Giải Cứu Đại Ma Vương Bị Chặt Xác

Chương 43: Đúng Là Ăn No Rỗi Việc

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ



Cảm nhận lắc lư khi đi thuyền trên biển hoàn toàn khác biệt với đi thuyền trên sông bằng phẳng.
Lúc đầu, Lý Do Hỉ còn muốn ngắm nhìn cho đã phong cảnh sóng dậy triều dâng trên biển, nhưng tò mò không quá một canh giờ, cảm giác choáng váng mãnh liệt đã đánh nàng bầm dập.
Lý Do Hỉ say sóng rất khủng khiếp, nằm bò trên mạn thuyền, sắp nôn cả trái tim ra rồi, trong đầu loạn thành một đống hồ dán, đứng cũng không được, ngồi cũng không xong.
Biển lớn vô hạn vô biên, trừ nước ra thì chính là trời.

Ban ngày nắng gắt chiếu vào đầu, boong tàu bị phơi nắng đến nóng cả lên, người ngồi lâu một chút sẽ bị phơi thành người khô.
Hình ảnh đứng trên boong tàu hóng gió, tay áo uốn lượn, tóc dài tung bay, quay đầu nở nụ cười một lần đã làm mê đảo chúng sinh trong tưởng tượng là hoàn toàn không thể thành hiện thực.
Dáng vẻ diễu võ dương oai ngày thường của Lý Viên Viên đã không còn chút nào, chảy hết thành một đống nhão, muốn xúc cũng không xúc lên được.
Chỉ có Thập Dương và Cẩu Phú Quý là chẳng sao cả, vừa không say sóng, cũng không sợ đen, hai người ở trên boong chạy qua chạy lại, chạy qua chạy lại…..
Mặc dù đã đổi đầu người, nhưng từ trong xương cốt, Cẩu Phú Quý vẫn là một con chó, yêu thích trò chơi đi nhặt bóng không kém ban đầu, cậu ta chơi với Thập Dương đến mức mồ hôi đầy người.
Lý Do Hỉ suy yếu, dựa vào cạnh cột buồm, cố gắng điều chỉnh thân thể để thích ứng với xóc nảy khi sóng biến tạt vào hai bên mạn thuyền, bệnh trạng cũng chuyển biến tốt đẹp hơn.

Nàng cầm Phong ngữ bốc trong tay, vị trí góc chính đông đã lặng lẽ biến hóa, càng lúc màu sắc càng đậm.
Nàng thở nhẹ một hơi, ngẩng đầu lên thấy hai cậu kia chơi mệt rồi thì nhảy tõm xuống biển, ngự kiếm ngay sát mặt nước mà đi, giống một cái mô tô nước.

Cẩu Phú Quý ôm vai Thập Dương, đứng sau lưng cậu ta, thỉnh thoảng mặt biển truyền vào tiếng hò hét hưng phấn của hai người.
“Đúng thật là đồ ngốc bạch ngọt.” Lý Do Hỉ nhìn họ vui đùa, bất giác nhếch khóe miệng.
Rõ ràng là một đồ cổ nghìn tuổi, tính cách lại đơn giản khó tưởng tượng, chung đụng với ai cũng cực kỳ tốt, không mang thù.
Lý Do Hỉ lại nhớ đến Ô Thiệu Tùng -- Những gì mình đang trải qua cũng chính là những gì hắn trải qua vào năm đó sao?
Nghĩ lại những việc xảy ra lúc trước, nàng tràn ngập tò mò về nam nhân như một câu đố này.


Nếu nói gặp được Vạn Nương ở Phong An thành chỉ là trùng hợp, hiển nhiên là Cửu Phu trấn và Vô Chi Kỳ ở dưới Hoài Thủy kia đã được an bài từ sớm.

