Có Thể Uống Một Ly Không

Chương 22

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ


Bãi săn im lặng, chỉ còn lại tiếng vó ngựa xa xa và tiếng gió thổi lá bay.
Trên trảng đất hẹp trong rừng không tiếng động.
Tông Lạc một tay cầm kiếm, từ trên cao nhìn xuống Công Tôn Du nửa quỳ trên mặt đất, trầm ngâm không nói.
Tông Lạc vừa rồi thật sự động sát tâm.
Nếu không phải Công Tôn Du quỳ xuống, chỉ sợ hắn đã động thủ.
Hắn không phải là thiện nam tín nữ gì, mặc dù khác với loại tàn nhẫn độc ác như Ngu Bắc Châu.

Nhưng nếu có thể làm được Đại tướng quân, tất nhiên sẽ có mặt lãnh khốc vô tình.
Đời trước Công Tôn Du đứng sau lưng Ngu Bắc Châu, thi triển Lục nghệ rất tốt, được Uyên Đế liếc mắt nhìn thấy, sau đó con đường làm quan từng bước thăng tiến.
Ai cũng biết, muốn diệt thì phải diệt từ trong trứng nước.
Công Tôn Du đã tự mình bẻ thẻ võ nghệ, thư nghệ lại bị Cố Tử Nguyên đoạt được khôi thủ, săn nghệ đang được tổ chức, ngay cả luận kiếm lúc khai yến cũng trở thành bàn đạp cho Tông Lạc.
Về bản chất, hiện giờ hắn vẫn chỉ là một tán nhân bình thường không có gì nổi bật, không hề có danh tiếng.
Lúc này không xuống tay, còn đợi đến khi nào?
Nếu Ngu Bắc Châu cũng sống lại, vậy hắn cũng không cần ôm át chủ bài mất trí nhớ nữa, tốt nhất là mau chóng khôi phục thân phận.

Nếu có thể chặt đứt một cánh tay đắc lực của tử địch ở chỗ này, Tông Lạc thà mất tầng áo trước.
Tông Lạc không che giấu sát ý của mình, Công Tôn Du đương nhiên hiểu được.
Dưới sự bức bách lạnh lùng như vậy, sự phấn khích của hắn không giảm mà còn tăng.
Người thành đại sự nhất định không được mềm lòng nương tay.
Lúc trước khi nghe tin đồn về Tam hoàng tử Đại Uyên, Công Tôn Du còn lo lắng vị này quá mức nhân ái hiền từ, thiếu sự quyết đoán.

Hiện giờ xem ra, nếu có thể nổi danh thiên hạ, làm sao có thể là một kẻ tầm thường.
Phấn khích thì phấn khích, trước mắt vẫn phải ổn định mới được.
Công Tôn Du xưa nay luôn cuồng vọng, đối với mưu lược của mình tương đối tự tin, hận không thể lập tức chứng minh thực lực trước mặt chúa công tương lai.
"Đối ngoại, ngày nay thế cục đã rõ ràng, anh hùng hào kiệt cùng nhau nổi dậy.

Đại Uyên xuất binh đi các nước, dã tâm lộ rõ, hiện giờ chỉ còn Dự quốc Vệ quốc, hai nước liên hiệp chống lại Đại Uyên."
"Đối nội, xu thế đoạt trữ của Ngũ Lục hoàng tử ngày càng mãnh liệt, Tứ hoàng tử ngồi trên núi xem đấu đá, như hổ rình mồi.

Cho dù Thánh thượng không biểu lộ ý định lập trữ, nhưng Vu tế đại điển sẽ sớm tổ chức, bất luận là đại vu tính quẻ hay thuận theo ý dân, chuyện Thái tử hẳn sẽ có kết quả."

Hắn vừa nói vừa chú ý đến phản ứng của Tông Lạc.
Đáng thất vọng chính là, biểu tình trên mặt người kia vẫn thản nhiên như cũ, sát khí cũng chưa từng giảm xuống.
Phân tích thế cục thiên hạ kỳ thật không phải mưu sĩ nào cũng có thể nói ra được.
Hiện giờ, hầu hết các chức quan đều do sĩ phu quý tộc thế gia độc chiếm, trừ khi Bách gia nhặt được hạt giống tốt, nếu không sẽ rất khó để phổ cập giáo dục chứ đừng nói là mở rộng tầm nhìn của họ.
Nếu hắn ở trước mặt Ngũ Lục hoàng tử nói một tràng như vậy, chỉ sợ bọn họ lập tức vội vàng chắp tay nói tiên sinh cao minh, xin tiên sinh phò tá ta đăng cơ.
Nhưng mà Tam hoàng tử ngay cả lông mày cũng không nhúc nhích: "Tiếp tục."
Công Tôn Du một bên cảm thán vị này hững hờ lạnh nhạt, một bên cũng nổi lên lòng hiếu thắng.
Đều tại tên rác rưởi Bắc Ninh Vương.
Công Tôn Du không hiểu, cuộc đối thoại của hắn với Vương Bắc Ninh trong Bách gia yến đã đắc tội người kia trong mắt các học sinh khác.

