Hộ Tâm

Chương 106

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ

Quốc chủ Thanh Khâu trả lời rất quả quyết, hai chữ này tựa như một đòn nặng nề giáng lên ngực Nhạn Hồi.

“Một chút phần thắng…” Nhạn Hồi khó nhọc nói, “Cũng không có sao?”

Quốc chủ Thanh Khâu thoáng im lặng, sau đó mới nói: “Trước đó ở Trung Nguyên cô cũng đã chứng kiến sức mạnh của Thanh Quảng, so với hắn, cô cho rằng Cửu đầu xà kia thế nào?”

Nhạn Hồi lắc đầu, vừa lắc đầu, tim nàng liền chìm xuống tận đáy, vì nàng rất rõ, Cửu đầu xà kia không thể nào so bì được với Thanh Quảng.

Cho dù không quay đầu ngoảnh lại, Quốc chủ Thanh Khâu cũng có thể cảm nhận được tiếng thở dài đầy chán nản của Nhạn Hồi; “Vậy thì đúng rồi.”

Nhạn Hồi im lặng không lên tiếng thật ra trước khi đến đây nàng cũng đã nghĩ tới đáp án này, song con người luôn có ảo tưởng, nàng cũng muốn Thiên Diệu toại nguyện, không bao giờ có ý định động đến nội đan trong tim nàng nữa.

“Thiên Diệu vốn là Yêu long ngàn năm, tuy bản thân có nội lực thâm hậu cũng rất tinh thông pháp thuật, có điều nếu không có pháp lực ngàn năm, so với Thanh Quảng hắn chẳng đáng là gì.” Quốc chủ Thanh Khâu nói: “Quá trình dung hợp nội đan của yêu quái khác rất đau đớn, hiệu quả thu được lại rất ít, nếu không phải hắn nhất quyết không chịu lấy lại nội đan, ta cũng không đưa ra hạ sách này. Ngũ hành của Thiên Diệu tương khắc với Thanh Quảng, là địch thù trời sinh của ông ta, trên thế gian này nếu không có Thiên Diệu sẽ không còn ai có thể khắc chế được mưu đồ của Thanh Quảng nữa. Nếu Thiên Diệu chết trong lúc đấu với Thanh Quảng, lúc đó nội đan trong tim cô cũng không giữ được. Nếu Thanh Quảng có nội đan này, tu được công pháp tầng thứ mười hai, thiên hạ này… e là không còn chỗ cho Yêu tộc dung thân.”

Quốc chủ Thanh Khâu từ tốn nói những lời này, nhưng ý biểu đạt trong lời nói lại đè nặng lên trái tim Nhạn Hồi khiến nàng cảm thấy bức bối không thôi.

“Ta biết rồi.” Nàng hiểu ý của Quốc chủ Thanh Khâu.

Nhạn Hồi biết Thiên Diệu sẽ không bỏ cuộc, hay nói đúng hơn bọn họ sẽ không bỏ cuộc, đành chờ đến khi đi đến đường cùng, không còn cách nào khác nữa.

Nàng và Thiên Diệu phải có một người đưa ra quyết định. Tuy nhiên Quốc chủ Thanh Khâu muốn Nhạn Hồi đưa ra quyết định cuối cùng.

Nhạn Hồi không trả lời ngay, chỉ gật đầu với Quốc chủ: “Đêm nay tôi trở về trước đã.”

“Được.” Quốc chủ Thanh Khâu gật đầu đáp lời, ông cũng không vội bắt Nhạn Hồi trả lại nội đan trong đêm nay.

Rời khỏi Hoàng cung Thanh Khâu, Nhạn Hồi về đến nơi ở của mình, trên đường đi, cho dù cách suối băng rất xa, song nàng cũng có thể nhìn thấy phía đó thỉnh thoảng phát ra ánh lửa, còn có tiếng rồng gầm trầm thấp đè nén.

Thiên Diệu đang rất đau đớn.

Viên nội đan Cửu đầu xà đó không phải là cách giải quyết.

Siết chặt bàn tay, Nhạn Hồi nghiến răng âm thầm quay về phòng mình.

