ …ngắm hồ Lạc Thuỷ …” Hắn cất giọng nửa mê nửa tỉnh, lăn qua ôm lấy tay nàng, cọ cọ cằm mình vào đó. “Ta sẽ không để nàng chết oan ức như phu nhân của ta, sẽ không, sẽ không…sẽ không…”

Nàng cười khổ, khẽ đưa tay vuốt mái tóc bết mồ hôi của hắn. Suốt bảy năm làm mật thám, nàng chưa bao giờ thấy công việc này khó khăn đến vậy. Tại sao hắn không đơn giản là một tên tiểu nhân háo sắc? Tại sao hắn không xấu xa một chút, để nàng căm ghét hắn? Tại sao hắn vừa có tình có nghĩa với người vợ quá cố, lại vừa trân trọng một nữ tử xuất thân chốn phong trần như nàng? Tại sao…

Nàng thở dài, nhìn lên bức tranh vẽ cảnh hồ treo bên cửa sổ. Hồ Lạc Thuỷ, danh thắng bậc nhất của Phi Long quốc.

‘Hắn là người của Phi Long hoàng triều, nàng là người Lạc Việt.’ Chủ nhân đã từng nhắc nhở nàng như thế.

Phá vỡ đê điều, kích động tham quan, âm mưu cấu kết họ Nguyễn làm lung lạc triều đình Lạc Việt. Sau khi hắn hoàn thành tất cả ‘nhiệm vụ’ đó, nàng còn có thể cùng hắn tay trong tay ngắm hồ Lạc Thuỷ sao?

Nàng lạnh lùng phất tay áo rải một nhúm mê hương lên mặt hắn. Sau đó, bước đến bên giá sách, tìm kiếm chốt mở cơ quan.

*******

Mùa thu, ngự hoa viên ngập trong sắc vàng hoa cúc. Hạ Vy ngồi bên chiếc bàn cẩm thạch trắng, vừa ung dung thưởng thức trà, vừa nhìn đàn cá đủ màu sắc bơi lội dưới hồ.

“Nương nương, tiểu thư Tố Lan đã đến.”

“Ừm, ngươi tạm lui ra đi.” Nàng khẽ đưa tay ra hiệu cho Trường Đông, sau đó đặt tách trà xuống bàn, chỉnh lại dáng ngồi tôn nghiêm một chút.

Muốn làm một Trần Lâm Nguyệt chiếm được lòng tin của Vampire, nàng không thể chỉ nhờ vào vài ba giọt nước mắt khiến hắn mềm lòng. Với một tình yêu đầy chiếm hữu, nếu là Trần Lâm Nguyệt, cô ấy nhất định sẽ không để Vampire cưới người phụ nữ khác dễ dàng như vậy. Nàng không can thiệp vào hôn sự này thì làm sao còn xứng đáng đóng vai Trần Lâm Nguyệt? Huống hồ, Vampire gặp nạn, nàng nhất định cũng bị vạ lây.

“Dân nữ tham kiến hoàng hậu nương nương. Chúc hoàng hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.” Vũ Tố Lan là một tiểu thư khuê các xinh đẹp nhu mì, từng hành động cử chỉ đều tao nhã dịu dàng. Chỉ tiếc, cô ta lại trở thành công cụ của Lê Ứng Thiên, thật là phí một đời hoa.

“Miễn lễ, ban toạ.”

“Tạ ơn nương nương.”

Nàng nhìn Vũ Tố Lan từ đầu đến chân một lượt, ra vẻ đang gắt gao đánh giá. ‘Giặc bên Ngô không bằng bà cô bên chồng’, nếu nàng đã là một người vợ cả ghen tuông đanh đá, thì không thể nào là một người em chồng thân thiện hiền lành.

Cúi xuống nhấp một ngụm trà để ra vẻ thâm sâu khó đoán, nàng khẽ nhếch môi cười, ngắm nghía từng đường nét trên gương mặt cô ta.

“Quả là một mỹ nhân.”

“Dân nữ không dám.”

“Thật ra nữ nhi đẹp xấu cũng không quan trọng. Điều cốt yếu là phải sinh được nhiều con trai để nối dõi tông đường.”

“Nương nương dạy bảo rất phải.” Nàng ta cúi đầu, tránh cái nhìn như đang vạch lá tìm sâu của nàng.

“Anh trai của bổn cung từ nhỏ thể chất đã yếu ớt, nhưng ngươi đừng nghe lời đồn bên ngoài mà nghĩ rằng hắn bất lực. Đó chỉ là lời gièm pha của những phụ nữ không hầu hạ được hắn thôi.” Nàng ra vẻ thân thiện, gắp một chiếc bánh phục linh vào chén nàng ta.

