Được Đại Lão Cố Chấp Cưng Chiều Từ Nhỏ Đến Lớn

Chương 67

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ

Đêm hè, gió mát nhẹ nhàng lướt qua, mang theo chút hơi ấm còn sót lại của ban ngày. Không còn cái nóng oi bức, thay vào đó là cảm giác mát lành, như thể vừa trải qua một trận bão tố và cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm.

Tần Ý An và Tịch Bối vốn dĩ định rời khỏi Tần gia ngay lập tức. Nhưng ngay khi họ bước ra khỏi cửa, Cố Tần đã gọi với lại.

“Tiểu thiếu gia,” Cố Tần đứng dưới ánh đèn, giọng điềm tĩnh, “Mang theo một chút đồ đạc rồi hẵng đi.”

Hai người đều sững lại, theo phản xạ mà liếc nhìn về phía Tần Việt Nguyên.

Ông ngồi thất thần trên ghế sofa, ánh mắt vô định nhìn ra ban công. Dù nghe thấy lời Cố Tần, ông cũng không hề phản đối hay có ý định ngăn cản.

Bởi lẽ, Tần Ý An không phải bỏ trốn khỏi nhà. Hắn ký “hiệp nghị đánh cược”, đồng nghĩa với việc hắn vẫn có quyền mang theo một khoản tài chính khởi đầu.

Cả hai thu ánh mắt về, yên lặng nhìn Cố quản gia. Sau một lúc, Tần Ý An mới nhẹ giọng đáp: “Được.”

Ba người lên lầu.

Tần Tư Vũ là người sốt ruột nhất. Cậu nuốt nước bọt, quyết tâm đứng dậy rồi lặng lẽ chạy theo họ.

Cậu đã đến Tần gia rất nhiều lần, nên mọi ngóc ngách đều quen thuộc. Nhìn thấy Tần Ý An cùng Tịch Bối đi qua phòng ngủ, rồi lại lướt qua thư phòng, trong lòng cậu sốt ruột như lửa đốt. Cậu thở hồng hộc, vội vàng vỗ vai hai người.

“Anh họ, Bối ca!” Cậu nói như gấp gáp, “Sao hai người không vào phòng ngủ? Tiền của mấy người để đâu? Còn vàng, giấy tờ nhà đất… Hai người không lấy sao?!”

Hai người họ không nói gì.

Cố Tần nhẹ nhàng quay đầu, trong ánh mắt hiện lên một tia thở dài đầy hiểu rõ.

“Nhìn xem.”

Tần Tư Vũ chẳng hiểu chuyện gì, chỉ biết vội vàng đi theo họ.

Sau đó, cậu ta tròn mắt khi thấy hai người rẽ vào một căn phòng nhỏ—phòng chứa đồ.

“Hai người để đồ ở đây sao—“

Cậu ta nói rồi bỗng nghẹn lại.

Căn phòng này có rất nhiều thứ, nhưng đồng thời cũng chẳng có gì cả.

Nói là có, vì nơi đây tràn ngập đồ vật: những món đồ gỗ chạm khắc thủ công, từ bức tượng nhỏ Tần Ý An từng cầm trong tay lúc nhỏ, đến mô hình hai người cưỡi ngựa cùng nhau, tất cả đều được sắp xếp ngay ngắn. Quà sinh nhật mà Tịch Bối từng tặng cho Tần Ý An, hay những món quà mà Tịch Bối từng nhận được, đều được giữ gìn cẩn thận.

Nhưng nói là không có, vì nơi đây không hề có tiền bạc, không có vàng, không có giấy tờ tài sản—những thứ ai cũng cho rằng không thể thiếu khi rời đi.

Tần Ý An và Tịch Bối chỉ lặng lẽ ngồi xuống, bình tĩnh mở ba lô, từng chút một cất gọn những món đồ nhỏ bé nhưng quý giá ấy vào trong.

Bọn họ có thể không có tiền.

Nhưng bọn họ không thể không có nhau.

Tần Tư Vũ li.ếm môi, không biết vì sao hốc mắt bỗng dưng đỏ hoe, khi lấy lại tinh thần, cậu ta phát hiện giọng mình hơi nghẹn ngào: “Hai người thật là…”

Cậu ta theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Cố Tần, phát hiện ông trông như đã đoán trước được từ lâu, lúc này giữa mày hơi nhíu lại, ánh mắt hơi lóe lên, vẻ mặt phức tạp.