Sáng hôm sau, mặt trời lên cao, trời và mây không bao giờ vì bất kỳ ai hay bất cứ chuyện gì ở hạ giới mà thay đổi hay muộn phiền. Nhạn Hồi ngồi bên giường, ngây ngơ ngẩng nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, nàng cảm thấy hiện giờ mình như một con thú bị nhốt, không thể ra khỏi chiếc lồng của hiện thực, khó xử đôi đường.

Nàng yêu Thiên Diệu, yêu đến mức hi vọng mỗi một ngày trong cuộc sống sau này của mình đều có người này bên cạnh, yêu đến mức chỉ nghĩ đến việc nắm tay hắn đi khắp thế gian, cho dù phiêu bạt bốn phương cũng cảm thấy bình yên hạnh phúc.

Nàng hi vọng mình có thể mãi mãi ở bên hắn. Khi mắt còn có thể nhìn, nàng sẽ bên hắn cùng ngắm mặt trời mọc rồi lặn. Lúc tai còn có thể nghe, hắn sẽ bên nàng cùng lắng nghe tiếng thủy triều lên xuống.

Thiên Diệu quá cô đơn, nàng cũng vậy.

Họ từng là người bị thế gian ruồng bỏ, sau đó họ gặp nhau. Song họ… lại có quan hệ “một mất một còn” như thế đấy.

Nhạn Hồi cúi đầu im lặng ngồi một lúc lâu, đến khi ngẩng lên, nàng bất ngờ nhìn thấy Thiên Diệu đứng ngoài cửa sổ, sắc mặt hắn hơi tái, dưới mắt có quầng thâm, có lẽ đêm qua hắn đã giãy giụa trong đau đớn cùng cực.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Thiên Diệu cũng ngẩn ra rồi gật đầu, sau đó xoay người đi về phòng mình phía bên kia.

“Thiên Diệu.” Hắn xoay người lại, Nhạn Hồi liền vẩy tay với hắn, sau đó tiện tay cầm “Yêu phú” trên giường lên, “Chàng giảng cho ta nghe đi, chỗ này ta đọc thấy không hiểu lắm.”

Thiên Diệu vào phòng nàng.

Hai chiếc sừng nhỏ trên đầu hắn vẫn còn, Nhạn Hồi nhìn thấy bèn sờ một lúc, Thiên Diệu để mặc nàng làm vậy, vì chỉ cần được tiếp xúc với nàng, cho dù Nhạn Hồi có làm gì đều khiến hắn vui vẻ từ tận trái tim đến tâm hồn.

Cảm giác như được ***** vậy.

“Chỗ nào?” Thiên Diệu cầm “Yêu phú”, giọng hơi khàn.

Nhạn Hồi xoay đầu liếc nhìn “Yêu phú”, rồi lại quay sang nhìn Thiên Diệu: “Lạ thật, chàng vừa vào ta lại hiểu hết rồi.”

Biết mình bị trêu chọc, Thiên Diệu chỉ mỉm cười ngoảnh sang giả vờ như không có gì, quan sát Nhạn Hồi: “Không chăm chỉ tập luyện, đang lười biếng sao?”

Phải, nàng đang lười biếng, tranh thủ chút thời gian nhìn hắn thêm vài lần.

“Ai nói ta muốn lười biếng chứ?” Nhạn Hồi nói, “Hôm qua ta nghe nói có một cách tu luyện có thể khiến công pháp tăng lên rất nhanh, có ích lợi rất lớn đối với chúng ta, chàng có muốn nghe không?”

Thiên Diệu nhìn nàng, khóe môi nở nụ cười nhạt: “Cách gì?”

Nhạn Hồi bèn sáp lại gần tai hắn nói: “Hòa hợp song tu.” Nàng bật cười, lộ ra chiếc răng khểnh, “Thiên Diệu công tử, có muốn cùng ta thử không?”