Nghìn năm trước, khi hắn mai táng thân thể của Đại Ma Vương đã dự liệu được rồi sao? Đến cả sau khi phi thăng rồi mà vẫn còn đang tiếp tục cống hiến cho thế giới tu chân, mượn tay người khác chém yêu trừ ma, siêu độ vong linh, chỉ điểm bến mê giúp yêu quái tu theo chính đạo.
Thế lúc đầu khi gặp Thập Dương và Đại Ma Vương ở Tiều Vân sơn, Tinh Trần giới cũng là trùng hợp à? Nếu đổi một người khác, nếu là người như Hứa Điềm, Hứa Dực, họ còn nguyện ý giúp Đại Ma Vương đi tìm uế thân không?
Cái tên phi thăng kia đã thành thần rồi hả, hắn sẽ ở trên trời nhìn xuống sao?
Lý Do Hỉ ngẩng đầu nhìn trời, sáng đến chói mắt, một mảnh ánh vàng chói mắt, cái gì cũng không nhìn thấy.
Vì sao sẽ là tôi, lẽ nào bởi vì tôi rất xinh đẹp à? Lý Do Hỉ vuốt ve mặt mình.

Rồi nàng lại lắc đầu, cảm thấy buồn cười về cách nghĩ kỳ lạ của mình.
Hai ngày sau, lúc ngồi thuyền đến chạng vạng, mặt trời lặn đỏ như máu, biển rộng mênh mông, trời nước một màu.
Phong cảnh đẹp đến đâu đi nữa cũng nhìn đủ lắm rồi, cộng thêm cảm giác choáng váng và buồn nôn không tan biến, Lý Do Hỉ thật sự chịu không nổi.

Lệnh cho Thập Dương thiết lập khẩn cấp một trận pháp tăng tốc cho thuyền đánh cá, đẩy nhanh hành trình.

Cái khác thì khỏi nói Thập Dương, nhưng đã đi theo Ô Thiệu Tùng lâu như thế, học được không ít thứ, cực kỳ giỏi vẽ trận pháp.
Cậu ta nhảy từ trên cột buồm xuống, vỗ tay, “Làm xong rồi! Ngự phong trận có thể tự điều tiết theo hướng gió, có lẽ chúng ta sẽ đến nơi rất nhanh đấy!”
Lý Do Hỉ nấu một nồi canh cá to, bưng lên boong thuyền, ăn cùng lương khô.

Nghe thấy thì nói thản nhiên: “Cậu cũng chỉ có ích thế thôi, ăn xong thì khởi động trận pháp, đi thuyền suốt đêm.”
Thập Dương ngoáy mông chạy đến, nhận lấy một bát canh cá đầy, bẻ lương khô thành miếng nhỏ cho vào bát canh.

Cậu ta hừ nhẹ một tiếng: “Tôi thì làm sao? Gần đây tôi rất nghe lời đấy nhá!”
Lý Do Hỉ múc một bát đưa cho Cẩu Phú Quý, nói: “Tôi thật sự rất khó tưởng tượng ra trước đây khi ở với Ô Thiệu Tùng, cậu có bộ dạng thế nào, cũng ngốc như bây giờ, tham ăn như bây giờ à?”
Canh cá nóng quá làm Thập Dương chậc lưỡi, phồng mồm thổi khí, nói: “Đương nhiên không phải rồi, ông ta không nói cười tùy tiện, lấy trừ ma vệ đạo, giải cứu thiên hạ chúng sinh làm nhiệm vụ của mình, tính cách nhạt nhẽo, không thú vị.

Tuy rằng năm đó thật sự rất uy phong, vô địch thế giới tu chân, đi đến đâu đều được người tôn kính, ngưỡng mộ.

Nhưng mà tôi vẫn thích cuộc sống bây giờ hơn, có ăn có uống, không cần tu luyện, còn có thể ra ngoài chơi, hê hê…..”
Lý Do Hỉ lắc đầu, “Tôi thật sự không thể tưởng tượng nổi dáng vẻ cậu được mọi người tôn kính, ngưỡng mộ.”
Thập Dương ngớ ra, đột nhiên ngồi nghiêm chỉnh, lưng thẳng tắp.

