Hình Như Bạn Trai Của Tôi Không Phải Người

Chương 8

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ

Ra ngoài đi dạo là ý định bất chợt, cơm trưa đã đóng gói sẵn. Nếu mỗi người về ký túc xá ăn xong rồi mới đi thì khá phiền, nên hai người lại quay về căng-tin.

Ăn trưa xong, Bùi Xuyên tra bản đồ, thấy bảo tàng là nơi gần nhất. Trùng hợp Giang Mạt cũng khá thích đi bảo tàng, thế là cả hai lái xe đến đó.

Với phần lớn sinh viên, thời gian học đại học là lúc thẻ ngân hàng luôn ở mức “cạn kiệt” vì chưa có công việc ổn định, mọi chi phí đều phụ thuộc vào gia đình. Giang Mạt cũng nghĩ rằng họ sẽ đi bằng tàu điện ngầm.

Vì vậy, khi Bùi Xuyên dẫn cô đến bãi đỗ xe của trường và lấy ra một chiếc xe sang, vẻ mặt cô thoáng hiện sự ngạc nhiên.

Bùi Xuyên liếc cô, cười: “Sao chị ngạc nhiên thế? Đây đâu phải lần đầu chị ngồi xe tôi.”

Giang Mạt cũng nhớ ra, bạn cùng phòng của cô thường gọi Bùi Xuyên là “đàn em nhà giàu”.

Cô chỉ cười nhẹ, không nói gì thêm.

Đây có vẻ cũng là phản ứng thường ngày của cô, nên Bùi Xuyên không hỏi nhiều.

Trên đường đi, hai người trò chuyện vu vơ, nhưng qua đó Giang Mạt cũng thu được không ít thông tin.

Chẳng hạn, người bạn thân nhất của cô trong ký túc xá là Lý Tuyết, chính là cô gái tóc ngắn; khoa của cô có bốn lớp, và cô thuộc lớp 2; hai tuần nữa sẽ có kỳ thi giữa kỳ, dù không quá quan trọng nhưng điểm số sẽ được tính vào điểm quá trình, ảnh hưởng không nhỏ đến kết quả cuối kỳ.

Giang Mạt không lo lắng gì khác, điều khiến cô bận tâm nhất chính là kỳ thi giữa kỳ này.

Cô đã quên sạch mọi thứ, ngay cả kiến thức đã học cũng không nhớ, khả năng cao sẽ thi… bằng điểm số không.

May mắn là Bùi Xuyên đề nghị: “Sau tiết cuối ngày mai, chúng ta có thể đến thư viện tự học, ôn bài chút nhé.”

Giang Mạt gật đầu: “Được.”

Đến bảo tàng, Bùi Xuyên mua hai chai nước rồi đi theo đoàn tham quan có hướng dẫn miễn phí.

Giang Mạt nghe thuyết minh đến mê mẩn, tạm thời quên mất nỗi phiền muộn vì mất trí nhớ.

Sau khi nghe thuyết minh về một hiện vật, cô còn muốn thảo luận thêm với Bùi Xuyên. Nhưng khi quay đầu lại, ánh mắt cô bắt gặp ánh nhìn chăm chú của anh.

Dường như Bùi Xuyên không nhìn hiện vật, cũng không nghe thuyết minh, mà chỉ đứng sau lưng cô, ánh mắt cháy bỏng, ẩn chứa chút gì đó khiến người ta phải rùng mình.

Khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, Giang Mạt không kìm được mà khẽ run lên. Bản năng mách bảo cô phải tránh né, nên cô lập tức dời ánh nhìn.

Khi cô trấn tĩnh lại và quay sang nhìn anh, Bùi Xuyên đã khôi phục dáng vẻ bình thường. Khuôn mặt anh dịu dàng, ánh mắt đầy ý cười.

“Chị sao thế?”

Cách nói chuyện và biểu cảm của anh đều rất tự nhiên, cứ như tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là ảo giác của cô.

Giang Mạt lắc đầu: “Không có gì, tôi thấy cái chén trà lúc nãy khá thú vị, nên muốn thảo luận với cậu thôi.”

