Giúp Tôi Vỗ Vỗ - Thất Tiểu Hoàng Thúc

Chương 100: Ngoại truyện 1

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ

Tô Xướng ôm Vu Chu, không hề buồn ngủ.

Tay từ sau lưng nàng thò vào trong áo, từ dưới lên trên móc sống lưng, lại trượt từ trên xuống dưới.

Ở quê, Vu Chu không thích làm, bởi vì ba mẹ đều ở đây, cũng bởi vì gặp được họ hàng từ nhỏ, luôn có một cảm giác mình còn chưa trưởng thành, làm trong hoàn cảnh này, cũng không được tự nhiên.

Tô Xướng rất hiểu nàng, bởi vậy cũng chỉ chậm rãi dùng đầu ngón tay trêu chọc như vậy.

Thời điểm thân thể con gái tốt đẹp nhất, có lẽ chính là ở trên giường, ngược lại không có liên quan đến tình dục, thế nhưng bình thường tắm rửa xong, hương thơm mềm mại, mang theo một chút ấm áp, hay là một chút lạnh lẽo, sợi tóc không quy củ lắm, luôn ở chỗ bạn không đề phòng phất qua, mềm mại tê dại.

Rất nhiều người cảm thấy bộ đồ ngủ lụa gợi cảm hơn, nhưng Tô Xướng thì không. Cô thích chất liệu cotton tinh khiết, tốt nhất còn tắm qua vài lần, có mùi sữa tắm Vu Chu thường dùng, hỗn hợp với mùi thơm cơ thể. Chất bông đã giặt qua vài lần rất mềm rất bó sát người, vuốt ve phảng phất có thể bao lấy mềm mại, sờ lên giống như bong bóng nước không quá trướng.

Cho nên cũng không cần hỏi là lúc nào cong xuống, có lẽ từ lúc ôm nàng đã cảm thấy, thích con gái là một chuyện hết sức bình thường.

Trong dịp Tết, họ thường không ngủ nướng. Ba Vu ra ngoài mua thức ăn, chạy bộ buổi sáng, bà Triệu băm nhân nấu mì xào, Tô Xướng rửa mặt xong, mặc quần áo ở nhà xuống lầu, thẳng đến phòng bếp chào hỏi bà Triệu.

"Dì."

Bà Triệu mở nắp nồi ra, hơi nước chen lấn nhào vào mặt, bà nhướng mày bỏ mì vào: "Chúc Chúc đâu? Còn chưa dậy à?"

"Em ấy đang rửa mặt, một lát sẽ xuống."

Tô Xướng nhìn một chút, hỏi: "Có cần giúp gì không ạ?"

Những lời này cô hỏi có chút không được tự nhiên, thật ra lúc trước lần đầu tiên tới nhà, cô đã tìm qua bài đăng trên mạng, làm chút kế hoạch, nhưng lúc ấy bà Triệu đối với cô có chút xấu hổ, nghĩ đến là nguyên nhân vẫn không thể tiếp nhận con gái, thái độ xen vào giữa khách bình thường và "con rể" tới nhà.

Bà không cho Tô Xướng vào phòng bếp, cũng không cho cô làm việc, trà ngon cơm ngon chiêu đãi cô, khi đó Tô Xướng có chút câu nệ, cũng an vị ở trên sô pha, không tiện đi nói muốn giúp gì đó.

Cũng may lúc ấy Vu Chu vẫn ở bên cạnh cô, vừa lướt điện thoại, vừa cầm tay cô thưởng thức, hoặc là lúc mấy người xem TV, không coi ai ra gì tựa vào vai cô.

Cùng nhau ra ngoài đi dạo, nàng cũng chỉ để ý nắm tay Tô Xướng.

Sau đó bà Triệu và ba Vu cũng dần dần "thích nghi".

Đến lúc sắp đi, bà Triệu rốt cuộc cũng hỏi công việc, tuổi tác, còn có người nhà của Tô Xướng, nhưng không nói thêm gì, liền đưa các cô lên xe, dặn dò lái chậm một chút.