Thiên Diệu vừa rồi còn điềm nhiên, vành tai lập tức đỏ bừng, hắn xoay mặt đi hắng giọng một tiếng, nhưng hình như một tiếng vẫn chưa đủ, hắn lại hắng giọng, sau đó cảm thấy trên giường của Nhạn Hồi như có lửa đốt khiến hắn bỏng mông, liền lập tức đứng dậy.

Nhạn Hồi nhìn mặt hắn kinh ngạc la lên: “Ơ, hai chiếc sừng nhỏ của chàng cũng xấu hổ biến thành màu hồng rồi kìa!”

Thiên Diệu nghe vậy càng xấu hổ hơn, định đi ra ngoài, Nhạn Hồi vội vàng kéo tay áo lại, Thiên Diệu dùng sức gạt ra, thế  là Nhạn Hồi bị té ngã xuống đất, nàng giả vờ đau kêu đau “Ối”, Thiên Diệu lập tức tiến tới đỡ nàng.

Chỉ là vừa đảo mắt nhìn, còn chưa nói câu nào đã nghe Nhạn Hồi bật cười “ha ha”, tiếng cười sang sảng cất chứa niềm vui đã lâu không có. Nhạn Hồi dường như thật sự cười đến đau bụng, ôm eo một lúc không đứng thẳng lên được.

Thiên Diệu mắng nàng: “Vui quá hại tim, trước đây tu tiên bao nhiêu năm vẫn chẳng kiềm chế bớt tính tình, vẫn thích trêu chọc người khác như thế.”

Nhạn Hồi quệt nước mắt do cười quá nhiều: “Chàng thật sự tin là chiếc sừng nhỏ của chàng sẽ biến thành màu hồng à, ha ha ha…” Thiên Diệu bất lực, Nhạn Hồi kéo cánh tay hắn, đến khi nín cười mới ngẩng đầu nhìn Thiên Diệu, “Hay là… chàng thật sự tin ta muốn hòa hợp song tu với chàng hả?”

Nhạn Hồi ngồi trên giường ngước mặt lên nhìn hắn, mắt sáng lấp lánh, cằm nàng sáng bóng, theo độ cong cổ nàng nhìn xuống là có thể thấy ***** phập phồng.

Thiên Diệu vẫn còn nhớ lúc trước ở núi Đồng La, trong sơn thôn nhỏ, khi hắn đang tắm trong sân, Nhạn Hồi mở cửa sổ nhìn thấy cơ thể ***** của hắn, lúc đó hắn không có ý nghĩ gì khác với Nhạn Hồi, thân xác đó hắn cũng chỉ coi là thể xác để trú tạm, không hề  có ý nghĩ gì khác, nhưng lúc đó Nhạn Hồi lại chảy máu mũi.

Hắn nhớ máu mũi của Nhạn Hồi “tí tách tí tách” rơi xuống ngực nàng, không khô mà chảy thẳng xuống đất.

Nàng là một cô nương có dáng người yểu điệu…

Vậy là Thiên Diệu lại lặng lẽ đảo mắt đi, nhưng hắn còn chưa quay đầu, Nhạn Hồi đã dùng hai tay vỗ lên hai má hắn, không cho hắn dời mắt, ép hắn nhìn vào mặt mình, chậm rãi hỏi từng chữ: “Thiên Diệu, chàng có muốn hòa hợp song tu với ta không?”

Thiên Diệu cảm thấy trái tim trong ***** đập nhanh hơn bao giờ hết, không chỉ vành tai, ngay cả cổ cũng đỏ lên. Nếu lúc này có ai nói hai chiếc sừng trên đầu hắn là màu hồng, hắn tuyệt đối tin ngay không nghi ngờ!

Muốn chứ, hắn muốn có nàng, muốn có được nàng một cách trọn vẹn!

Song lúc này với tình cảnh như vậy, Thiên Diệu đành đè nén tất cả xao động trong lòng, hắn nhắm mắt lâu thật lâu rồi lại mở mắt ra, “Nhạn Hồi…”

Tuy nhiên hắn không ngờ Nhạn Hồi lại trở nên to gan, nàng không những không nghe hắn nói, ngược lại còn chăm chăm nhìn hắn, thay hắn nói một câu: “Muốn phải không?” Sau đó nàng ôm cổ hắn, kiễng chân hôn lên môi hắn.