Bùi Xuyên gật đầu: “Tôi cũng thấy câu chuyện đó thú vị đấy chứ.”

Trong lúc trò chuyện, đoàn tham quan đã di chuyển đến hiện vật tiếp theo. Người thuyết minh uống một ngụm nước, tiếp tục kể về lịch sử của hiện vật.

Nhưng Giang Mạt không còn tâm trí để nghe, trong đầu cô cứ lặp đi lặp lại cảnh vừa rồi khi chạm mặt Bùi Xuyên.

Cảm giác có chút… đáng sợ.

Cô thậm chí bắt đầu nghĩ, với ngoại hình xuất sắc, gia thế tốt, tính cách ổn như vậy, tại sao cô lại để mối quan hệ mập mờ với anh kéo dài suốt một năm mà không có kết quả?

Liệu có phải vì cô từng phát hiện ra điều gì không ổn ở anh?

Đi theo đoàn thêm mười phút, Giang Mạt quay lại nói với Bùi Xuyên: “Tôi đi vệ sinh một lát.”

Bùi Xuyên gật đầu, chủ động giúp cô cầm đồ đạc.

Trong các khu vực công cộng lớn thế này, nhà vệ sinh thường rất đông người. Xong xuôi, cô cố gắng né mọi người, bước chậm về phía bồn rửa tay.

Nhưng cô vẫn va phải một người.

Đối phương va mạnh, như thể cố tình, khiến cô lảo đảo một chút. Đồng thời, một phong bì rơi xuống đất.

Giang Mạt đoán đó là đồ của người vừa va vào mình, bèn nhặt lên, định gọi người kia lại để trả.

Đúng lúc này, điện thoại của cô vang lên.

Đó là âm báo tin nhắn, không phải WeChat. Thời buổi này rất ít người gửi tin nhắn. Ngoài các cửa hàng trực tuyến, chỉ có người bí ẩn gửi “quy tắc” là nhắn tin cho cô.

Quả nhiên, là người bí ẩn.

“Quy tắc **: Nếu nhận được vật phẩm một cách bất ngờ, hãy giữ nó thật cẩn thận, không được để lộ ra ngoài, không cho ai biết.”

Vật phẩm là một từ chung chung, nhưng vừa nhận được phong bì xong đã có tin nhắn này, khó mà không liên hệ hai thứ lại với nhau.

Đọc xong tin nhắn, Giang Mạt theo phản xạ nhìn xung quanh. Không ai chú ý đến cô.

Cô quay lại buồng vệ sinh.

Bên trong phong bì là một mảnh giấy ghi rằng trong tủ đựng đồ của bảo tàng có một chiếc hộp sắt dành cho cô. Cô chỉ được lấy nó khi chỉ có một mình.

Ngoài mảnh giấy, phong bì còn có hai chiếc chìa khóa: một chìa có tay cầm nhựa màu đen, và một chìa bằng kim loại trơn nhẵn.

Mặt sau mảnh giấy ghi rõ tác dụng của hai chiếc chìa khóa: chìa màu đen dùng để mở tủ đựng đồ, còn chìa kim loại dùng để mở hộp sắt.

Sự tò mò của Giang Mạt lập tức bị khơi dậy.

Chiếc hộp sắt đó rốt cuộc là gì?

Người vừa va phải cô có phải chính là kẻ gửi tin nhắn bí ẩn kia không?

Giang Mạt vứt mẩu giấy vào bồn cầu và xả nước, sau đó cất hai chiếc chìa khóa vào túi rồi rời khỏi buồng vệ sinh.

Bùi Xuyên đang đợi trước cửa nhà vệ sinh. Thấy cô bước ra, anh hỏi: “Sao lâu vậy? Có phải không khỏe ở đâu không?”

Giang Mạt lắc đầu, trả lời: “Không, chỉ là đông người quá thôi.”

“Vậy à. Chúng ta lên tầng hai xem tiếp nhé?”

“Ừm.”

