Đại Sắc Lang (Đam Tứ Tuyệt)

Chương 23

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ

Đứng trước tấm kính kia, kì thực không hiểu sao Hạ Nghiệt lại cảm thấy rằng, khoảng cách giữa cậu và Văn Khải lại tựa như cả ngàn dặm không thể với tới.

Nhìn thấy bao nhiêu dụng cụ máy móc bao phủ xung quanh hắn, gương mặt, cánh tay, hai chân đều được phủ kín bởi lớp dải băng dày cộm, cậu trong đầu chính là không ngừng trách hắn: vì cái gì lại đi tránh xe cho cậu, vì cái gì lại gánh hết vết thương thay cậu, hảo đáng ghét.

Đợi bác sĩ sau khi đã kiểm tra xong bước ra ngoài, Hạ Nghiệt tay cầm ống truyền nước kéo đi, lê từng bước đẩy cửa tiến vào, trầm mặc đứng trước chiếc giường kia.

– Đáng đời lắm, ai cần cậu đỡ cho tôi chứ? Bây giờ thì sao, cậu cư nhiên lại chật vật nằm ở đây, thực sự đáng đời lắm, Văn Khải.

Cậu nghiến chặt răng nhìn hắn, chậm rãi bước tới ngồi xuống bên cạnh, vươn tay xoa xoa bàn tay bó bột kia.

Hạ Nghiệt thầm nghĩ, lẽ ra thời điểm này không phải là cơ hội cho cậu tẩu thoát sao, với tình trạng này hiện tại của Văn Khải, dù cậu có trốn đi đâu, hắn đương nhiên sao có thể đi tìm cậu.

Bất quá ý nghĩ kia lập tức rời khỏi đầu Hạ Nghiệt, tại sao lại không thể nhấc chân mà chạy đi, mà chính là ngồi tại đây, ngay bên cạnh hắn, chẳng lẽ vì người kia đã liều mạng cứu cậu, vì người kia bảo rằng yêu cậu, như vậy cũng được sao.

– Ư… – Phát hiện thanh âm rên rỉ vang lên bên tai, Hạ Nghiệt biết Văn Khải rốt cuộc cũng tỉnh, bàn tay lập tức thu hồi về chỗ cũ, lạnh lùng đưa mắt nhìn hắn.

Vắn Khải chậm rãi xoay đầu về phía Hạ Nghiệt, hiện tại vừa mới tỉnh lại nên đầu óc vẫn còn mộng mị, chưa hoàn toàn thanh tỉnh, nhưng gương mặt kia của cậu hắn đương nhiên biết rõ.

Thời điểm khi hắn định mở miệng nói chuyện, nhận ra bản thân đang đeo máy trợ hô hấp, tứ chi lại băng bó kín đáo, muốn cử động một chút cũng không thể.

Hắn há miệng thở dốc, ngón tay khẩn trương mò mẫm trên giường, vô tình chạm phải bàn tay cậu.

– Chuyện gì? – Không hiểu ý tứ của người kia, Hạ Nghiệt lạnh lùng lên tiếng.

Văn Khải cơ hồ nhận thức được bản thân không còn khí lực để mở miệng, chỉ có thể dùng ánh mắt chăm chăm nhìn Hạ Nghiệt.

– Chờ tôi. – Cậu chán nản hừ lạnh một tiếng, đứng dậy bước ra ngoài.

Nhìn thấy Hạ Nghiệt rốt cuộc không sao, khiến Văn Khải cảm thấy yên tâm phần nào, nháy mắt hiện lên ẩn ẩn ý cười hạnh phúc, nhắm hai mắt ổn định lại tinh thần.

Một lát, đột nhiên máy trợ hô hấp được kéo ra khỏi miệng mình, Văn Khải khẽ mở mắt, tầm mắt bắt gặp gương mặt của Hạ Nghiệt đang kề sát hắn, liền chớp chớp mắt ngơ ngác nhìn cậu, lại bị câu nói lảnh đạm kia khiến hắn có chút tụt hứng.

– Dẹp đi, cậu đâu phải con nít, không cần chớp mắt với tôi.

Hạ Nghiệt đặt ống thở trên bàn, tay cầm dao và trái táo chăm chú gọt vỏ, đồng thời mở miệng nói.

– Đã thấy hậu quả chưa? Tôi phải đi phục vụ cho cậu đấy, phiền phức quá.