“Dạ, nương nương.”

Thấy bóng áo lam phía xa đang từ từ tiến lại gần, đôi môi nàng cong lên một chút, chuyển sang giọng nói có vẻ phô trương.

“Ngươi làm dâu nhà họ Lý thì phải biết nghĩ cho thể diện của bổn cung, sau này không nên có ấm ức gì cũng ra ngoài kể lể. Làm nữ nhi phải biết nhường nhịn chồng thì gia đạo mới êm ấm được.”

“Dạ, nương nương.”

Lê Nguyên Phong tiêu sái bước đến chỗ nàng, theo cung quy mà hành lễ.

“Thần đệ tham kiến hoàng tẩu.”

“Miễn lễ.”

Hắn ngồi xuống, đưa mắt sang Vũ Tố Lan, nở một nụ cười phong lưu quen thuộc.

“Đây là Tố Lan, người được đính ước với anh trai của bổn cung.” Nàng lên tiếng. “Vương gia nhìn xem, có phải là một tuyệt sắc giai nhân không?”

“Phải, đúng là một tuyệt sắc giai nhân.”

Vũ Tố Lan lúc nãy nghe lời khen của Hạ Vy thì lo lắng đề phòng, bởi nữ nhi vốn hay ghen tị nhau nhan sắc. Lời khen của Lê Nguyên Phong thì khác, khiến nàng ta hạnh phúc đến không tự chủ được mà đỏ mặt.

“Sính lễ chắc cũng đã đưa đến Vũ phủ rồi. Ngươi trở về xem những món anh trai ta chọn có hợp ý ngươi không.”

“Dạ, nương nương.”

Nàng ta vừa đi khỏi, Lê Nguyên Phong liền khôi phục bộ dạng ham ăn ham chơi vốn có.

“Ngươi đúng là kẻ chuyên lừa tình, Vũ Tố Lan trông đoan trang như thế mà lúc nãy cũng lén đưa mắt nhìn ngươi mấy bận.” Nàng lườm hắn.

“Vậy còn đối với mỹ nhân thì sao? Ta có quyến rũ không?” Hắn vừa nói vừa dùng tay hất tóc, phong thái tuấn mỹ chết người.

“Hừm, ta hoàn toàn miễn dịch.”

Hắn ‘hừ’ một tiếng, tay vuốt vuốt cằm. “Ngươi gọi ta đến đây, lại gọi Vũ Tố Lan đến rốt cuộc là có dụng ý gì?”

“Đây là chuyện nhà của ta. Ta sẽ không kéo ngươi vào, đừng lo.” Nàng nói.

“Không phải đã kéo rồi sao?” Hắn nhịp nhàng tay lắc lắc tách trà. “Thôi được, ngươi không muốn nói, ta cũng không hỏi. Tiếp tục kể chuyện phương tây cho ta nghe. Lần này đừng kể lịch sử nữa. Ta muốn nghe mấy chuyện ngồ ngộ kiểu cái ông họ Ác đang tắm trong bồn bỗng dưng vừa la làng vừa chạy ra đường, giống chuyện hôm qua ngươi kể đó.”

Vì sự nghiệp dụ dỗ hắn mở tiền trang, nàng không biết đã phải tốn bao nhiêu nước bọt để vuốt ve cái trí tò mò của hắn rồi. Mỗi ngày cũng hai canh giờ chứ chả ít ỏi gì.

“Ờ…” Nàng vừa gật đầu vừa cố lục tung bộ nhớ của mình. Nàng không phải tín đồ của mấy môn khoa học, nên cũng không rành lắm những mẩu chuyện danh nhân. Dù sao cũng là truyện vui, dùng mấy truyện hiện đại một chút chắc cũng không sao. “Hôm nay, ta sẽ kể cho ngươi nghe về quả táo đã làm thay đổi cả thế giới.”

“Hôm qua kể rồi, ta còn hứng chí hoạ một bức xuân cung đồ mang tên ‘Quả táo thiên đàng’. Ngươi không nhớ sao?”

“Truyện đó khác, truyện này khác. Truyện này chỉ có một nhân vật chính thôi.”

“Chỉ có một nhân vật chính?” Hắn chau mày, ra vẻ đang nghĩ ngợi điều gì ghê gớm lắm. Sau đó thì ‘Ồ’ lên một tiếng, ra vẻ hoàn toàn giác ngộ, gật gù. “Biến thái nha…”

Nàng méo mặt, ngụm trà trong miệng suýt nữa là phun hết ra ngoài.