Năm thứ hai trôi qua, bà Triệu không biết từ nơi nào xây dựng tâm lý tốt, vẫn là nói bởi vì các cô trở về hai năm liên tục, nhìn tình cảm cũng không tệ lắm, vì thế nhiệt tình đối với Tô Xướng rất nhiều, nhưng bà vẫn không có nói qua lời gì chấp nhận Tô Xướng, chỉ bất động thanh sắc quan sát sở thích của cô, ví dụ như nói, lúc trước có nhắc tới, lúc cơm trưa Tô Xướng nói một câu thịt chiên ngon, bà Triệu liền dậy sớm, chiên thịt chiên cho cô ăn ba ngày.

Thấy Tô Xướng nếm thêm mấy miếng lạp xưởng, bà liền vội vàng nói: "Đây là mợ Chúc Chúc tự làm, không mặn như bên ngoài."

"Đúng vậy, rất ngon ạ." Tô Xướng nói.

"Vậy lúc các con trở về, dì giúp các con chuẩn bị một chút, các con đến Giang Thành, nấu hoặc là hấp một chút, cắt nhỏ là có thể mang lên bàn, rất tiện."

Mùng bốn Tết, bọn họ ra ngoài ăn lẩu, là một nhà hàng lẩu bổ dưỡng được xưng là bỏ thêm thuốc Đông y, bà Triệu nói nhà hàng này rất ngon, vẫn muốn khi Vu Chu trở về sẽ dẫn nàng tới nếm thử.

Trong bữa tiệc bà vừa dùng muôi vớt thức ăn, vừa hỏi cảm thấy thế nào, Vu Chu nói không cảm thấy có gì khác biệt, Tô Xướng nói, hình như là thơm hơn một chút.

Bà Triệu cũng rất vui, lúc tính tiền thấy cửa hàng có bán nguyên liệu đóng gói chân không, liền mua một bộ hộp quà, bảo Tô Xướng các cô mang về, dặn dò hai người các cô không nên bỏ quá nhiều nguyên liệu, thêm hai chai nước khoáng, một túi này có thể nhúng bốn lần.

Vì thế lần đó khi trở về, cốp sau đã bị nhét đầy, ngay cả hai cái vali cũng chỉ có thể đặt ngang ở ghế sau.

Năm thứ ba, Tô Xướng không cùng Vu Chu về nhà.

Bà Triệu thật ra có một chút hụt hẫng, bất luận là nam hay nữ, tóm lại bà muốn Vu Chu có một kết cục tốt, không nói đến cái gì yêu hay không yêu, chỉ muốn có người chăm sóc nàng thật tốt, dù sao ba mẹ cũng lớn tuổi, cũng không biết lúc nào sẽ ra đi.

Lớn tuổi hốc mắt cũng thấy nông, có đôi khi muốn suy nghĩ liền muốn lau nước mắt.

Không ngờ tới năm nay lái xe trở về vẫn là Tô Xướng, xe dừng lại trước biệt thự, tóc Vu Chu rối bời, vừa nhìn chính là ngủ một giấc vừa tỉnh, trên mặt còn có dấu đỏ.

Tô Xướng cũng có chút mệt mỏi, nhưng vẫn lưu loát xuống xe, trước tiên hỏi thăm chú dì ở cửa, sau đó mở cốp sau lấy đồ, ngoại trừ hai cái vali của hai cô, còn có một ít thuốc bổ cô chuẩn bị, cùng rượu trà gì gì đó khách hàng tặng, bình thường cô không thích uống rượu trắng, lại càng không uống trà, bởi vậy vẫn muốn mang về cho ba Vu.

Cô xách đồ xuống, Vu Chu còn hơi mơ hồ, nhưng theo bản năng nhận lấy, đưa cho ba Vu.

Bởi vì Tô Xướng lái xe rất lâu, lưng lại không tốt, hiện tại khẳng định có chút cứng, nàng không muốn Tô Xướng xoay người chuyển đồ nhiều lần.

Những động tác nhỏ này tự nhiên thu hết vào đáy mắt bà Triệu, trong lòng yên lặng cảm thán một câu, không có bất kỳ thuộc tính gì, chính là cảm thán một câu.