Văn Khải hơi cong khóe miệng cười, cố gắng lấy sức hé môi gằn từng chữ.

– Là.. anh.. tự nguyện a.

Hạ Nghiệt vừa nghe lập tức sắc mặt đen như củi than, hung hăng đặt trái táo và dao xuống, đứng dậy tỏ vẻ giận dỗi.

– Vậy thì tự cậu làm đi.

Văn Khải mở to mắt kinh ngạc nhìn cậu, hắn giật giật ngón tay, dùng hết khí lực nắm lấy góc áo Hạ Nghiệt, yếu ớt hô hấp.

– Đừng… đi.

Hạ Nghiệt thấy thế liền đảo mắt ngồi xuống lại chỗ cũ, lại phát hiện ngón tay kia kiên trì nắm chặt lấy áo mình, bàn tay ngẫu nhiên không tự giác mà nắm trở ngược tay hắn, ánh mắt lơ đãng đầy sát khí.

– Nếu vậy thì ngoan ngoãn nằm yên cho tôi, cử động nhiều sẽ ảnh hưởng đến vết thương.

– Hảo… hảo.

Văn Khải cười nhẹ, bàn tay lại càng gắt gao nắm chặt lấy tay Hạ Nghiệt, tựa như nếu buông ra cậu sẽ bỏ đi bất cứ lúc nào vậy.

– Cậu buông tay tôi ra, tôi mới gọt táo được chứ.

– A… ân. – Thấy ngữ điệu đầy nghiêm khắc của cậu, hắn bất đắc dĩ chậm rãi buông tay, ủy khuất bĩu môi.

Hạ Nghiệt tỉ mỉ hạ lưỡi dao xuống, thành thạo cắt thành từng miếng nhỏ, sau liền nhớ đến tay Văn Khải tạm thời chưa thể cử động, lảnh đạm mở miệng.

– Há miệng.

Hắn vừa nghe cũng không do dự gì, lập tức tự há mồm đem miếng táo từ trong tay Hạ Nghiệt nhai nhai một cách ngon lành. Chính là vì tư thế nằm này của hắn, thời điểm thức ăn đang trôi xuống thì bị tắc nghẽn ở cổ họng, liền kịch liệt ho khan.

– Khụ… khụ…

Hạ Nghiệt thấy thế, khẩn trương vươn tay xoa xoa cổ Văn Khải, sau đó cẩn thận đỡ hắn ngồi dậy, còn không quên lấy gối kê đầu cho hắn. Bị hành động tận tình kia của cậu khiến hắn thập phần cảm động, vội vã bắt lấy cánh tay cậu “phập” một tiếng.

– Hạ Nghiệt… anh …là đang quan tâm tôi, có phải không?

Hạ Nghiệt nghe đến đây, lãng tránh ánh nhìn nghi hoặc của Văn Khải, có lệ trả lời.

– Sao cũng được.

– Hắc… vậy, anh cũng biết tôi đã cứu anh khỏi chiếc xe tải đó…. phải trả ơn tôi chứ, ân? – Hắn sung sướng gào thét trong lòng, nhếch miệng cười tà nói.

– Khoảng thời gian cậu vẫn chưa bình phục, tôi sẽ chăm sóc cho cậu, như vậy là được rồi. – Hạ Nghiệt khẽ buông tay Văn Khải ra, tiếp tục gọt táo rồi uy hắn ăn.

Văn Khải bấy giờ mới để ý trên đầu Hạ Nghiệt được băng bó kĩ lưỡng, gượng cười quay sang hỏi cậu.

– Cái kia.. thực xin lỗi, lúc đó tôi hoảng quá nên đẩy anh xuống, đầu anh.. không sao chứ?

– Không sao. Lo phần cậu đi.

Phát hiện biểu tình ủ rũ của Văn Khải, Hạ Nghiệt hạ mi mắt trầm mặc nhìn bàn tay hắn, nhỏ giọng nói.

– Tại sao cậu lại cứu tôi? Cậu thực sự… yêu tôi sao?

– Ân. – Hắn thẳng thắn trả lời, khiến cậu có chút ngại ngùng đến gương mặt đỏ ửng.

Cảm thấy bầu không khí một lúc căng thẳng, Hạ Nghiệt vội vã đứng dậy, thu gom rác bước đến sọt rác bỏ vào, rồi dọn dẹp sạch sẽ hiện trường, xong xuôi liền bò lên giường nằm xuống bên cạnh Văn Khải.