Hơn nữa, hắn thấy Bắc Ninh Vương hơi không được bình thường, cho dù Tam hoàng tử không tiếp nhận sự trung thành của hắn, hắn thà rằng đi chăn ngựa cũng không muốn dính líu tới Bắc Ninh Vương.

Hiện giờ Tam hoàng tử lại hiểu lầm hắn cùng Ngu Bắc Châu có quan hệ, quả thực oan uổng.
Công Tôn Du thở dài.
Sau khi nói xong thế cục trong ngoài thiên hạ, đã tới lúc nên nói về kế sách đối phó, đây mới là điều quan trọng nhất để thể hiện năng lực cá nhân.
"Quốc vương Vệ quốc bản tính thận trọng nhu nhược, lún sâu vào tranh giành phế truất Thái tử, nhưng dù sao vẫn còn tích luỹ tranh bá trăm năm.

Dự quốc còn yếu hơn Vệ quốc, quốc vương đã già yếu, chỉ có danh tướng Vũ An Vương vất vả chống đỡ.

Biện pháp phá bỏ liên hiệp hai nước chắc không cần ta phải nói thêm nữa, Điện hạ đã từng bày trận ở Hàm Cốc Quan.

Nhưng nếu muốn xuất binh, trước tiên phải đánh Dự quốc.

Địa hình Dự quốc hiểm trở, không thể không đánh, vả lại nhất định phải gấp, nhanh, tàn nhẫn, mới có thể khiến Vũ An Vương trở tay không kịp.
"Hiện giờ Đại Uyên tuy rằng trăm hoa đua nở, nhưng chính trị độc tài, quyền phát ngôn trong triều bị khống chế chặt chẽ, cốt lõi vẫn dùng Pháp gia trị quốc làm chủ.

Pháp gia trọng luật, trong thời loạn thế, thực hiện pháp luật nghiêm khắc tất nhiên có thể phát huy hiệu quả tức thời, như lầu các trên không trung, mặc dù xây dựng cao, nhưng nền móng lại không vững chắc, chung quy không phải giải pháp lâu dài.

Đợi sau khi thống nhất thiên hạ, rất dễ dẫn đến bạo loạn khởi nghĩa."
Nói đến đây, Công Tôn Du chắp tay với Tông Lạc: "Điện hạ hẳn là cũng đã nhìn ra tai họa ngầm, nên mới gia nhập đội ngũ du học Nho gia, ta thật là bội phục."

"Ẩn sĩ thế gia không nhập thế thì thôi, một khi nhập thế thì nhất định phải chọn minh chủ bình thiên hạ.

Điện hạ là Hoàng tử Uyên triều, đường đường chính chính có sức mạnh tranh giành.

Nếu có thể phụ tá Điện hạ nhất thống thiên hạ, sẽ là kỳ tích lịch sử trong ngàn vạn năm từ lúc đại hoang khai thiên lập địa."
Truyền nhân ẩn sĩ thế gia khác nhiều lắm cũng là nâng đỡ một Hoàng tử, ngay cả đệ tử Quỷ Cốc cùng lắm cũng chỉ khuấy đảo mưa gió ở các quốc gia.
Công Tôn Du có dã tâm, hơn nữa dã tâm không hề nhỏ.
Hắn không chỉ muốn thay đổi Đại Uyên, càng muốn thay đổi thiên hạ, tham dự vào thành tựu vô tiền khoáng hậu* này.
Quân sư lợi hại cỡ nào, không thua gì Phục Long Phượng Sồ, được một người có thể trấn thiên hạ.
Công Tôn Du không giống Tông Lạc xuyên sách, hắn là một mưu sĩ thật sự trong sách, có tầm nhìn xa trông rộng...!Chỉ có thể nói rằng Ngu Bắc Châu thật sự có phúc khí, không hổ là nam chính trời định.
Tông Lạc im lặng nhìn hắn, đột nhiên thu kiếm, không chào hỏi một tiếng liền dắt dây ngựa hướng về phía Diệp Lăng Hàn rời đi.
Trước khi đi, hắn dùng Thất Tinh Long Uyên khều lấy ngọc bài trên tay Công Tôn Du.
Ngọc bài rơi vào tay hơi lạnh, hoa văn rõ ràng.