Tên hentai này bề ngoài ngọc thụ lâm phong, nhưng bên trong chỉ có thể dùng bốn chữ mà diễn tả: vô cùng bại hoại. Vậy mà, cả thế gian này đều bị ánh hào quang giả tạo của hắn đánh lừa, ngoại trừ nàng.

******

Nàng dùng bữa tối xong cũng không có hứng đọc sách thêu thùa trong phòng, nên một mình ra ngự hoa viên tản bộ. Đi đến mỏi chân thì lết xác về.

Nghe nói, tối nay Lê Ứng Thiên lại tiếp tục đến cung Ngọc Liên.

Chỉ là thất sủng thôi, không phải lúc mới đến thế giới này nàng cũng là như thế mà sống sao?

Vừa tự do, vừa thoải mái. Đến tối còn có thể lăn hết từ bên phải qua bên trái giường, chăn đệm không phải chia sẻ cho ai.



Giữa đêm gió rít, nàng khẽ rùng mình vì lạnh, huơ huơ tay tìm chăn ấm, nhưng tìm mãi vẫn không thấy chăn đâu. Lê Ứng Thiên dò dẫm bước vào phòng trong bóng tối, vô tình giẫm phải chiếc chăn nằm lăn lóc trên sàn, liền nhặt lấy, khoác lên tấm thân đang co rúm của nàng.

Nàng biết đó là hắn. Nàng cảm nhận được mùi trầm hương thoang thoảng toả ra từ cơ thể hắn.

Hắn không nằm xuống cạnh nàng, cũng không bỏ đi, chỉ đứng bên giường như thế một hồi lâu.

“Ngủ đi.” Nàng thì thào, lưng vẫn hướng về phía hắn. “Khuya rồi, đi ngủ đi.”

Câu nói ấy, là muốn đuổi hắn về, hay là muốn hắn ở lại bên mình, chính nàng cũng không hiểu rõ. Nàng chỉ biết mình muốn kết thúc cái cảm giác chờ đợi bấp bênh này càng nhanh càng tốt.

“Nàng ngủ trước đi.”

Trong bóng tối, hắn không thể thấy nàng, nhưng vẫn có thể nghe được nhịp thở đều đặn của nàng khi ngủ. Hắn muốn cảm thấy yên tâm trước khi trở về điện Cần Chính.

“Không ngủ được nữa.” Nàng nói.

“Tại sao?”

“Không ngủ được là không ngủ được.”

Hắn biết, nàng đang dỗi hắn.

“Thần thiếp đói bụng.”

“Nàng muốn ăn gì, trẫm dặn ngự thiện phòng chuẩn bị.”

“Ve chiên.”

Hắn ngẩng người: “Ve chiên?”

Lúc ở cung Hưng Long, không phải nàng gắp từng con ve trông rất khổ sở sao?

Rồi, hắn chợt nhận ra, nàng đòi món ve chiên chẳng qua là vì đó là món hắn chính tay làm, không phải là vì nàng đói.

Trong lòng nàng có hắn. Chỉ nghĩ đến đó thôi hắn đã thấy sướng rơn.

“Mùa này không có ve. Dế được không?”

“Cũng được.”

Hắn cúi xuống, bế xốc nàng lên. “Vậy chúng ta đi.”

Cùng lắm là một đêm thức trắng, sáng sớm phê duyệt tấu chương bù. Hắn sức dài vai rộng, không lo.

“Đi đâu?” Nàng ngạc nhiên.

“Đi bắt dế, trong ngự thiện phòng làm gì có sẵn dế để chiên.” Côn trùng chiên là món ăn truyền thống của Phồn Lư mà mẫu phi thường làm cho hắn ăn lúc nhỏ. Vì vậy, cung Hưng Long của hắn lúc nào cũng có một bãi đất chuyên nuôi dế, hứng thì chiên. Đó là lý do hắn thường hạn chế cung nữ thái giám lui tới tẩm cung của mình, tránh bị truyền ra ngoài cái tiếng là lập dị.

Nàng từ từ tuột xuống khỏi tay hắn, hào hứng bước đến chiếc rương cách giường vài bước.“Để thần thiếp lấy hai cái áo khoác đã.”

Ăn chơi không sợ mưa rơi, chỉ sợ gió lạnh hắt hơi liệt giường.

Truyện full

  • Hóa Ra Là Muốn Yêu Đương
    Hóa Ra Là Muốn Yêu Đương

    Dịch: MaccaooVăn ánCông ty của gia đình Dụ Thần chỉ cách bờ vực phá sản một tờ hợp đồng thôi. Nếu ký hợp đồng thì sẽ khởi tử hồi sinh,...