“Tôi có tiền, mấy năm nay lặt vặt cũng tích góp được một trăm vạn, hai người cầm lấy,” Tần Tư Vũ lau mắt, nhìn hai người thu dọn đồ đạc, ngồi xổm xuống muốn giúp họ, “Đợi tôi xách hành lý xong, tôi sẽ đi cùng hai người…”

“Đồ ngốc.” Ngón tay thon dài của Tần Ý An hơi cong lại, gõ lên đầu Tần Tư Vũ một cái.

Giọng hắn vẫn nhàn nhạt, khí chất quý công tử không hề thay đổi, tựa như hắn không phải đang bước vào một cuộc thử thách gian nan, mà chỉ đơn thuần là ra ngoài du ngoạn.

“Tôi với Đoàn Đoàn là đủ rồi, mang theo cái đuôi nhỏ theo sau có hơi dư thừa.”

Tần Tư Vũ cảm thấy lòng mình chua xót.

Cậu biết hai người họ giữ mình lại chỉ để cậu không phải lo lắng, nhưng trong lòng vẫn không cam tâm, sốt sắng nói: “Tôi đảm bảo tôi sẽ không làm vướng chân hai người, mang theo tôi đi mà, coi tôi như cây ATM cũng được!”

Tần Ý An đeo ba lô lên vai: “Cậu ở lại. Nếu đi cùng, cậu định ăn nói thế nào với chú dì?”

Tần Tư Vũ nghẹn lời, đưa tay dụi mắt, giọng lí nhí: “Tôi…”

“Ngoan ngoãn ở nhà đi.” Tịch Bối cười, kéo khóa ba lô, vẫy tay với cậu ta. “Bọn tôi đi đây.”

“Chúng tôi có tiền, đừng lo lắng.” Tần Ý An cuối cùng gõ lên trán Tần Tư Vũ một cái, “Đi thôi.”

Hai người khoác ba lô lên vai, dáng đứng thẳng tắp như những cây trúc non mới vươn mình sau mưa bão, kiên cường mà không gục ngã.

Tần Tư Vũ bị Cố Tần giữ lại, chỉ có thể lặng lẽ đứng bên cửa sổ nhìn xuống dưới lầu.

Cậu trông thấy hai người họ nắm tay nhau, cùng nhau bước vào màn đêm.

Rõ ràng bầu trời tối đen. Nhưng cậu lại cảm thấy như có ánh sáng, ấm áp đến lạ kỳ.

……

Hai người thuê một phòng trọ để qua đêm. Chỗ này không lớn, hành lang hẹp và cũ kỹ, mang dấu vết của thời gian. Họ phải đi qua một con đường quanh co, lên đến tầng hai mới đến được căn phòng nhỏ đơn sơ.

Điều kiện không tốt lắm, cách âm cũng chẳng ra gì. Khi vừa đặt đồ xuống, họ có thể nghe thấy tiếng bước chân và tiếng nói chuyện từ phòng bên cạnh. Ấy vậy mà giá thuê vẫn chẳng rẻ chút nào.

Tịch Bối vốn là người tiết kiệm. Khi còn là tiểu thiếu gia, cậu cũng không tiêu tiền hoang phí. Giờ đây, tiền trong tay họ vốn đã chẳng nhiều, nhìn thấy giá thuê phòng, cậu cảm giác như mình vừa bị cướp trắng trợn.

“An An,” khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịch Bối hơi phồng lên, có lẽ là tức giận, cậu lăn hai vòng trên chiếc giường không mấy êm ái, “Chúng ta vẫn nên nhanh chóng thuê nhà đi, chỗ này thật sự đắt quá…”

Tần Ý An đang ở trong phòng tắm, giúp Tịch Bối nặn kem đánh răng lên bàn chải, nghe vậy đi đến bên cạnh cậu.

Tịch Bối chớp chớp mắt, rồi dang hai tay ra. Muốn ôm một cái.

Tần Ý An cúi người, ôm trọn hơi thở ấm áp quen thuộc vào lòng, sau đó mới ôn tồn lên tiếng, có chút mỉm cười: “Đoàn Đoàn nhà anh biết tiết kiệm tiền ghê cơ.”