Môi lưỡi hắn nóng bỏng, nàng cũng vậy.

Nhạn Hồi ôm chặt cổ hắn, hôn mãi đến khi hơi thở hỗn loạn mới buông hắn ra.

Sau khi môi lưỡi tiếp xúc, hai người không có hành động nào kịch liệt hơn, Nhạn Hồi ôm cổ Thiên Diệu không lên tiếng. Chơi thì chơi, đùa thì đùa, nàng vẫn không đến mức không biết chừng mực, nàng cũng rõ tình cảnh hiện giờ…

Thiên Diệu phát hiện Nhạn Hồi có điều bất thường, hắn chau mày hỏi: “Nàng sao vậy?”

Nhạn Hồi dụi mặt và hõm cổ hắn cười nói: “Không có gì, chỉ cảm thấy ta và chàng thật sự quá trong sáng.” Nhạn Hồi tỉ tê, “Ta muốn tiếp xúc với chàng nhiều hơn, nhiều hơn nữa, sâu hơn nữa.” Nói đến đây, nàng khựng lại. “Tính ra dường như thì chàng rất ít khi kể cho ta nghe chuyện của mình lúc trước,bỗng dưng ta muốn nhìn thấy dáng vẻ trước kia của chàng.”

Trước cả khi gặp Tố Ảnh, lúc không phải chịu những nhục nhã và thù hận đó, hắn sẽ ra sao, sẽ tự do tự tại thế nào, oai phong lẫm liệt đến đâu.

“Hôm khác…”

“Kể ta nghe bây giờ đi.”

Thấy Nhạn Hồi kiên trì đòi bằng được, Thiên Diệu bèn để nàng ngồi xuống, sau đó lấy lòng bàn tay che mặt nàng lại. “Được, cho nàng xem một lúc.”

Vậy là nhờ có pháp lực của Thiên Diệu, Nhạn Hồi nhìn thấy những cảnh tượng đẹp đẽ, từ bầu trời trên cao đến sông núi nguy nga vạn dặm phía dưới, nhìn thấy dáng vẻ hắn ngao du trong trời đất, thấy dáng vẻ hắn lấy núi non hùng vĩ làm giường.

Hắn vốn là yêu quái ở cận kề ngưỡng cửa trở thành thần tiên trên thế gian, có thể lên trời, có thể xuống đất.

Tay Thiên Diệu rời khỏi mắt Nhạn Hồi.

Nhạn Hồi nhìn Thiên Diệu, nàng lại đưa tay bóp sừng rồng trên đầu hắn, cười cười nói: “Giờ chàng về nghỉ ngơi trước đi, chiều nay chúng ta cùng tu luyện, ta luyện Yêu phú, chàng dung hợp nội đan.”

Thấy vẻ mặt Nhạn Hồi không có gì bất thường, Thiên Diệu cũng không hỏi nữa, gật đầu đồng ý: “Được.”

Đêm khuya, Nhạn Hồi lại đến Vương cung Thanh Khâu, vẫn ở vị trí trên núi hôm qua, nàng nhìn bóng Quốc chủ Thanh Khâu, điềm nhiên nói: “Ta muốn trả nội đan cho Thiên Diệu, mong Quốc chủ giúp một tay.”

Nhạn Hồi biết rõ hiện giờ Thiên Diệu xem nàng là gì, lại càng hiểu rõ mất đi một người quan trọng là chuyện đau đớn đến nhường nào.

Thế nhưng…

Muôn vạn lời nói, tuy lòng đã hiểu, song có lúc lại chẳng thể địch nổi hai chữ “Thế nhưng” của hiện thực…

Truyện full

  • Quản Gia - Kha Hải Tình
    Quản Gia - Kha Hải Tình

    Thể loại: 1×1, hiện đại, phúc hắc cường công x lắm mồm mỹ thụ, HETình trạng bản gốc: Hoàn 6 chương + 3 phiên ngoạiEdit: Tiểu Bối a.k.a...