– Anh… anh đang làm cái gì?

– Tôi mệt. Ngủ một lát không được sao? – Hạ Nghiệt thản nhiên lấy chăn đắp lên người, nhắm mắt lại vừa trả lời hắn.

Văn Khải kinh ngạc nhìn cậu, chớp chớp mắt không hiểu vấn đề gì xảy ra, chẳng nhẽ cậu bắt đầu có tình cảm với hắn rồi hay sao.

Hạ Nghiệt thừa biết Văn Khải đang suy nghĩ lung tung, liền lạnh lùng mở miệng cắt ngang suy nghĩ của hắn.

– Tôi nằm đây sở dĩ nếu cậu có cần gì, tôi sẽ thuận lợi giúp cậu. Đừng nghĩ vớ vẩn.

– Ha ha… hảo a hảo a… tôi nghe anh vậy. – Văn Khải bật cười gật đầu, đưa tay vịnh lấy cán giường chậm rãi nằm xuống, tuy nhiên vì muốn nhìn thấy gương mặt kia, tứ chi thân thể hiện tại của hắn cơ hồ khó khăn cử động, tâm tình ảo não chán nản thở dài, cất giọng nũng nịu nói.

– Hạ.. Hạ Nghiệt, có thể hay không ôm tôi, tôi… tôi lạnh.

Hạ Nghiệt vừa nghe lông mày có chút cau lại, hắn chỉ là kiếm cớ này nọ, thực tình đâu còn là học sinh tiểu học chứ.

– Hạ Nghiệt… Hạ Nghiệt. Anh ngủ rồi sao? – Mãi không thấy cậu trả lời, Văn Khải chán nản bĩu môi, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Một lát, cảm nhận được bàn tay của ai đó đang chậm rãi đặt lên ngực mình, Văn Khải kinh ngạc mở mắt, nhìn thấy Hạ Nghiệt đang tiến sát về phía hắn, tay vòng qua thắt lưng hắn ôm chặt, mặt cậu còn chôn nơi hõm vai hắn.

Văn Khải lén lút ôn nhu mỉm cười, ghé môi qua hôn nhẹ vầng trán Hạ Nghiệt, rồi vùi mặt mình đặt lên đầu cậu, đưa tay ôm ngược trở lại bả vai người kia, an tĩnh nhắm mắt.

– Người cậu ta ấm quá. Không hiểu sao… mình lại không muốn rời khỏi cơ thể này. Văn Khải, cảm ơn cậu.

Buổi tối, bác sĩ có tới kiểm tra lại tình trạng sức khỏe của Văn Khải, nói rằng hiện tại hắn chưa thể di chuyển nhiều, nên cần thiết phải ngồi xe lăn thường xuyên.

Ban đầu Hạ Nghiệt có bảo hắn nên gọi cha mẹ hắn biết sự việc, chính là hắn một mực phản đối kịch liệt, bởi lẽ Văn Khải từ đó đến giờ luôn sống với sự can thiệp của phụ mẫu, hiện tại hắn chỉ muốn người chăm sóc hắn không phải ai khác chính là Hạ Nghiệt, không cần sự giúp đỡ từ một ai kể cả cha mẹ.

Hắn cũng có gọi qua cho đàn em của hắn, bảo gã Vương về nhà đem cho hắn ít dụng cụ sinh hoạt và quần áo đến, cũng không quên nhắc đến phần của cậu.

Kì thực thời điểm khi gã Vương vừa xách đồ tới đã bắt gặp tình huống hơn cả thân mật của hai người, chỉ nhanh chóng bỏ đồ đạc ném cho Hạ Nghiệt rồi tranh thủ tẩu thoát.

Hạ Nghiệt đỡ Văn Khải ngồi xuống xe lăn, đem áo khoác khoác lên người hắn, xong xuôi liền đẩy hắn bước ra ngoài.

– Tối rồi anh còn đưa tôi đi đâu? – Văn Khải thắc mắc quay sang hỏi cậu.

– Cậu ở trong phòng cả ngày nay không chịu ra ngoài hít thở không khí trong lành, cứ nằm trong đó mà ngửi mùi thuốc sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe.