Rất hiếm khi Tịch Bối bộc lộ sự trẻ con như vậy. Cậu dụi mặt vào lòng Tần Ý An, giọng lẩm bẩm: “Thật sự là quá đắt mà…”

Cậu biết số tiền mà Tần Ý An muốn hoàn lại cho Tần Việt Nguyên không hề nhỏ, mà là một con số khổng lồ. Một số tiền mà phần lớn người đời này dù cố gắng cả kiếp cũng không thể kiếm được.

Hắn muốn kiếm đủ số tiền đó trong vòng hai năm. Dù cho Tần Ý An có là thiên tài xuất chúng, thì số tiền này cũng không dễ kiếm chút nào.

Nhìn dáng vẻ lo lắng, sốt ruột của Tịch Bối, trong lòng Tần Ý An như có những sợi gai mềm mại cọ xát, vừa chua xót lại vừa khó chịu.

“Thuê chứ,” Tần Ý An cúi đầu, nhẹ nhàng cọ lên tóc Tịch Bối trong lòng mình: “Nhưng mà những căn phòng có thể thuê thì môi trường cũng không tốt lắm. Nhà trọ cấp thấp cách âm kém, cảnh vật xung quanh cũng rất tệ…”

Hắn càng nói, cảm giác đau đớn trong tim càng rõ rệt, như những chiếc gai mềm dần hóa thành kim nhọn, từng chút một đâm sâu vào lồng ng.ực.

Hắn từng hứa sẽ nâng niu, cưng chiều Tịch Bối cả đời, muốn để cậu trở thành người được mọi người ngưỡng mộ.

Nhưng mà giờ phút này hắn lại không thuê nổi một căn phòng tốt. Lại để cho Tịch Bối phải ở trong một nơi nhỏ bé bẩn thỉu tồi tàn như vậy.

Nhưng nguyên nhân không phải vì hắn tiêu xài hoang phí, mà vì hắn đang dồn toàn bộ sức lực cho một dự án quan trọng.

Đây là một công việc hao tiền, hao người, hao tinh lực và cả hao nhiệt huyết.

Hắn đã bắt đầu từ những năm cấp ba, tận dụng kiến thức lập trình để từng bước kiếm được khoản tiền đầu tiên. Nhưng một người dù có giỏi đến đâu cũng có giới hạn, vì vậy hắn đã tranh thủ những ngày cuối tuần đi đến các trường đại học lớn ở Kinh Bắc, tìm kiếm những sinh viên có tiềm năng.

Tạ Diệp có chút trợn mắt há hốc mồm nhìn văn phòng làm việc nhỏ bé ra dáng ra hình của hắn, trong thoáng chốc đã nghi ngờ.

Bởi vì đây là một gánh hát rong mà gần như không ai tin là có thể thành công.

Bất quá, dự án đầu tiên của họ, một trò chơi một người chơi, đã thành công, tuy rằng so với một con quái vật khổng lồ như Tần gia thì không đáng nhắc tới – thậm chí lợi nhuận còn chưa đủ 1% số nợ của Tần Ý An.

Nhưng đây dù sao cũng là một khởi đầu rất tốt. Vì thế Tần Ý An tính toán xây dựng một dự án hoàn toàn mới.

“Tất Âm”, một dự án mới kết hợp toàn diện giữa trò chơi và dịch vụ video trực tuyến.

Vào thời điểm này, khi thị trường trong nước chưa hình thành nền tảng video âm thanh trực tuyến, Tần Ý An nhận ra đây là một cơ hội kinh doanh lớn.

Sự phát triển của truyền thông số hóa chắc chắn sẽ thay đổi hoàn toàn cách con người tiếp nhận nội dung giải trí. Một miếng bánh béo bở như vậy chắc chắn sẽ bị rất nhiều công ty tranh giành. Chỉ riêng trong giới mà hắn biết, đã có một công ty đang phát triển một nền tảng tương tự như “Mỗ Âm”, quyết tâm tranh giành thị trường này.

Càng khó, càng thách thức. Nhưng Tần Ý An không sợ thất bại trong thương trường.

Điều duy nhất hắn sợ—là nhìn thấy vẻ mặt khó xử hoặc không vui của Tịch Bối.

Lẽ ra mùa hè này, bọn họ nên có một chuyến du lịch nước ngoài đầy niềm vui và những kỷ niệm đẹp.

Thế nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn lại sự mờ mịt và những ngày tháng chật vật không thấy điểm dừng.

Sau khi nói xong, Tần Ý An gần như theo bản năng nhắm mắt lại. Một lúc sau, hắn chậm rãi mở mắt ra, liền thấy Tịch Bối khẽ nhíu mày.