  • Kén Cá Chọn Canh
    Kén Cá Chọn Canh

    Cái gì cũng rất công bằng, con người ta thường ghét của nào trời trao của ấy. Truyện Kén Cá Chọn Canh cũng không phải là...

  • Đức Phật Và Nàng: Hoa Sen Xanh
    Đức Phật Và Nàng: Hoa Sen Xanh

    Dịch giả: Lương HiềnNgày xuất bản: 23 - 5 - 2013Giới thiệuTiểu thuyết này không dành tặng những ai muốn nhanh chóng tìm kiếm một chuyện...

  • Niên Niên Hữu Dư
    Niên Niên Hữu Dư

    Truyện Niên Niên Hữu Dư của tác giả Minh Dã xoay quanh Niên Ấu Dư là fan cuồng của Ninh Dĩ Tầm 13 năm, Niên Ấu Dư cho là mình sẽ vẫn sẽ...

  • Tiểu Cửu
    Tiểu Cửu

    Chuyển ngữ: Du CaThể loại: Băng sơn thị vệ công vs bánh nếp nhỏ vương gia thụ, niên thượng, ngọt, ngược, HENội dung của câu chuyện xoay...

  • Tôi Biến Thành Mèo Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
    Tôi Biến Thành Mèo Của Đối Thủ Một Mất Một Còn

    Tên truyện: Tôi biến thành mèo của đối thủ một mất một cònTác giả: Ôn Đăng ĐăngThể loại: ngôn tình, hiện đại, truyện ngọt, biến thành...

  • Dẫn Lối Vào Tim Em
    Dẫn Lối Vào Tim Em

    Tác giả: Hoa Sen TrắngThể loại: Hài Hước, Truyện SủngGiới thiệu:Vì muốn trả ơn cho người đã có công nuôi dưỡng mình, Vệ Ngữ Đồng theo...

  • Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)
    Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

    Thể loại: Ngôn tình, hiện đạiHai tháng sau một lần ngoài ý muốn ngủ cùng nhau, cô mang trong mình dòng máu của anh, anh và cô theo lời...

  • Thiếp Thân Thị Vệ Của Vương Gia
    Thiếp Thân Thị Vệ Của Vương Gia

    Tên gốc: Vương gia đich thiếp thân thị vệThể loại: Cổ trang, nhất công nhất thụ, cường công, HEEdit: Thất TịchTa vốn là người thành...

  • Nghịch Mệnh
    Nghịch Mệnh

    Thể loại: Đam mỹ, Cổ đại, HE, Tình cảm, Tiên hiệp, Huyền huyễn, Sinh tử, Cẩu huyết, Chủ thụ, Đoản văn, Cường thủ hào đoạt.VĂN ÁNCó một...

  • Tiểu Bánh Kem
    Tiểu Bánh Kem

    Tên Hán việt: Tiểu đản cao (ABO)Tình trạng: Hoàn ( 3 chương chính văn + 3 phiên ngoại)Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Tương lai, HE,...

  • Trị Liệu
    Trị Liệu

    VĂN ÁNMột câu nói tóm tắt: Bạn trai có bệnh, mau đến trị!“Sáu năm trước, Dư Tuyển mười bảy tuổi gặp Tư Mậu Nam mười tám tuổi.Sáu năm...

  • Thay Thế
    Thay Thế

    Thể loại: Hiện đạiEditor: PimRaw: RabbitlynTruyện ngắn của Đinh Mặc, không có văn án.

  • Câu Chuyện Giữa Hắn Và Tôi
    Câu Chuyện Giữa Hắn Và Tôi

    Tác giả: yuyu27392Thể loại: Truyện TeenGiới thiệu:Vương Mẫn Nhi: Nhân vật nữ chính, là 1 người có quá khứ chẳng mấy tốt đẹp. Tuy nhiên...

  • Đô Thị Thần Nhân
    Đô Thị Thần Nhân

    - Lưu Vũ Phi, mười bảy tuổi, vừa bị thi rớt, lại bị bạn gái bỏ rơi, trong lúc đau khổ được cha mẹ cho tiền đi du lịch cho khuây khỏa....