Cậu ta cố gắng bày ra một bộ dạng nghiêm túc, kết quả là chẳng được nửa khắc đã sụp xuống, thở dài: “Không được rồi, kiếm linh thuận theo chủ nhân đấy, bây giờ tôi hoàn toàn không làm được đâu!”
Lý Do Hỉ nâng mắt nhìn cậu ta: “Kiếm linh thuận theo chủ nhân? Cậu sẽ không thuận theo tôi đấy chứ? Lúc nào thì cậu nhận chủ, sao tôi lại không biết?”
“Hả?” Thập Dương gãi đầu, chột dạ đã lỡ miệng, cầm bát nhảy lên như đang chạy trốn, “Không phải, không có, chị đừng nói lung tung!”
Lý Do Hỉ ngơ ngác, “Lẽ nào cậu tranh thủ lúc tôi đang ngủ?”
Nàng quay đầu nhìn dáng vẻ Thập Dương lén la lén lút nhìn nàng, giật khóe miệng: “Nhìn bản thân theo một góc độ khác, thật không ngờ lại là củi mục cơ đấy! Ưu điểm của tôi thì cậu chẳng kế thừa một tí nào; gian, lười, tham, đểu thì lại học được hết!”
Cẩu Phú Quý ở bên cạnh gỡ đầu xuống, cầm bát lên đổ vào cái hố to trên cổ.

Lý Do Hỉ nhìn cậu ta ăn uống thấy quá lãng phí, trực tiếp nhấc nồi lên, mang đi chỗ khác.
Có trận pháp tăng cường, quả nhiên tốc độ thuyền nhanh hơn nhiều.

Sắp về nhà rồi, càng lúc Cẩu Phú Quý càng hưng phấn, suốt dọc đường đều xét đoán tiền căn hậu quả của những hành động của mình.
Bộ tộc đầu chó cư ngụ đời đời trên một đảo hoang ngoài biển, Hoàng Nhĩ đảo - Hoàng Nhĩ (tai vàng) là biệt danh của chó, cho đến tận nay đảo đã có hơn tám trăm năm rồi.


Lúc đầu, đảo này cũng chỉ là một đảo hoang vô danh, sao có thể phát triển thành quy mô hiện tại thì tạm thời không nói đến.
Theo lời Cẩu Phú Quý, cẩu đầu tộc trên đảo vẫn sử dụng chữ viết của nhân tộc, duy trì phong tục truyền thống của nhân tộc.

Trừ cái đầu chó không có cách nào phun ra tiếng người, những cái khác đều giống người trên đất liền, không khác biệt mấy.
Trên đảo thường xuyên có người sống sót qua cơn bão bị sóng biển đánh dạt vào bờ, phần lớn là thuyền buôn và người đánh cá.
Những người này được dân đảo thu nhận và giúp đỡ, sau khi uống nước ngọt trên đảo, thân thể cũng dần phát sinh biến hóa.

Trên đầu mọc ra tai chó và lông tơ, miệng cũng dần dài ra, đến cuối cùng thì hoàn toàn biến thành đầu chó.
Không có nguồn nước ngọt ở chỗ khác, không uống nước thì sẽ chết, cuối cùng, rất nhiều người chỉ có thể lựa chọn sống như vậy.

Chỉ có điều là đã biến thành đầu chó rồi thì chẳng có cách nào quay về thế giới nhân tộc bình thường nữa, không đảm bảo được sẽ không bị xem là yêu quái, bị bắt lại, trở thành vật liệu luyện đan cho đám tu sĩ.
Cẩu Phú Quý nói từ khi cậu ta được sinh ra đã là đầu chó rồi, nhưng mỗi lần nhìn thấy người bị dạt vào đều rất hâm mộ bọn họ có cái đầu của nhân tộc.

Nhưng hâm mộ thế này cũng chẳng thể tiếp tục được lâu, mấy người kia đều sẽ biến thành đầu chó nhanh thôi.
Để đến Cẩu Đầu quốc cần phải có cơ duyên, phần lớn mọi người đều gặp phải thời tiết cực đoan trên biển, đánh bậy đánh bạ dạt vào đảo, lúc rời đảo cũng thế.

Rất nhiều người không tình nguyện ở trên đảo, chọn lựa một đêm mưa rền gió bão để lén lút rời đảo, ngày hôm sau lại bị sóng đánh úp cho lật lại vào bờ.
Cứ thế vài lần vẫn luôn không thể rời đảo, cuối cùng đành chọn lựa bỏ cuộc.
Diện tích Hoàng Nhĩ đảo rất lớn, có nước ngọt, có thể trồng trọt, thậm chí còn xuất hiện người thống trị, khai triều lập quốc.