– Vậy sao không để sáng mai. – Văn Khải gật đầu hiểu chuyện, sau liền cười tà tiếp tục mở miệng hỏi han.

Hạ Nghiệt im lặng không nói gì, đẩy hắn đến khuôn viên của bệnh viện, cậu bước tới máy bán hàng tự động mua hai chai nước và thức ăn nhẹ, rồi tự nhiên ngồi xuống hàng ghế bên cạnh hắn.

Cậu mở nắp chai, dùng ống hút bỏ vào, sau đó kề sát miệng Văn Khải, chờ hắn cẩn thận hút từng ngụm từng ngụm nước. Bạn đang �

Đợi Hạ Nghiệt buông ra, Văn Khải một bên nháy mắt cười gian tà nhìn cậu, đắc ý nói.

– Hạ Nghiệt, chúng ta thế này… có phải hay không rất giống một cặp vợ chồng son a.

– Khụ… khụ… – Hạ Nghiệt nghe đến đây như một cú sốc lớn đánh ngang tai, vốn dĩ đang nhâm nhi uống nước, vừa nghe lời nói kia của hắn lập tức tắc nghẽn ở yết hầu, không nhịn được liền kịch liệt ho khan vài tiếng.

– Thế nào? Nói trúng tim đen anh sao? Ân? Ha ha. – Văn Khải đưa tay ôm bụng cười ha hả, lại bị Hạ Nghiệt một phen vung chân đá vào chân hắn một phát, liều mạng hét lớn một tiếng.

– Oa… Hạ Nghiệt! Anh tính giết tôi sao? Tôi là bệnh nhân đấy a… Ngô.

Hạ Nghiệt nhanh tay bịt miệng hắn lại, trừng mắt sát khí lảnh đạm nói.

– Có biết ở đây là bệnh viện không? Trẻ con!

Văn Khải chán nản đảo quanh mắt, nhưng tầm mắt nhanh chóng dừng lại ở gương mặt người kia, ngây ngốc ngắm nhìn cậu.

Thời điểm lúc Hạ Nghiệt định buông tay, hắn phản ứng nhanh dùng sức bắt lấy cổ tay cậu, một phen kéo cậu ổn định ngồi trên đùi mình.

– Cậu!

– Hạ Nghiệt, khi nào anh mới chịu thừa nhận thích tôi. – Hắn nghiêm nghị nhìn cậu hỏi.

– Hoang tưởng. – Hạ Nghiệt khinh bỉ “chậc” một tiếng, định đứng dậy rời khỏi người Văn Khải, lại bị hắn kiên định gắt gao ôm chặt thắt lưng cậu.

– Rõ ràng là như vậy. Anh tự nguyện chăm sóc tôi, không phải là thích tôi thì là cái gì?

Hạ Nghiệt hừ lạnh một tiếng, sau lại đột nhiên từ đầu phát ra tiếng ong ong đau đớn, theo bản năng liền vươn tay ôm lấy đầu mình, cắn chặt răng nhẫn nhịn.

– Không… không sao chứ? – Văn Khải muốn chạm lấy người kia, mà vốn dĩ tay hắn chỉ có thể cử động trong phạm vi 5 xentimet, cơ hồ không thể với tay tới đầu cậu được, chỉ có thể khẩn trương nói.

– Dựa vào vai tôi nghỉ một lát, có lẽ vết thương của anh vẫn chưa hồi phục.

Hạ Nghiệt hiện tại không thể kháng cự đi đâu, không suy nghĩ nhiều mà nghe lời tựa đầu lên vai hắn, nhắm chặt hai mắt nghỉ ngơi. Đợi đến khi hô hấp của cậu đã ổn định trở lại, Văn Khải mới thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng khẽ cong lên mỉm cười, ngẩng đầu nhìn bầu trời.

HẾT CHƯƠNG 23

Truyện full

  • Trao Lầm Tình Yêu Cho Anh
    Trao Lầm Tình Yêu Cho Anh

    Tháng tư, mùa anh đào nở hoa rực rỡ.Hoa đào nở rộ đầy cành, rực rỡ sắc màu rơi rơi trong gió. Lăng Lăng đứng dưới tán cây, nhìn một màn...

  • Ma Túy
    Ma Túy

    Chuyện gì sẽ xảy ra nếu bị một người bệnh kiều với ham muốn chiếm hữu cực mạnh thích?Tên truyện: Ma TúyTác giả: NHẤT CHÍCH QUYỆN NHÂN...

