Đừng Học Tiến Sĩ Sẽ Thoát Ế

Chương 36: Hồi Ức Đại Học 9

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ

"Đối với anh, hồi ức này giống như pháo hoa rực rỡ trên cánh đồng hoang tĩnh mịch."

- ----------------------------------

Có lẽ là cảm nhận được sự trở lại của con trai mình nên vào tối hôm Biên Thành về nước, Biên Hoài Viễn khôi phục ý thức.

Mí mắt nặng như chì, khép mở mấy lần, cuối cùng ý thức dần dần nổi lên mặt biển trong tầm nhìn mờ ảo. Ánh sáng phòng bệnh mờ mịt, mỗi lần hít thở đều mang theo cảm giác nặng nề. Bên tai văng vẳng âm thanh tích tắc đều đặn của máy móc chữ bệnh, đó là mối liên kết của ông với thế giới này, âm thanh có quy luật nói cho ông biết ông vẫn còn sống.

Cơn đau hậu phẫu giống như dòng nước ngầm sâu dưới đáy biển, ông có thể cảm nhận được sự hiện diện của nó, nhưng giờ đây nó đã bị làn sóng ấm áp của thuốc an thần áp chế.

Bác sĩ nhanh chóng chạy tới, kiểm tra dấu hiệu sinh tồn, xác nhận sự ổn định của nhịp tim và huyết áp cùng khả năng cử động chân tay.

Khi ý thức trở nên rõ ràng hơn, Biên Hoài Viễn cố gắng cử động ngón tay để lấy lại quyền khống chế cơ thể.

Bác sĩ hỏi ông có nhận thức được tình huống hiện tại không, có cảm thấy tê hay ngứa tay và chân không.

Biên Hoài Viễn lắc đầu, đưa mắt nhìn về phía sau bác sĩ - Biên Thành cũng ở đó.

Bác sĩ ghi lại câu trả lời của ông, quay người nói với Biên Thành: "Hiện tại ông ấy đã qua cơn nguy kịch nhưng vẫn cần phải theo dõi trong mười hai tiếng tiếp theo."

Biên Thành gật đầu cảm ơn, đi đến bên giường kéo ghế ngồi xuống, hỏi cha có muốn uống nước không.

Biên Hoài Viễn lắc đầu, lẳng lặng nhìn anh: "Bố mơ thấy một chuyện rất lâu về trước."

Tay anh dừng lại phía trên cốc nước.

"Con còn nhớ năm con mười một tuổi không?" Biên Hoài Viễn nói, "Chung kết IMO, con tập huấn ở Nam Kinh, lúc ấy con chỉ cao tầm này." Cơ bắp ông vẫn còn tê nên không thể cử động quá nhiều, chỉ có thể dùng biểu cảm để cho thấy ông đang hoài niệm.

Dĩ nhiên Biên Thành nhớ, chuyện nào anh cũng nhớ rõ.

"Đội tuyển quốc gia đã giành được huy chương vàng suốt hai năm qua, huấn luyện viên muốn duy trì thành tích đấy nên con phải chịu áp lực vô cùng lớn, đêm không ngủ được, " Biên Hoàn Viễn nói, "Mỗi lần bố thăm con đều thấy con xụ mặt, chẳng có lúc nào con cười. Lúc ấy bố nghĩ nếu con thích toán đến vậy thì sao bố có thể để thứ con thích trở thành nỗi đau của con chứ, nên bố lấy xe lén đưa con về."

"Kết quả huấn luyện viên gọi điện mắng một trận, con lại về."

"Đúng vậy," Biên Hoài Viễn nói, "Nhưng ít nhất chúng ta cũng đã ở hồ Huyền Vũ một ngày."

Vẫn còn rất nhiều hồi ức đẹp sót lại.

"Sau đó bố cũng không làm mấy chuyện kiểu đó nữa, " Biên Hoài Viễn nói, "Bố muốn tìm cách khác để khiến con vui, nhà chúng ta không có gen hài hước, bố chỉ có thể tìm mấy truyện cười trên mạng, lúc thăm con thì kể con nghe. Tiếc là cái thằng nhóc nhà con này quá khó dỗ, chẳng cười xíu nào."

"Mấy chuyện cười đấy chán thật mà."

Biên Hoài Viễn thở dài, nhìn lên trần nhà: "Sau đó bố tỉnh lại, cảm thấy giấc mơ này hình như đã là chuyện của kiếp trước."

Biên Thành im lặng thu tay lại đặt trên mép giường bệnh, cách bàn tay cắm ống truyền dịch của cha anh chỉ một inch.

Biên Hoài Viễn hơi nghiêng đầu nhìn anh, tóc loạt xoạt trên gối: "Sao chúng ta lại thành ra thế này?"