Đúng là tín vật của ẩn sĩ thế gia.
Tông Lạc biết Công Tôn Du là truyền nhân của ẩn sĩ thế gia, nhờ vào đồng bọn trong khu bình luận trước khi xuyên sách.
Nhưng trên thực tế, kiếp trước cho đến khi hắn tự sát, trong hoàng thành chỉ có Ngu Bắc Châu biết chuyện, những Hoàng tử khác cho rằng mình đã thu phục được Công Tôn Du, toàn bộ đều không hay biết.
Nghĩ lại cũng đúng, nếu Công Tôn Du bại lộ thân phận truyền nhân ẩn sĩ thế gia của mình, lại không cho người ta ngọc bài, vậy chẳng phải trên mặt viết rõ bốn chữ ta là nội gián sao?
Mà bây giờ, Công Tôn Du ở trước mặt hắn tiết lộ thân phận, lại trình ngọc bài.

Ngay cả Tông Lạc cũng không khỏi nghi ngờ.
Chẳng lẽ sau khi sống lại, hắn thay thế Ngu Bắc Châu đánh bại Công Tôn Du tại Bách gia yến, cho nên vô tình cắm liễu liễu lại xanh, đạt được kết quả như thế?
Chuyện khác không nói, nhưng Công Tôn Du kiếp trước cho dù giả vờ trung thành với những người khác, cũng chưa từng nói một câu không tốt về Ngu Bắc Châu, huống chi là thẳng thắn nói "Bắc Ninh vương đầu óc có vấn đề".
Tuy nói vậy, nghi ngờ thì nghi ngờ, Tông Lạc vẫn không tin.
Ký ức về việc bị phản bội vẫn hiện rõ trước mắt.

Hơn nữa, Công Tôn Du chuyên môn làm gián điệp, cho dù hắn hiện tại thật lòng, ngày sau vạn nhất không chống lại được định luật hấp dẫn của nam chính, lại nghiêng về Ngu Bắc Châu thì sao?
Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng.


Tông Lạc không muốn đánh cược lòng người nữa.
"......!Điện hạ!"
Thấy người không nói một lời chạy đi, Công Tôn Du vội vàng xoay người đuổi theo, vất vả lắm mới đuổi kịp đuôi ngựa tung bay phía trước, cao giọng nói: "Điện hạ lấy đi ngọc bài, là tiếp nhận sự trung thành của ta sao?"
Tông Lạc không quay đầu lại, hừ lạnh một tiếng: "Ta không tin ngươi."
Hắn nói rất thẳng thắn, không hề che dấu, khinh thường làm bộ làm tịch: "Nếu muốn có được tín nhiệm của ta, ngươi còn phải cố gắng nhiều lắm."
Lá mặt lá trái* ai mà không biết.

Tông Lạc hôm nay cho dù cầm ngọc bài, cũng không định sẽ dùng Công Tôn Du.
Như vậy, nếu sau này Công Tôn Du muốn quay đầu gia nhập môn hạ của Ngu Bắc Châu, hắn cũng có thể lấy ngọc bài ra đối phó, quang minh chính đại châm ngòi ly gián
Với tính cách đa nghi của Ngu Bắc Châu, Công Tôn Du cũng chỉ có thể trở thành đứa con bị vứt bỏ khi thay lòng đổi chủ.
Công Tôn Du hai mắt sáng lên, trên mặt treo lên nụ cười kiêu ngạo: "Đương nhiên là vậy....!Chúa công."
Không tín nhiệm cũng không phải chuyện gì to tát, nếu nhận ngọc bài liền tin, Công Tôn Du ngược lại sẽ cảm thấy chúa công nhà mình lỗ m ãng, dễ dàng tin tưởng người khác.
Nói tóm lại, Công Tôn Du hiện tại nhìn Tông Lạc rất hài lòng, hận không thể lôi kéo chúa công nói chuyện ba ngày ba đêm về những biến đổi của thế cục thiên hạ.
Nghe thấy hắn bỗng nhiên xưng hô như vậy, Tông Lạc tự dưng lảo đảo, hao tổn rất nhiều sức lực mới không coi mình như Lưu Huyền Đức (Lưu Bị).
"Bên ngoài đừng gọi như vậy." Hắn lạnh lùng nói.
Mặc dù Tông Lạc đã quyết định tự mình xốc lên một tầng áo giáp để đẩy nhanh tiến độ, nhưng điều này không cản trở hắn đề phòng Công Tôn Du.
Tông Lạc nghĩ vậy, quay đầu nhìn cánh rừng rậm phía sau.
Nơi đó xanh um rậm rạp, không có bóng người.
......
Mặc dù đã bị trì hoãn một thời gian, nhưng săn bắn vẫn là săn bắn, mới đầu sẽ ở bên ngoài thăm dò, chứ không lập tức tiến vào rừng rậm.
Dẫn theo Công Tôn Du có một lợi thế, đó là Tông Lạc không cần phải tốn sức đánh ngất Cảnh vệ binh xung quanh, cũng không cần trốn tránh tai mắt nội thị hoặc là tự xốc áo giáp nguỵ trang, còn có chức năng tìm đường.
Vốn dĩ Tông Lạc không biết Tông Hoằng Cửu dẫn Tiểu Bát đi đâu, cho nên muốn hỏi Diệp Lăng Hàn trước, nhưng giờ đã có Công Tôn Du, dọc đường Cảnh vệ binh cung cấp rất nhiều tin tức.
So với Diệp Lăng Hàn, tính mạng của Tông Thụy Thần dĩ nhiên quan trọng hơn.
Tông Lạc dọc đường đi trầm mặt, hận không thể bay lên.
Kiếp trước, Tiểu Bát bị đánh chết bên ngoài Nguyên Gia cung chỉ vì bảo vệ hắn...!Nào ngờ kiếp này Tông Lạc tự mình đưa nhược điểm ra, nhưng Diệp Lăng Hàn vẫn lựa chọn đi vào con đường cũ.
Ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện.