Lòng hắn trĩu xuống. Cảm giác vô dụng chưa từng có xâm chiếm lấy hắn.

Hắn quay mặt đi, cố gắng mở miệng: “Đoàn Đoàn, chờ anh một chút…”

“Nếu chỉ có một mình em, em một chút cũng không ngại thuê những phòng như vậy,” Tịch Bối có chút buồn bã nói, “Chỉ là nghĩ đến việc anh phải ở trong đó, em lại có chút khổ sở.”

Trái tim như ngừng lại giữa lưng chừng, không thể đập mạnh hơn. Tần Ý An cảm giác những chiếc gai nhọn đang đâm vào ngực mình bỗng hóa thành những cánh hoa bay lượn trong gió, nhẹ nhàng rơi xuống, để lại một cảm giác ấm áp và bình yên trong tim.

“Làm sao anh có thể ở một nơi như thế này được chứ?” Tịch Bối khẽ thở dài, giọng nói đầy tiếc nuối.

Cậu dường như vẫn chưa hoàn hồn, khuôn mặt mềm mại hơi phồng lên, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm trần nhà cũ kỹ thấm nước, hàng mi cong vút không nhịn được chớp nhanh.

Giọng cậu rất nhẹ, rất nhẹ, mang theo chút hoài niệm: “Lần đầu tiên em nhìn thấy anh, anh mặc bộ vest nhỏ, đi đôi giày da nhỏ, từ chiếc xe lớn và sáng bóng bước xuống, khi đi đến trước mặt em, giống như một hoàng tử vậy…”

Hoàng tử điện hạ được bao người ngưỡng mộ đã đưa cậu về nhà. Nhưng chính cậu lại là người kéo anh khỏi vị trí cao ấy.

Tần Ý An rất muốn nói với cậu: Thật ngốc. Có một Tịch Bối ngốc nghếch không cần gì cả, chỉ cần có một Tần Ý An là đủ.

“Đoàn Đoàn.”Tần Ý An lặp lại: “Đoàn Đoàn, Bối Bối, Bảo Bảo.”

Đây là bảo bối của hắn, là duy nhất, không ai có thể chạm vào, vì Tịch Bối là của riêng hắn.

Tịch Bối cuối cùng cũng hoàn hồn lại. Nghe giọng nói ngọt ngào ấy, cậu không nhịn được mà mím môi, khẽ cười ngượng ngùng.

Rồi cậu rúc đầu vào cổ Tần Ý An, nhẹ nhàng dụi dụi lên xương quai xanh của hắn

Không muốn tiếp tục trêu chọc anh nữa, cậu cười khẽ, đùa vui: “An An có phải đang làm dự án với anh Tạ Diệp không?”

Cậu lầm bầm, giọng nhỏ đến mức như đang thì thầm.

“Anh không được làm cùng anh ấy đâu, biết vì sao không?”

Tần Ý An ngoan ngoãn hỏi lại: “Vì sao?”

Tịch Bối vòng tay ôm lấy anh, cười tươi như thể vừa phát hiện ra một bí mật lớn: “Bởi vì anh Tạ Diệp kinh doanh kém lắm, rất nguy hiểm!”

“A…”. Tần Ý An giả vờ như bị tổn thương, gương mặt tuấn tú thoáng lộ vẻ đau khổ tột cùng.

“Nhưng mà anh đã…”: Anh đột nhiên ôm ngực, trông có vẻ không ổn.

“Sao vậy?” Tịch Bối hoảng hốt.

Thấy nét mặt anh nghiêm túc như vậy, cậu lập tức lo lắng nâng mặt anh lên, cẩn thận quan sát.

“An An, nhưng mà cái gì cơ?”

Tần Ý An nhân cơ hội này, nhẹ nhàng xoay người cậu lại, cúi đầu đặt lên môi cậu một nụ hôn thật khẽ, đầy trân trọng.

Tịch Bối thậm chí còn chưa kịp phản ứng.

“Nhưng mà…”

Tần Ý An nghĩ thầm.

Nhưng mà bây giờ anh không sao nữa.
Không còn gì phải lo sợ nữa.

Truyện full

  • Vợ Phong Thuỷ
    Vợ Phong Thuỷ

    Vợ Phong ThuỷTác Giả: 樱桃小酒Edit: Lâm Tuyền*Tên do edit đặt*Giới thiệu:Tôi cưới được một người chồng cao ráo đẹp trai giàu có, các đồng...