  • Đại Sắc Lang (Đam Tứ Tuyệt)
    Đại Sắc Lang (Đam Tứ Tuyệt)

    Phần 4 của Đam Tứ TuyệtThể loại: Cường công, lạnh lùng cường thụ, 3p, H văn, ngược tâm, ngược thân, HE.Truyện Đại Sắc Lang (Đam Tứ...

  • Yêu Thương Ma Cà Rồng
    Yêu Thương Ma Cà Rồng

    Editor:ChupaChysKhâu Phù Lạc, một nữ pháp y xuất sắc, kiêm xinh đẹp và trí tuệ, lí trí bình tĩnh, tính chất đặc biệt, ngoại hình đẹp,...

  • Buông Tay Truy Tìm Hạnh Phúc Mới
    Buông Tay Truy Tìm Hạnh Phúc Mới

    Tác phẩm của tác giả San thuộc thể loại Ngôn Tình, Trọng Sinh và Nữ Cường, và đang được ưa thích với tên gọi Buông Tay, Truy Tìm Hạnh...

  • Thế Thân Không Đạt Tiêu Chuẩn
    Thế Thân Không Đạt Tiêu Chuẩn

    Editor: ChiakiBeta-reader: Chiaki, Trà Hoa Nữ, Joongah JungCharacter: YunJaeThể loại: hiện đại, ngược luyến tình thâm, cường công cường...

  • Tiểu Nha Hoàn Vượt Ngàn Dặm Chôn Lang Quân
    Tiểu Nha Hoàn Vượt Ngàn Dặm Chôn Lang Quân

    Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Nữ Cường, HE, Chữa Lành, NgọtTeam dịch: Xoăn dịch truyệnGiới thiệuNgười ta nói ta là kẻ si dại—  Lúc lang...

  • Thời Đại Gái Ế Hưng Thịnh
    Thời Đại Gái Ế Hưng Thịnh

    Số chương: 26 chương +2 ngoại truyệnConvert: ngocquynh520Editor: lily58Một lần nữa chân thành cảm ơn, đã giúp tôi được lên trang...

  • Hậu Ái
    Hậu Ái

    Văn án:Văn đại thiếu ở thủ đô liên hôn với Thẩm đại tiểu thư, sau khi kết hôn tương kính như tân. Cặp vợ chồng này rất ít khi xuất hiện...

  • Mè Xửng (Ngưu Bì Đường)
    Mè Xửng (Ngưu Bì Đường)

    Thể loại: Hiện đại, trùng sinh, quân lữ, thanh mai trúc mã, thụ truy công, hỗ sủng, trầm mặc, ít lời, dịu dàng thiếu tá công x hoạt...

  • Chuyện Lạ Thang Máy Lúc Nửa Đêm
    Chuyện Lạ Thang Máy Lúc Nửa Đêm

    Chuyện lạ thang máy lúc nửa đêmTác giả: Hacks Chi (Hacks枝)Thể loại: Hiện đại, quy tắc, kinh dịThang máy đang đi lên bỗng không khựng...

  • Hồ Điệp Công Tử
    Hồ Điệp Công Tử

    Thể loại: cổ trang, giang hồ, cường thế bà đạo công x…tiểu bạch thụEdit: Ân Nguyệt Sơn TrangMôn chủ của phái Hoa Môn là người vô cùng...

  • Thất Dạ Sủng Cơ
    Thất Dạ Sủng Cơ

    Editor: Tiểu Túc, Quảng Hằng, Hà Đoàn, Văn nhi, Kim *Vĩnh Lạc*, Tiểu Đông Tà, Phạm Trang, Trang Lê, Gom Tang e, hathai, Vân NhiBeta:...

  • Cảm Ơn Cậu, Năm Năm Qua
    Cảm Ơn Cậu, Năm Năm Qua

    Văn án:Một lần ở giảng đường đại học, khiến cho hai người vốn không cùng khoa gặp nhau.Từ lúc bắt đầu thăm dò làm quen, đến chậm rãi...

  • Lạc Lối Mê Cung
    Lạc Lối Mê Cung

    Thể loại: Twilight Saga đồng nhân, xuyên qua, huyền huyễn, phương tây hiện đại.Nhân vật chính: Ella Jenny Spears (Liễu Ninh), Eward...