Lên đến tầng hai, cả hai không đi theo đoàn tham quan nữa mà tự mình khám phá.

Đi được một lúc, Bùi Xuyên bỗng nói: “Vừa rồi cục khí tượng gửi cảnh báo mưa lớn. Có lẽ tối nay sẽ mưa to, chúng ta về sớm thì hơn.”

Giang Mạt không nhận được tin nhắn nào, nhưng khi nhìn ứng dụng dự báo thời tiết trên điện thoại, cô cũng thấy hiển thị có mưa lớn.

“Ừ, vậy chúng ta về thôi.”

Mưa lớn đến nhanh hơn dự kiến. Khi họ vừa ra đến cửa, bên ngoài đã bắt đầu đổ mưa.

Những người đi tham quan cũng bị giữ lại ở cửa bảo tàng. Một số người mang ô cố gắng lao ra ngoài, nhưng vì gió rất mạnh, ô bị thổi bay chỉ sau vài bước. Những người này đành lúng túng quay lại.

Nhân viên bảo tàng ra thông báo: “Mưa đến bất ngờ quá, giờ ra ngoài không an toàn. Mọi người có thể quay lại trong bảo tàng đợi thêm một chút. Nếu đến tối mưa vẫn không ngớt, chúng tôi có chỗ nghỉ qua đêm, nên đừng lo lắng.”

“Dù sao đây cũng là khu vực phía Bắc, gió mạnh thật đấy, nhưng chắc cũng không đến mức khiến mọi người không về được đâu.”

Hầu hết mọi người đều nghĩ như vậy, nên dù cửa bảo tàng tập trung khá đông người, không khí vẫn khá nhẹ nhàng.

Nhưng khi trời ngày càng tối, mưa không những không giảm mà còn nặng hạt hơn, gió cũng mạnh hơn, không khí bắt đầu thay đổi.

“Sao mưa mãi không ngớt nhỉ?”

“Bậc thang đầu tiên đã ngập rồi. Nếu mưa suốt đêm nay, chẳng phải nước sẽ tràn vào bảo tàng sao?”

“Gió lớn đến mức cây sắp đổ rồi kia kìa!”

“Lúc đến trời vẫn còn trong xanh mà giờ lại mưa to thế này.”

“Thật đấy, trời đẹp nên mới ra ngoài đi dạo, ai ngờ lại thế này.”

Nghe mọi người bàn tán, Giang Mạt cũng bắt đầu lo lắng.

Có vẻ họ bị kẹt ở đây thật rồi.

Quan trọng nhất là cô muốn lấy chiếc hộp kia. Với tình hình này, trong bảo tàng toàn người là người, Bùi Xuyên lại cứ đi theo, cô làm sao có thể một mình đi lấy được?

Cô vừa thử viện cớ rời đi, nhưng ngay cả khi không theo sát, Bùi Xuyên vẫn luôn để mắt đến cô.

Trời càng lúc càng tối, mưa càng lúc càng nặng hạt. Bậc thang thứ hai cũng đã ngập nước.

Một số người không muốn chờ thêm đã cố chạy ra xe. Dù gió thổi mạnh khiến việc di chuyển khó khăn, nhưng họ vẫn thành công rời đi.

Có người đầu tiên, rồi sẽ có người thứ hai, thứ ba. Bùi Xuyên cũng nói: “Chúng ta đi thôi. Nếu cứ chờ mãi, e rằng lát nữa sẽ không đi nổi nữa.”

Giang Mạt gật đầu đồng ý.

Nước ngập đến mắt cá chân. Khi cô chuẩn bị bước xuống, Bùi Xuyên đã bước lên trước cô, cúi xuống: “Lên đây, tôi cõng chị.”

Giang Mạt từ chối: “Thôi, không cần đâu. Tôi tự đi được. Gió lớn thế này, cậu mà cõng tôi lại dễ ngã hơn.”

Bùi Xuyên ngoảnh lại, mỉm cười: “Yên tâm đi, không ngã đâu.”

“Thật sự không cần đâu.”