Dù sao thì cũng không đi được, mọi người đều có đầu chó, sống ở đâu không phải là sống đây?
Dần dần, người trên đảo cũng càng ngày càng nhiều, họ sinh hoạt, đẻ con giống nhân tộc bình thường, kiến thiết Hoàng Nhĩ đảo thành một quốc gia bình yên ở hải ngoại, không bị quấy nhiễu bởi ngoại giới.

Có trăm nghìn mối liên kết với thế gian nhưng lại tồn tại độc lập giữa trời đất.
Nhưng Cẩu Phú Quý vô cùng hướng đến thế giới bên ngoài, cậu ta miệt mài, bền bỉ thử ba năm liền, có lẽ là cơ duyên trùng hợp, vào một đêm mưa đã rời khỏi đảo, bơi hai tháng liền mới lên được bờ.

Xem như là có vận may, gặp được Thập Dương.
Như Cẩu Phú Quý nói, ở trên đảo, mặc dù chặt đầu sẽ không chết, nhưng tự ý chặt đầu chó là không được phép, chỉ có người phạm vào tội nặng mới bị hình phạt chặt đầu.

Nhưng cậu ta cứ muốn làm ra hành động vĩ đại, khác thường gì đó, thề phải phá vỡ gông cùm xiềng xích của truyền thống, trở thành một đời minh quân của vương triều Cẩu thị Hoàng Nhĩ đảo!
Cho dù chẳng có cách nào giải cứu cẩu đầu tộc, có một cái đầu nhân tộc cũng xem như miễn cưỡng hoàn thành mơ ước rồi.
Lý Do Hỉ bày tỏ ý kiến về hùng tâm tráng trí của cậu ta: “Đúng là ăn no rỗi việc.”
Chẳng qua là nàng đã nhận ra vấn đề một cách nhanh chóng: “Nói như thế, cậu tự ý chặt đầu là phạm phải tội lớn! Sao cậu có thể đảm bảo sẽ thuyết phục cha mẹ cậu, sao có thể đảm bảo chúng tôi sẽ được thưởng? Không phải là vừa lên bờ đã bị bắt lại đấy chứ?”
Giọng nói phát ra từ cái miệng gỗ của Cẩu Phú Quý khó nghe cực kỳ, Lý Do Hỉ không cho phép cậu ta nói chuyện trước mặt mình.

Đương nhiên là Cẩu Phú Quý đối với ân nhân là nói gì nghe đấy, phần lớn thời gian đều là Thập Dương chuyển lời.
Cẩu Phú Quý vỗ ngực cam đoan, khoác tay lên vai Thập Dương, Thập Dương phiên dịch: “Cậu ấy nói cậu ấy là Thái tử, là con trai duy nhất, tương lai sẽ kế thừa hoàng vị, chắc chắn sẽ thuyết phục được bọn họ.

Đến lúc đó chỉ cần chặt tiếp đầu cha mẹ cậu ấy xuống, lại làm hai cái đầu người bằng gỗ gắn lên thì sẽ trả tiền cho chúng ta.”
“Chặt đầu chó của cha mẹ cậu xuống? Thế thì cậu cũng đúng là một người con có hiếu đấy!” Lý Do Hỉ trào phúng.
Cẩu Phú Quý không nhịn được cười khằng khặc, “Cứ cho là bây giờ không được, đợi sau này tôi kế thừa ngôi vị Hoàng đế, còn không phải muốn làm gì thì làm nấy!”
Lý Do Hỉ chẳng hề có hứng thú với kế hoạch đại nghiệp của Cẩu Thái tử.

Với nàng mà nói, mấy việc này còn chẳng phải việc, tiền nong cũng chỉ là thứ yếu, uế thân của Đại Ma Vương mới là điều nàng quan tâm nhất.

Chỉ cần lên đảo thì đã thành công một nửa rồi, đến lúc đó sẽ hành động tùy theo hoàn cảnh.

Thật sự không được thì sau khi tìm được uế khí, dứt khoát chuồn đi thôi!
Mặt biển ban đêm yên tĩnh vô cùng, một vầng trăng khuyết treo lơ lửng trên không.