Có lẽ trong tình yêu, cũng bao hàm một hai phần tương tự như "thuần hóa", bởi vì nó làm cho người giương nanh múa vuốt cũng có thể cúi đầu cụp mắt, ngay cả Vu Chu từ nhỏ đã hô to như thế nào cũng không ngoại lệ.

Mì trong nồi nấu xong, bà Triệu chia làm hai bát, hỏi Tô Xướng: "Xướng Xướng muốn cay một chút hay không quá cay?"

"Đều được ạ, con giống như Chu Chu là được."

"Vậy dì cho thêm chút đồ ăn vào bát Chúc Chúc nha, con bé không thích ăn, lát nữa nếu nó lựa cho con, con nói con không ăn nha." Bà Triệu đặt đậu Hà Lan đã chần lên phía dưới mì.

"Vâng." Tô Xướng ngồi trên băng ghế nhỏ nhặt rau, cười nói.

Vu Chu ngáp một cái xuất hiện ở cửa: "Nói gì vậy?"

"Nói con lười muốn chết, Xướng Xướng cũng giúp nhặt rau, con muốn ngủ tới khi nào." Bà Triệu lại định cho hai cô hai quả trứng gà.

"Không phải chứ, cô Tô, chị nhặt rau à?" Vu Chu quái gở, khoa trương cúi đầu nhìn cô.

"Được không vậy? Chị đừng có ngắt búp non nhất." Nàng thò đầu ra nhìn.

Tô Xướng không nhìn nàng, chỉ nhếch khóe miệng.

"Con chê người ta không biết, con tới đây, mẹ thấy con giỏi nhất, chỉ là không chịu làm." Bà Triệu đậy chai dầu lại, lẩm bẩm.

Vu Chu thức thời khoe mẽ: "Vậy mẹ con có thể làm gì, nấu cơm lại ngon, trong nhà lại dọn dẹp tốt."

Không có mười tám loại võ nghệ, không có đất dụng võ.

Hơi thở khẽ động, Tô Xướng ở một bên khẽ cười.

Bà Triệu cũng bị chọc cười, nhưng vẫn không quay đầu lại, không muốn phản ứng với nàng.

Một lát sau mới cảm thán nói: "Hiện tại chỉ có hai người các con, cũng không cần làm việc như thế nào, mẹ thấy các con cũng cả ngày ăn thức ăn ngoài, vậy có nghĩ tới hay không, về sau có con nhỏ, thì làm sao?"

Những lời này âm thanh rất thấp, lại nhanh, như thể đã chuẩn bị sẵn mà vô tình nói ra.

Nhỏ, cái gì nhỏ?

Vu Chu liếc nhìn Tô Xướng, động tác nhặt rau của Tô Xướng cũng dừng lại.

"Mẹ..." Vu Chu khó xử nhắc nhở bà, "Hai bọn con đều là nữ."

Thật sự sợ bà Triệu một khi lên cơn sẽ quên mất.

"Sao mẹ lại không biết là nữ chứ," bà Triệu vẫn bận rộn sau lưng các cô, "Vậy cũng có thể đi làm ống nghiệm, mẹ đã thấy ở trên mạng rồi, người ta có sinh con, rất ngoan ngoãn. Nhưng các con vẫn phải chọn cho tốt nha."

"Con..." Vu Chu nghiêng đầu, lông mày nhíu chặt như giun đất, làm sao đều cong rồi mà vẫn không thoát khỏi vận mệnh thúc đẩy được?

Tận cùng của nhân loại là sinh sản?

Thật đáng sợ, nàng rùng mình một cái.

"Chúng ta mới quay lại được nửa năm..." Nàng nhỏ giọng nói.

Tô Xướng nhìn nàng một cái, Vu Chu đột nhiên lại có chút chột dạ.

Bà Triệu quay lại, cầm đũa, "Hơn ba năm trước không tính à? Cộng lại cũng hơn bốn năm rồi, có thể suy nghĩ, con năm nay 27 tuổi rồi, không còn nhỏ nữa, lúc mẹ bằng tuổi con, con đã sắp lên tiểu học rồi."

"Khoa trương dữ." Vu Chu nhăn mũi.