“Chị cứ lên đi, tin tôi, tôi sẽ không để chị ngã.”

Bùi Xuyên kiên quyết như vậy, Giang Mạt cũng không từ chối nữa, đành leo lên lưng anh.

Bùi Xuyên có dáng người cao lớn, không gầy. Nhưng khi nằm trên lưng anh, Giang Mạt nhận ra anh khỏe hơn mình tưởng, tấm lưng cũng rộng hơn nhiều.

Thật sự… rất an toàn.

Gió mạnh nhưng dường như không ảnh hưởng đến Bùi Xuyên. Dù cõng theo người, bước chân anh vẫn rất vững vàng.

Thậm chí, Giang Mạt còn nghe một cô gái bên cạnh mắng bạn trai mình: “Nhìn người ta kìa, cõng bạn gái mà đi vững thế. Anh yếu quá còn bắt tôi kéo!”

Chàng trai bị mắng liền phản pháo: “Vậy thì đừng ở với tôi nữa!”

Những gì tiếp theo cô không nghe rõ, vì Bùi Xuyên đã cõng cô đi xa hơn vài mét.

Cả hai lên xe an toàn nhưng đã bị ướt đẫm.

Trong xe có khăn, Bùi Xuyên lấy khăn lau đầu cho cô trước, đảm bảo không còn nước nhỏ xuống rồi mới lau qua cho mình.

Hành động này của anh khiến Giang Mạt rất cảm động. Đồng thời, nghi vấn kia lại hiện lên trong đầu cô: Một người đàn ông ưu tú như Bùi Xuyên, lại còn có vẻ rất thích cô, tại sao mối quan hệ của họ kéo dài suốt một năm mà vẫn chưa đi đến đâu?

Lau khô qua loa, Bùi Xuyên nói: “Gần đây tôi có một căn nhà. Bây giờ về ký túc xá không tiện, hay là đến đó nghỉ tạm?”

Giang Mạt: “Hả?”

Cô trợn tròn mắt: “Cậu có nhà gần đây?”

“Đúng vậy. Tôi từng nói với chị, nhưng có lẽ chị quên rồi.” Bùi Xuyên đáp: “Là nhà ba mẹ tôi mua cho khi biết tôi lên đây học. Nhưng tôi thấy ở một mình chán nên mới chọn ở ký túc xá.”

Giang Mạt thầm nghĩ: Đúng là người giàu đáng ghét thật…

Thời tiết quả thật rất xấu, nên cô chấp nhận đề nghị của anh.

Nhà của Bùi Xuyên gần đến mức họ chỉ mất chưa đến mười phút lái xe là tới nơi.

Nghe anh nói có nhà, cô nghĩ ngay đến một căn hộ bình thường.

Không ngờ lại là một căn biệt thự nhỏ!

Nhìn ngôi nhà, ngoài việc ngạc nhiên trước độ giàu có của anh, trong lòng Giang Mạt bỗng dâng lên một cảm giác quen thuộc.

Căn biệt thự nhỏ này… sao lại cảm thấy quen thế nhỉ?

Thật kỳ lạ, cô chẳng có chút cảm giác quen thuộc nào với ký túc xá của mình, nhưng lại thấy có gì đó thân thuộc với căn nhà của Bùi Xuyên.

2210 words

Truyện full

  • Tây Giang Cẩn Nguyệt
    Tây Giang Cẩn Nguyệt

    Thể loại: Dân quốc, Ngược…Chồng tôi là chiến sĩ một lòng hướng về tổ quốc, sẵn sàng dùng trái tim chân thành để cứu lấy dân tộc vào lúc...

  • Ngược Mị Nhẹ Nhẹ Thôi Được Không?
    Ngược Mị Nhẹ Nhẹ Thôi Được Không?

    Người dịch: CụtBạn nghĩ như thế nào khi chính mình được trãi nghiệm trong chính các tác phẩm của mình. Vậy mà Tô Hữu Điềm lại được cơ...