Thuyền nhỏ được trận pháp thổi đi, mượn gió mà tiến, phóng nhanh như bay trên mặt nước tĩnh lặng không gợn sóng.
Gió trên boong thuyền rất lớn, qua mấy ngày thích ứng, bệnh say sóng của Lý Do Hỉ đã đỡ hơn rất nhiều.
Lúc này, nàng đang đứng ở đầu thuyền… làm dáng.
Váy tung bay, tóc cũng tung bay, vì gió quá lớn nên cảm thấy da dầu cũng sắp bị thổi bay, mép tóc đều dịch ra sau một chút rồi…..
Tình này cảnh này làm cho người ta nhịn không được muốn nổi tính đùa cợt, Lý Do Hỉ thấy bốn bề vắng lặng không người, âm thầm gọi: “Kê Vô Trần, Đại Ma Vương, mau ra đây chơi!”
Đợi một lúc rồi hắn vẫn đi ra không tình không nguyện -- Từ sau hôm say rượu, nàng đã không gặp hắn rất lâu rồi.

Trong lòng hắn có chút u oán, nhưng nghe thấy nàng gọi thì vẫn không nhịn nổi.
Tâm trạng của Kê Vô Trần khoan khoái như một cơn gió trên biển, trên mặt lại không lộ vẻ gì, “Chuyện gì?”
Lý Do Hỉ che miệng cười trộm, ngoắc ngón tay với hắn, “Anh tiến lên một chút, chơi một trò này với tôi.”
Trong lòng Kê Vô Trần lộp bộp -- Chơi trò chơi? Sẽ không phải lại trò đố quyền đấy chứ?
Lý Do Hỉ nói: “Anh mau đến đứng ở đầu thuyền, ôm eo tôi.”
Kê Vô Trần tiến lên hai bước, quyết đoán ôm nàng từ phía sau.
Lý Do Hỉ bị giật mình, “Hê, thật đúng là anh không khách sao.” Nàng đối mặt với biển lớn, dang rộng hai tay, lại chỉ huy hắn, “Đặt tay lên trên tay tôi.”
Kê Vô Trần làm theo lời nàng.

Lý Do Hỉ toét miệng cười, quay đầu nhìn hắn, “Anh có biết tôi đang làm gì không?”
Kê Vô Trần cúi người hạ eo, rất tự nhiên gác cằm lên vai nàng, mấy sợi tóc bay loạn của nàng quét lên mặt hắn, hơi ngứa.

Giọng nói của hắn cũng không khỏi có thêm mấy phần lưu luyến, dịu dàng mà hắn cũng không rõ, “Không biết.”
Giọng điệu của nàng lộ ra vui vẻ và đắc ý, “Tôi luôn nghĩ nếu có cơ hội, nhất định phải diễn lại trích đoạn kinh điển này, không ngờ hôm nay đã hoàn thành cùng với anh rồi, thật là khó tưởng tượng đấy.”
Ánh sáng trong đôi mắt hắn dần trầm xuống, khuôn mặt sáp lên mặt nàng, nhẹ nhàng ma sát.

Lý Do Hỉ không kiềm được run rẩy trong lòng hắn, nàng quay đầu nhìn, vô tình lại dán lên môi hắn.

Dường như nàng bị bỏng phải lập tức rụt lại, giãy giụa, “Á, không được, xấu hổ quá đi!”
Nàng ra sức đẩy hắn, ôm mặt chạy đi.
Kê Vô Trần cứng đờ cả người, nhìn nàng thật kỹ.

Lúc cô nàng này tỉnh táo, thật sự làm cho người ta ghét một cách không bình thường..


Truyện full

  • [Quỷ Dị Tạp Đàm Hệ Liệt] - Đệ Nhị Thoại - Long Quyết
    [Quỷ Dị Tạp Đàm Hệ Liệt] - Đệ Nhị Thoại - Long Quyết

    Editor: LợmThể loại: Mỹ cường, huyền huyễn, 1×1, H, sinh tử, đạo sĩ mỹ công x long vương cường thụ, ngược Độ dài: 88 chương —oO Spoil...