  • Hoàng Cung Kỳ Ngộ
    Hoàng Cung Kỳ Ngộ

    Thể loại: Lãng mạn, vượt thời gian, hài hước*Chống chỉ định những ai thích nữ chính ngây thơ, mang hình tượng nữ thần cứu thế.**Chống...

  • Em Đừng Mong Chúng Ta Là Người Dưng
    Em Đừng Mong Chúng Ta Là Người Dưng

    Tác giả: Duy Hòa Tống TửSố chương: 16Câu chuyện kể về tình yêu thầm lặng và quá trình thay đổi đáng kinh ngạc của cô, phải lựa chọn...

  • Độc Chiếm
    Độc Chiếm

    Thể loại: Đô thị, ngôn tình, cưới trước yêu sau, cường thủ hào đoạt, thanh mai trúc mã, hắc bang, tàn bạo luyến.Converter:...

  • Béo Mới Là Đẹp
    Béo Mới Là Đẹp

    Thể loại: Hiện đại, cổ xuyên kim, hài hướcEditor: Minh HạĐộ dài: 46 chương 1 NTNhân vật chính: Lý Viện Viện – Yến Tư ThànhLý Viện Viện...

  • Cung Đình Huyết: Toàn Quân Thiên Hạ
    Cung Đình Huyết: Toàn Quân Thiên Hạ

    Thể loại: cổ đại, cung đấuTên Hán Việt: Cung vi huyết / lãnh cung kiều: Toàn quân thiên hạEdit: Ndmot99Design: Chopper57Quang Khải năm...

  • Tình Cờ Yêu Một Người
    Tình Cờ Yêu Một Người

    Tác giả: Anh LotusThể loại: Đam mỹ, khác...Giới thiệu:Truyện viết nối tiếp vào đoạn cuối phim "Love by chance".

  • Nhất Niệm Chân Ái
    Nhất Niệm Chân Ái

    [Thể loại: Đô thị, Ngôn Tình, Truyện Teen ]Bạn đang đọc truyện Nhất Niệm Chân Ái của tác giả Hạ Mẫn. Cuộc đời này, có thể là thật cũng...

  • "Thú" Y
    "Thú" Y

    Tên truyện: “Thú” Y (bác sĩ ác như thú =]])Thể loại: hiện đại đô thị , hài , H , nhất thụ nhất côngDịch giả: QT caca, từ điển H-V đại...

  • Nhật Ký Kẻ Phán Xét - Biệt Cảo Tiếu Liễu
    Nhật Ký Kẻ Phán Xét - Biệt Cảo Tiếu Liễu

    Tác giả: 别搞笑了Thể loại: Nữ Cường, OE, Hành Động, Học Đường, Trả ThùTeam dịch: Liễu Như YênGiới thiệuCon nhỏ chuyên bắt nạt kia dám tự...

  • Tuyệt Ngạo Diễm Thần
    Tuyệt Ngạo Diễm Thần

    Lão bản đứng đằng sau của phố hoa ( chậc, chính là phố thanh lâu  nhé, đừng nhầm * ha ha *) Lạc Dương  — Kỉ Thanh Diễm, diễm lệ tuyệt...

  • Mua Được Tiểu Đào Thê
    Mua Được Tiểu Đào Thê

    Thể loại: sủng, bá đạo, 1x1, heAnh là kẻ tài mạo song toàn, âm lãnh như băng sơn, trong giới hắc đạo lại là vị lão đại khét tiếng khiến...

  • Người Thay Thế Hoàn Hảo
    Người Thay Thế Hoàn Hảo

    Bạn đang đọc truyện Người Thay Thế Hoàn Hảo của tác giả Mật Ngữ Ca. Vì được ở bên người mình yêu, tôi không ngại làm một người thay...

  • Định Luật Tình Yêu Trực Tiếp
    Định Luật Tình Yêu Trực Tiếp

    Tên truyện: Định luật tình yêu trực tiếpTác giả: 数字七Người dịch: Hiên nhà mùa xuânThể loại: ngôn tình, hiện đại, vườn trường, đoản văn,...

  • Sau Khi Bị Đánh Dấu, Alpha Siêu Khó Dỗ
    Sau Khi Bị Đánh Dấu, Alpha Siêu Khó Dỗ

    Văn án:Làm một Alpha siêu cấp, giáo thảo trường Tam Trung - Giang Vân Biên khinh cuồng kiêu ngạo, không yêu sớm, tự chủ mạnh đến dọa...