Chủ đề này chính là thanh kiếm của Damocles, rơi xuống chỉ là vấn đề thời gian. Hiện tại bệnh nhân trên giường đã chủ động cắt dây thừng.

(Hy: thanh kiếm của Damocles ám chỉ đến mối nguy hiểm sắp xảy ra và luôn hiện hữu mà những người nắm quyền lực phải đối mặt)

"Bố gặp người kia sau khi mẹ con qua đời." Biên Hoài Viễn nói, "Bố không biết con đang nghĩ như thế nào về bố. Bố và mẹ con học đại học cùng nhau, yêu nhau hơn hai mươi năm, con thấy mọi thứ đều là giả ư?"

Biên Thành nhìn điện tâm đồ cạnh giường, sóng xanh lá chậm rãi nhấp nhô: "Lúc đó con tức quá nên nói chuyện không suy nghĩ, bố đừng để trong lòng."

"Bố đối xử tệ với mẹ con ư? Đối xử tệ với ông ngoại con ư?" Biên Hoài Viễn thở gấp, ngón tay run run, "Một người có thể diễn hơn hai mươi năm được ư? Con nghĩ thử xem?"

Biên Thành vô thức nắm lấy tay ông, dù sao thì đây cũng là cha anh. Mặc dù giữa hai người có mười năm xa cách, có lời nói dối, có nghi ngờ và khúc mắc nhưng đôi tay xếp Lego với anh thuở bé, giọng kể chuyện bên cạnh giường khi đó, trái bóng lăn trên sân cỏ lúc xưa, tất cả đều là thật.

Đối với bản thân anh mà nói, phần lớn thời gian ông ấy thực sự là một người cha tốt.

"Bố đừng kích động, bố mới tỉnh lại, bác sĩ bảo bố cần nghỉ ngơi, " Biên Thành chậm rãi nói, giọng điệu có phần dịu dàng, "Con đã nói rồi, con tức quá nên mới nói vậy thôi."

"Bố cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, " Biên Hoài Viễn nói, "Nếu có một cô gái trẻ xinh đẹp tiếp cận thì khó tránh khỏi việc bị cám dỗ... Bố cũng không mong con hiểu cho bố, nhưng... con không thể... xem bố là một...kẻ tội đồ, không nhận bố nữa..." Ông bình tĩnh lại, "Lúc bố nghe những lời đó trong lòng bố như bị dao đâm, không thể thở nổi. Vào lúc ngã xuống đất bố chỉ muốn hỏi, có phải bố chết đi thì con mới tha thứ cho bố không."

Bàn tay đang rũ xuống của Biên Thành bỗng run rẩy.

Anh nhìn người cha vừa mới trở về từ cõi chết, đột nhiên nhận ra có lẽ anh vĩnh viễn không thể nói ra chuyện anh đã kết hôn.

"Không nói tới chuyện tha thứ nữa, " Anh bảo, "Chúng ta đều có cuộc sống riêng, nếu bố nói với con từ trước thì đã tốt rồi."

"Bố bảo con đi xem mắt cũng vì mong con hạnh phúc, " Biên Hoài Viễn nói, "Cơ thể này cũng chẳng biết còn gượng được mấy năm, trước khi chết có thể thấy con kết hôn sinh con thì..."

"Đừng nói mấy lời xui xẻo như vậy," Biên Thành ngắt lời, "Bác sĩ nói ca phẫu thuật rất thành công, chỉ cần bố nghỉ ngơi thật tốt sẽ không có vấn đề gì."

Biên Hoài Viễn thở dài: "Bố biết, bố sẽ không ép con kết hôn nữa, con tìm một người con thích rồi hai đứa sống chung với nhau không được ư? Nhiều cô gái ưu tú thế mà con không thể chọn được một người hả?"

Biên Thành quyết định không tranh luận về vấn đề xu hướng tính dục.

"Bố," Biên Thành nói, "Chúng ta hãy thỏa thuận với nhau đi."

Biên Hoài Viễn nhìn anh: "Thỏa thuận gì?"

"Con sẽ không công khai xu hướng tính dục của mình để đảm bảo rằng không ai trong giới biết con trai bố là người đồng tính, " Biên Thành nói, "Bố cũng sẽ không cố gắng gán ghép con với ai nữa."

Biên Hoài Viễn nhìn con trai mình, đối phương nhận lấy ánh mắt của ông, chẳng hề dao động.

Ông nhìn xuống, bàn tay nhỏ nhắn từng được ông dễ dàng nắm lấy giờ đây đã dễ dàng nắm ngược lại ông.

"Được, " Ông nói, "Được."

Tạm thời đình chiến.