  • Chú Rể Của Tôi Bỏ Trốn Rồi
    Chú Rể Của Tôi Bỏ Trốn Rồi

    Văn Án:Toàn giới hào môn thành phố B đều biết Nguyễn Chỉ Âm cực kì thích Tần Quyết.Cô mù quáng đi theo Tần Quyết nhiều năm, dõi theo...

  • Đường Về Nhà Của Vật Hi Sinh Nữ Phụ
    Đường Về Nhà Của Vật Hi Sinh Nữ Phụ

    Thể loại: Cổ đại, xuyên khôngNhân vật chính: Bạch HàPhối hợp diễn:  Bạch Liên Nhi cùng với nhân vật trong truyện ~Cái khác: Chuyện xưa...

  • Nắng Ở Trong Tim
    Nắng Ở Trong Tim

    Thể loại: Truyện teenCô phải chuyển đến một ngôi trường xa lạ, ở đây cô chẳng quen biết ai cả nhưng vì tài chính của cô đều do mẫu thân...

  • Huyễn Hoặc
    Huyễn Hoặc

    Tác giả: Lão TâyThể loại: Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Đô Thị, Truyện Teen, Light Novel, Truyện KhácGiới thiệu:Ngày sinh nhật...

  • Bên Nhau Dài Lâu
    Bên Nhau Dài Lâu

    Đây là một câu chuyện tình ấm áp không có bên thứ ba xen vào, cũng không có những chiếc xe sang trọng hào nhoáng, không có âm mưu kinh...

  • Bông Hoa Đẹp Nhất Nở Rộ Vì Em
    Bông Hoa Đẹp Nhất Nở Rộ Vì Em

    Đối với Kỳ Thư quãng thời gian tươi đẹp nhất đồng thời cũng đau khổ nhất chính là thanh xuân.Không ai có thể biết được rằng, một cô gái...

  • Khuyển Ảnh Đế Giới Giải Trí
    Khuyển Ảnh Đế Giới Giải Trí

    Thể loại: giới giải trí, linh hồn chuyển đổi, hoan hỉ oan gia, đô thị tình duyên.Edit: 笑顔EgaoNội dung câu chuyện xảy ra xung quanh giới...

  • Tôi Và Sếp “Cũ” Trở Thành Bạn Cùng Nhà?
    Tôi Và Sếp “Cũ” Trở Thành Bạn Cùng Nhà?

    Editor: Kẹo Sữa Dâu.Tác giả: Ma Vương Tang TangThể loại: Nhẹ nhàng, HE, ngôn tình, hiện đại…GIỚI THIỆU NHỎ00.Sếp của tôi là một người...

  • Uyển Ca
    Uyển Ca

    Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Nữ Cường, Vả Mặt, Ngược NữTeam dịch: Tớ Là Con Ma NèGiới thiệuTrên đại điện hoàng cung, Khương Uyển Ca quỳ...

  • Ác Nương Tử
    Ác Nương Tử

    Edit: ngocquynh520Beta: thanhbtTrời ơi! Nàng chỉ là đi mua đồ uống trong đêm bão, vì sao vừa ra khỏi cửa lại đi đến Thanh triều?Càng ly...

  • Sự Quyến Rũ Của Sói
    Sự Quyến Rũ Của Sói

    Việt ngữ: Hỏa Dực Phi PhiThể loại: Cường cường, nhân thú, niên hạ, đô thị tình duyên, dị năng, 1×1, HENhân vật chính: Từ Bắc, Lang Cửu...

  • Gặp Sắc Nảy Lòng Tham
    Gặp Sắc Nảy Lòng Tham

    Editor: p3104Độ dài: 6 chương (11 phần)Thể loại: đoản văn, hiện đại, hàiMột nữ sinh nhìn thấy một nam sinh đẹp trai thì đã nghĩ cách...

  • Công Tử Liên Thành
    Công Tử Liên Thành

    Thể Loại: ngôn tình tiểu thuyết, game online, kỳ ảo.Sau một lần thăng cấp với quy mô lớn, game online “Truyền Thuyết Anh Hùng” mở hệ...

  • Tinh Ngự
    Tinh Ngự

    Giới Thiệu TruyệnLời tác giả:Thứ ta theo đuổi bất quá chỉ là hôm nay, mà điều này, chỉ như ánh sao ngọc tinh không, không một ai có khả...