Lại cụp mắt nhìn Tô Xướng, cô không lên tiếng cúi đầu nhặt rau.

Tô Xướng có nghĩ tới muốn có em bé hay gì không? Cho tới bây giờ chưa từng hỏi qua cô về phương diện này, Vu Chu cũng không nghĩ tới.

Nhưng nàng khó có thể tưởng tượng bộ dáng mình và Tô Xướng có con, vẫn là không cần.

Vì thế nàng đi qua, giúp đỡ nâng mặt: "Ai nha, chúng ta đều bận muốn chết, làm sao có thời gian chứ."

"Xướng Xướng không có thời gian, con có mà, con viết tiểu thuyết mất bao nhiêu thời gian?" Bà Triệu cùng lại gần.

Tô Xướng cũng đứng lên, cất đồ ăn xong, sau đó mở vòi nước rửa tay.

"Cái gì gọi là viết tiểu thuyết không cần thời gian, đây là sáng tác! Sáng tác mẹ hiểu không! Con lại không giống người ta, hai mươi mấy ngày viết xong một bộ tiểu thuyết," Vu Chu giận dỗi, "Cho dù có thời gian, cũng không được. Con không được, con sợ đau, sức khoẻ con không tốt, con chịu không nổi phần tội này."

"Hơn nữa, mẹ đã hỏi ai kia chưa, mẹ cứ nói với con một trận." Nàng kéo ghế ngồi xuống, xấu hổ, gọi Tô Xướng đang ngồi đối diện là "ai kia".

Phải ha.

Cánh tay bà Triệu oán hận ở trên bàn, nửa nằm sấp, vừa nhìn nàng khuấy mì, vừa hỏi Tô Xướng: "Vậy Xướng Xướng có ý định hay không?"

"Con..."

"Xem đi, chị ấy không muốn."

"Mẹ thấy chỉ là xấu hổ." Bà Triệu không đồng ý.

"Nào có ai dám trước mặt người ta nói người ta xấu hổ chứ!" Vu Chu phục rồi.

Tô Xướng so đôi đũa, cúi đầu cười.

Vu Chu nhìn cô cười, cũng cười, nhưng ngoài miệng vẫn dỗi: "Có cho người ta ăn cơm hay không."

"Được được được, hai đứa ăn, hai đứa ăn đi." Bà Triệu rút lui, ra phòng khách xem TV.

Vu Chu ăn hai miếng, thấy bà đi xa, nhẹ nhàng gọi đối diện: "Này!"

Tô Xướng ngẩng đầu.

"Chúng ta, chị, có nghĩ tới không?" Nàng nhỏ giọng hỏi.

Tô Xướng nghĩ: "Đau lắm, nếu không phải em quá thích con nhỏ, thì đừng sinh."

Trong lòng Vu Chu có chút ngọt ngào, cắn cắn khóe miệng, lại hỏi cô: "Vậy chị muốn sinh sao? Nếu không bận."

"Không muốn."

"Tại sao?"

"Không thích trẻ con. Hơn nữa, nếu kích thích tố trong thời kỳ mang thai của chị rối loạn, không có cách khống chế tính tình hoặc phóng đại cảm xúc, chị lo lắng sẽ làm em không vui."

Vu Chu sửng sốt, sau đó buông đũa xuống, nhẹ nhàng chống cằm: "Tô Xướng."

"Hửm?"

Chị thích em hơn em tưởng.

"Không có gì, mì ngon không?" Vu Chu hỏi.

"Ngon." Tô Xướng nhẹ giọng nói.

Truyện full

  • Kẻ Điên Mùa Thu
    Kẻ Điên Mùa Thu

    Tác giả: Giang Dã Dã Dã DãEditor: Khế – ClinomaniaBeta: Quýt – ClinomaniaThể loại: Nguyên tác, Không CP, Hiện đại, OE, Tình cảm, Hắc...

  • Lao Tù Ác Ma
    Lao Tù Ác Ma

    Tên gốc: Ác ma đích lao lung (恶魔的牢笼)Thể loại: Hiện đại, trọng sinh, tàn bạo thị huyết bá đạo thâm tình công X ôn nhu mỹ hảo tri tính...