Biên Hoài Viễn quay đầu, nhìn cốc nước cạnh giường bệnh. Biên Thành cầm lấy, đưa ống hút lên miệng ông. Dòng nước chậm rãi chảy sang từ ống hút, Biên Hoài Viễn muốn đưa tay cầm ly nước, bàn tay giơ đến giữa không trung rồi lại chán nản rơi xuống. Trong thoáng chốc người trên giường bỗng trông già hơn rất nhiều, vẻ yếu đuối này khiến Biên Thành biết mình đã thua.

Cơ thể yếu ớt, sau khi trò chuyện một lúc Biên Hoài Viễn lại ngủ thiếp đi. Biên Thành bước ra khỏi phòng bệnh, ngồi trên chiếc ghế dài nơi em trai anh từng ngồi trước đó, trong lòng nhớ về bé chồng mới cưới.

Anh rời đi không một lời nhắn nhủ, đi sang bờ bên kia đại dương cũng không để lại bất kỳ thông tin liên lạc nào. Đến khi người đấy tỉnh lại trong khách sạn, nhận ra bên cạnh trống trơn, chồng mới cưới bốc hơi khỏi nhân gian thì sẽ có tâm trạng gì?

Biên Thành lo lắng vò đầu, vùi mặt vào tay. Anh nhất định phải tìm được người này nhưng ngoại trừ cái tên Văn Địch và tên tiếng Anh phổ biến đó thì anh chẳng biết gì nữa.

Anh nhớ đến khuôn mặt vẫn còn nét ngây thơ của cậu trai kia, mái tóc rối bời khi ngủ, tiếng gào thét khi chửi bới trong con hẻm vắng, nụ hôn nồng nàn trong sòng bài. Những ký ức này quá sống động, giống như pháo hoa rực rỡ trên cánh đồng hoang tĩnh mịch.

Nhưng đối với người đấy thì những ký ức này sẽ là gì? Chắc là vận xui từ trên trời rớt xuống rồi.

Ở một mức độ nào đó thì cách hiểu này là đúng. Sau khi Văn Địch tỉnh lại quả thật đã gào khóc suốt hai mươi phút.

"Anh ta cướp sắc thì cướp đi, sao lại cướp luôn tiền tôi?" Văn Địch ôm quần áo khóc thất thanh. "Tiền nhà của tôi, tiền ăn của tôi..."

Tưởng Nam Trạch thờ ơ đứng xem bên cạnh đến tê chân bèn giơ tay đỡ cậu dậy, vác cậu ra khỏi khách sạn rồi ném vào taxi: "Được rồi được rồi, mặc dù người ta lừa tiền lừa tình nhưng ít ra ông vẫn còn đầy đủ nội tạng mà."

Văn Địch buồn bã nhìn hắn, chẳng cảm thấy được an ủi miếng nào: "Anh ta còn lấy cả điện thoại của tôi! Cái điện thoại nát đó có gì hay để lấy chứ? Trong đó vẫn còn nhiều tiền điền thoại lắm..."

Tưởng Nam Trạch thở dài, lấy điện thoại của mình ra: "Tôi cho ông, xài tạm đi."

Văn Địch nhìn điện thoại chằm chằm, đang định đưa tay ra nhưng lại khách sáo hỏi dò: "Cho tôi thật à?"

"Dù sao tôi cũng muốn đổi cái mới, vứt đi thì tiếc quá." Tưởng Nam Trạch ném điện thoại vào lòng cậu, "Cũng do tôi bảo ông đi tán anh ta nên chuyện này tôi cũng có phân nửa trách nhiệm, coi như tôi đền bù tổn thất cho ông."

Văn Địch khịt mũi, do dự một lát rồi cất điện thoại đi, bây giờ cậu thực sự rất cần thứ này.

"Nếu không đủ tiền sống thì tôi cho ông mượn." Tưởng Nam Trạch nói.

Văn Địch nghĩ ngợi một hồi rồi không khác khí bảo: "Tôi sẽ nhanh chóng trả lại cho ông."

Tình một đêm chỉ là tạm thời nhưng nỗi đau là vô tận. Trong hai tháng tiếp theo, cậu tìm được một công việc bán thời gian là gia sư trực tuyến, dùng lịch dạy kín mít làm phong phú thêm cuộc sống du học của mình. Mọi kế hoạch du lịch đều bị hủy bỏ, và chi phí cho việc ăn uống của cậu cũng bị cắt giảm đến mức tối thiểu.

Cậu vừa tính tiền lương đã bị trung tâm khấu trừ vừa rủa người con trai vô danh đó.

Cuối cùng cậu cũng hiểu rằng đéo có thằng nào tốt hết, bắt đầu từ hôm nay nếu cậu tia thêm thằng nào nữa thì sẽ để tia sét đánh mù mắt của cậu --- cái bộ não ăn hại hết thuốc chữa này!