  • Lãng Tích Hương Đô
    Lãng Tích Hương Đô

    Giới Thiệu Truyện - Nếu các bạn đã nhàm chán với những nhân vật hư hỏng, nghịch ngợm hoặc xã hội đen trong các truyện đô thị, nếu đã...

  • Anh Mất Em Rồi Sao?
    Anh Mất Em Rồi Sao?

    Tác giả: Green Sâu RómThể loại: Truyện Teen, khác...Giới thiệu:Tình yêu vốn dĩ là 0,5+0.5=1. ko phải 1+1=2. Đã là yêu thì phải có tin...

  • Vũ Pháp Vũ Thiên
    Vũ Pháp Vũ Thiên

    Một kẻ xuyên việt với một bộ công pháp bá đạo cùng đan điền biến dị cực phẩm!Nhân vật chính thuộc loại có chút hèn mọn vô sỉ, lại có...

  • Thâu Trọn Gió Xuân
    Thâu Trọn Gió Xuân

    Vân Phỉ những tưởng cô là người hạnh phúc nhất trên thế gian này. Cô có một gia đình đầm ấm và bề thế tại nước Sở, cha cô hết sức oai...

  • Hẹn Yêu
    Hẹn Yêu

    Tên gốc: Passion's PromiseBuổi sáng tháng năm trời đẹp nắng, Michael và Nancy cùng dắt xe đạp ra sân.Mái tóc Nancy lóng lánh, nàng nhìn...

  • Hoàng Đế Của Ta - Nhất Lê
    Hoàng Đế Của Ta - Nhất Lê

    Truyện ngắn Zhihu – Tác giả NHẤT LÊThể loại: 1vs1, Cổ Đại, ĐOẢN VĂN, HEGiới thiệuNăm Cảnh Đức thứ mười ba, lễ cập kê của trưởng tỷ nhà...

  • Chồng Tui Biết Hô Mưa Gọi Gió
    Chồng Tui Biết Hô Mưa Gọi Gió

    CHỒNG TUI BIẾT HÔ MƯA GỌI GIÓTác giả: 狐狸大王驾到Edit: Anmy | Elena - Beta: MộcGiới thiệu:Kết hôn được một năm, chồng tôi chưa bao giờ lộ...

  • Chuyện Lạ Dân Quốc
    Chuyện Lạ Dân Quốc

    LỜI DẪNMột tiên hồ mang hình người đã tu luyện ngàn năm như y, mọi nhân gian thế sự coi như đều đã chứng kiến qua hết.Vậy nên, lòng tin...

  • Si Mê
    Si Mê

    Tên truyện: Si mêTên Hán Việt: Si luyếnTác giả: Mây Lạnh Tuyết ChiềuThể loại: Nguyên tác, Ngôn tình, Hiện đạiBiên tập: WenHiệu đính:...

  • Thâu Bất Tẩu Đích Bảo Thạch
    Thâu Bất Tẩu Đích Bảo Thạch

    Thế loại: Đam mỹ, võng du, 1×1, anh tuấn công bình phàm thụ, ấm áp, HETình trạng bản gốc: Hoàn 11 chươngEdit: Farm, Mèo Ngố.Beta: Tiểu...

  • Nhuỵ Quang - Du Di
    Nhuỵ Quang - Du Di

    NHUỴ QUANGTên gốc: 他说房产证上写我名字Hán Việt: Tha thuyết phòng sản chứng thượng tả ngã danh tựTác giả: Du DiSố chương: 36 chương Thể...

  • [Ngưu - Yết] Yêu Em Đi Anh
    [Ngưu - Yết] Yêu Em Đi Anh

    Thể loại: Truyện teen, nữ truy nam, sủngNam phúc hắc nữ ôn nhu? chuyện này là xưa rồi.Nếu đã bị vị hôn phu chưa từng gặp mặt hôn thì đã...

  • Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ
    Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

    Đại mạc khói lửa mịt mùng, người ngựa nhốn nháo.Lúc tay ăn chơi nhất Tây Chiếu gặp phải thám tử ngốc nhất thiên hạ thì trời đã định họ...