  • Thần Muốn Quân Khóc, Quân Không Thể Không Khóc
    Thần Muốn Quân Khóc, Quân Không Thể Không Khóc

    Thể loại: cổ trang, đoản văn, HE, thoải mái, miếng bánh ngọt. CP: Cẩn Hành x Chiêu Lang __ Tướng quân x Hoàng đếĐộ dài: 6 chương + 4...

  • Quý Phi Dậy Đi Học
    Quý Phi Dậy Đi Học

    Tác giả: Ma AnThể loại: Cổ đại, Cung đình hầu tước, Gương vỡ lại lành, HE, Lâu ngày sinh tình, Ngôn tình, Ngọt, Ngược nam, Phản xuyên,...

  • Bà Xã, Anh Yêu Em
    Bà Xã, Anh Yêu Em

    Một lễ kết hôn nhưng lại không thấy cô dâu đâu cả, chú rễ thì ngang nhiên tiến đến trước mặt cô lớn tiếng bảo cô là cô...

  • Dụ Hương
    Dụ Hương

    Do phải sinh sống không có gia đình bên cạnh, ba mẹ cô đều ở xa. Cô phải sống nương tựa vào anh, anh chăm sóc cô rất chu...

  • Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm Vợ
    Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm Vợ

    Trước kia, là một cô bé hiền lành, thiện lương đã cứu vớt sinh mạng của một cậu bé ăn mày.Trong cơn đói, trời lạnh giá, cảm giác khốn...

  • Hình Đồ
    Hình Đồ

    Thể Loại: Xuyên Không, Lịch Sử Quân Sự, Cổ Đại- Nhân vật chính là Lưu Sơn Quân, kiếp trước từng là một chuyên gia dinh dưỡng, cuộc sống...

  • Một Thuyền Chìm, Trăm Buồm Giương
    Một Thuyền Chìm, Trăm Buồm Giương

    Tên truyện: Một thuyền chìm, trăm buồm giương.Tác giả: Nhãn Kính Thoái Nhi.Thể loại: Ngôn tình, lãng mạn, truyện ngắn.Dịch: Lam Lam...

  • Lá Khô Chờ Mùa Xuân
    Lá Khô Chờ Mùa Xuân

    Tên truyện: Lá khô chờ mùa xuânTác giả: Vũ Tại HạThể loại: ngôn tình, hiện đại, truyện ngắn, trùng sinh, showbiz, 1v1, HESố chương: 05...

  • Trọng Sinh Chi Sủng Nhĩ Nhất Thế
    Trọng Sinh Chi Sủng Nhĩ Nhất Thế

    Văn ánĐời này của Tiêu Quân Mặc đã có một quyết định sai lầm, chỉ vì sự uy hiếp của quân địch, đã lựa chọn buông tha Tô Lan Thanh.Mọi...

  • Hôm Nay Cũng Phải Cố Gắng Ngọt Hơn
    Hôm Nay Cũng Phải Cố Gắng Ngọt Hơn

    Độ dài: 13 chươngEdit: CháoMột truyện ngắn nho nhỏ, đầy ngọt ngào.Đừng lo, quýt không chua mãi đâu, từ từ rồi sẽ biến thành ngọt.Đương...

  • Không Để Em Làm Vợ Thằng Khác
    Không Để Em Làm Vợ Thằng Khác

    Tác giả: Tiểu Tô (sakura)Thể loại: Ngôn Tình, Lịch Sử, Hài Hước, Đô Thị, Truyện KhácGiới thiệu:Triệu Mặc Thần - một tổng tài cao ngạo,...

  • Xà Quân Như Mặc
    Xà Quân Như Mặc

    Editor: tieunguyennguyenHắn là một cự xà đã tu hành gần vạn năm, chỉ cần vượt qua thiên kiếp lần thứ chín là có thể đứng vào hàng tiên...

  • Ám Vệ Công Lược
    Ám Vệ Công Lược

    Chuyển ngữ: Fangsui FanGiới thiệu sơ lược: Cường cường, hợp đồng tình nhân, ân oán giang hồNhân vật chính: Tư Đồ Nhã, Thường Đới Đao...