- ----------------------------------

Truyện full

  • Nghe Nói Anh Là Nam Chính
    Nghe Nói Anh Là Nam Chính

    Tác giả: 月亮与六遍是Dịch: Thích Ăn Dưa 502Chương: 7Văn án:Bạn trai lúc nào cũng từ chối tôi, thế là trong cơn tức giận, tôi đòi chia tay.Anh...

  • Ôm Cây Đợi Người, Cây Tàn Người Mất
    Ôm Cây Đợi Người, Cây Tàn Người Mất

    "Lạnh vậy cậu vẫn chờ tôi đúng không? Chỗ cái cây này.""Lần nào cậu cũng hỏi là sao? Tất nhiên là tôi đợi cậu rồi. Cậu thấy tôi không...

  • Tặng Em Một Hạnh Phúc
    Tặng Em Một Hạnh Phúc

    Đường Tâm, ngoại hình xinh đẹp, tính cách mạnh mẽ quyết đoán,  được giới truyền thông tôn làm nữ thần gợi cảm nhất Đài Loan.Ba năm liền...

  • Giang Hồ Kỳ Cục
    Giang Hồ Kỳ Cục

    Thể loại: Cổ đại, hài hước, sủng, giang hồ ân oán, giáo phái, cải trang giả dạng, chủng điền văn, HESố chương: 46 chươngEdit: Mia...

  • Trầm Thụy Tiền, Biệt Thuyết Ái Ngã
    Trầm Thụy Tiền, Biệt Thuyết Ái Ngã

    Dịch nghĩa: Trước khi ngủ say, đừng nói yêu tôi!Thể loại: hiện đại, ấm áp, HE._ Công: trung khuyển, phúc hắc, thích chơi dại =.=_ Thụ:...

  • [Thích Cố] Bất Thị Oan Gia Bất Tụ Đầu
    [Thích Cố] Bất Thị Oan Gia Bất Tụ Đầu

    Thể loại: Thích Cố đồng nhân văn, đoản văn, nhất thụ nhất công, hài, HEEdit: Nguyệt, Quỳnh.Beta: Nguyệt Phàm là mọi sự trong thiên hạ,...

  • Khi Tình Yêu Chưa Kết Thúc
    Khi Tình Yêu Chưa Kết Thúc

    Bạn đang đọc truyện Khi Tình Yêu Chưa Kết Thúc của tác giả Sương Đào. Buông tay nhau, sau đó cả hai đều đau khổ.Bình yên không có, đổi...

  • Đừng Học Tiến Sĩ Sẽ Thoát Ế
    Đừng Học Tiến Sĩ Sẽ Thoát Ế

    Cuộc sống nghiên cứu sinh của Văn Địch cực kỳ tệ.Người hướng dẫn sai bảo, đồng nghiệp gây khó dễ, thích thầm phó giáo sư toán học cách...

  • Pháp Sư Trừ Tà
    Pháp Sư Trừ Tà

    [Truyện được chuyển thể theo tác phẩm truyện tranh Pháp Sư Trừ Tà của tác giả Yun Ji Un.]*Nàng là một mỹ nhân. Đôi môi anh đào nhỏ...

  • Hồ Điệp Công Tử
    Hồ Điệp Công Tử

    Thể loại: cổ trang, giang hồ, cường thế bà đạo công x…tiểu bạch thụEdit: Ân Nguyệt Sơn TrangMôn chủ của phái Hoa Môn là người vô cùng...

  • Tình Yêu Thôn Quê
    Tình Yêu Thôn Quê

    Bạn đang đọc truyện Tình Yêu Thôn Quê của tác giả Tham Chủ Hoan. Một đôi thiếu niên tình cờ tìm thấy nhau tại một vùng nông thôn, mơ...

  • Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn
    Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

    Tác giả: Diên CừuThể loại: HE, Sủng, Xuyên Không, Cưới Trước Yêu Sau, NgọtTeam dịch: Bông Hoa NhỏGiới thiệuKiều Hoa cô nàng độc thân ở...

  • Bao Dung Vô Bờ
    Bao Dung Vô Bờ

     Văn Án Rất nhiều năm sau, Tô Nịnh Nịnh mới hiểu được, ngôn từ thích hợp nhất để hình dung ngài Bùi, chỉ có hai chữ.“Biến thái.”...Ở...

  • Đạo Quân
    Đạo Quân

    Truyền thuyết kể rằng, Thương Tụng luyện chế ra tám món pháp bảo, xưng là một bộ, công dụng nghịch thiên, có thể phá trời cũng có thể...

  • Chuộc Lấy Tình Yêu
    Chuộc Lấy Tình Yêu

    Thể loại: Đô thị tình duyên cường thủ hào đoạtEditor: ngocyenSố chương: 39 chươngĐàn ông chính là thích loại phụ nữ không quá mạnh mẽ,...