  • Vì Ngày Hoa Nở
    Vì Ngày Hoa Nở

    TRUYỆN GỐC CỦA PHIM VI HỮU ÁM HƯƠNG LAI - CHÂU DÃ, VƯƠNG TINH VIỆT ĐÓNG CHÍNHTên truyện gốc: Tẩy Duyên Hoa.**************“Hôn lễ kết...

  • Gặp
    Gặp

    Bạn đang đọc truyện Gặp của tác giả Giang Dạ. Là định mệnh chăng?Để ta có thể xuyên qua đến nơi này? Để ta gặp được người?Hứa Ngôn: "Vì...

  • Tào Tháo Thiên Bá
    Tào Tháo Thiên Bá

    Tác giả: Tào Trọng HoàiThể loại: Lịch sử, Quân sựGiới thiệu:Trên dưới sáu thế kỷ từ thời Minh đến nay. Ở Trung Quốc "đến đứa trẻ cũng...

  • Tiểu Bánh Kem
    Tiểu Bánh Kem

    Tên Hán việt: Tiểu đản cao (ABO)Tình trạng: Hoàn ( 3 chương chính văn + 3 phiên ngoại)Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Tương lai, HE,...

  • No. 24
    No. 24

    Thể loại: hiện đại, phá án, hài, fanfic, HE, nhất công nhất thụTình trạng: 22 chương (2 phần)Người edit: tamsinnBeta: Hắc Mộc Tử LamCác...

  • Phù Hợp Nhất
    Phù Hợp Nhất

    Bạn đang đọc truyện Phù Hợp Nhất của tác giả Thập Cửu Dao. Thế giới của ABO, lại là thế giới Alpha được trời ưu ái, và ở đây tìm kiếm...

  • Kế Hoạch Hủ Nữ: Bẻ Thẳng Thành Cong
    Kế Hoạch Hủ Nữ: Bẻ Thẳng Thành Cong

    Chu Tiểu Bạch, 25 tuổi, hủ nữ chính hiệu, luôn mơ ước tìm được một anh chàng lưỡng tính để lấy làm chồng.Cơ hội đã đến khi Tiểu Bạch...

  • Quy Tắc Sinh Tồn Của Chủ Mẫu Biết Đọc Tâm
    Quy Tắc Sinh Tồn Của Chủ Mẫu Biết Đọc Tâm

    Ta mất mẫu thân do nàng khó sinh qua đời, di nương bất chấp ngăn cản mà gả cho phụ thân ta, trở thành kế thất.Về sau, di nương có mang,...

  • Anh Không Yêu Tôi
    Anh Không Yêu Tôi

    Biên tập: CandySau khi Dương Dương thành thạo quấn băng chân cho tôi xong, cậu ngước cặp mắt đen sâu thẳm liếc nhìn tôi một cái. Cậu...

  • Gần Như Vậy, Xa Đến Thế
    Gần Như Vậy, Xa Đến Thế

    Dịch giả: YingLiTrong cuộc sống, có những lúc, ta cần phải học cách quên đi, quên đi chuyện cũ, người cũ hay tất cả những gì không còn...

  • Diễm Phu Nhân
    Diễm Phu Nhân

    Độ dài: 100 chươngConvert: ngocquynh520Edit: SulliGần đây rộ lên mốt xuyên không, nàng cũng là nạn nhân a.Người khác xuyên qua không...

  • Trọng Sinh Chi Hạ Trạch
    Trọng Sinh Chi Hạ Trạch

    Edit: Cáo Beta: RồngThể loại: đam mỹ, 1×1, trùng sinh, cường cường, hào môn thế gia, giới giải trí, ân oán tình cừu, [Thù đồ] hệ liệtHạ...

  • Củi Khô Lửa Bốc - Đường Quả Tuyết Sơn
    Củi Khô Lửa Bốc - Đường Quả Tuyết Sơn

    Thời điểm Lương Thi Vận và Sở Hạ xác định quan hệ yêu đương, hai người tựa như củi khô lửa bốc, bắt đầu mất kiểm soát từ lần đầu tiên...

  • Mối Tình Đầu - Chu Nguyên
    Mối Tình Đầu - Chu Nguyên

    Bệnh viện vừa tiếp nhận một anh chàng đội trưởng đội cảnh sát hình sự tên Lâm Yến Thù. Con người này không những anh tuấn đẹp trai mà...