Vừa nghĩ tới đây, hắn rốt cuộc cũng nhìn thấy Tông Thụy Thần mặt mày xám xịt ngồi dưới đất cách đó không xa.
Trước mặt Tiểu Bát, một con ngựa vàng cao lớn hung tợn gào thét, hai mắt đỏ bừng, vó ngựa giơ cao, sắp sửa giẫm lên.
"Thụy Thần!"
Tông Lạc vận công phi thân xuống ngựa, bất chấp mọi thứ, cầm kiếm đâm tới.
May mà Tông Thụy Thần không ngốc, thời điểm cuối cùng cũng bất chấp bại lộ bản thân, lập tức xoay người lăn tránh.
Khoảng cách gần như vậy, nếu thật sự bị vó ngựa đạp xuống, không chết cũng tàn phế nửa người.
Giây tiếp theo, mũi kiếm trắng như tuyết liền nhuốm máu, mạnh mẽ xốc lên sóng khí trong không trung.
"Híiiiiii——"

Con ngựa dữ không cam lòng cào móng ngựa, lúc nó ngã xuống, cỏ cây cuồn cuộn bay lên sóng khí, ầm ầm rơi xuống đất.
Tông Lạc vừa sợ vừa giận.
Thân là tướng lĩnh quanh năm cầm quân, chỉ cần nhìn thoáng qua, hắn cũng biết con ngựa này đã bị động chạm.
Cuồng tính thì cuồng tính, nhưng đến mức này...!Dĩ nhiên là hạ dược.
Loại thủ đoạn nham hiểm này, cho dù đặt trên chiến trường cũng khiến người ta cực kỳ ghê tởm.

"Tam ca!"
Thấy hắn đến, Tông Thụy Thần nhớ kỹ lời dặn, không dám đứng dậy tiếp tục giả ngu.

Đợi đến khi Tông Lạc gọi hắn, hắn mới quay đầu, thấy Tông Hoằng Cửu vừa rồi còn đi theo hắn diễu võ dương oai đã biến đâu mất, lúc này mới oa một tiếng nhào tới.
"Không sao, không sao."
Tông Lạc đau lòng sờ đầu Tông Thụy Thần.
Dù có giả ngu thế nào, cũng chỉ là một đứa nhỏ mười một tuổi.
"Tam ca, bọn họ thì sao?"
Tông Thụy Thần nhanh chóng điều chỉnh trạng thái bản thân, sau một lúc hoảng loạn sợ hãi cũng bình tĩnh lại.
Hắn ngưỡng mộ nhìn Thất Tinh Long Uyên nhuốm máu trong tay Tông Lạc, thần sắc lo lắng.
"Không sao, huynh đã phái người đuổi theo bọn họ."
Tông Lạc không buồn quan tâm đ ến Công Tôn Du đã đi làm việc.
Vừa mới nhận chủ, mặc kệ thật lòng hay giả ý, chuyện đầu tiên phải làm cho thật tốt.
Tông Thụy Thần thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt rồi."
Hắn lau bụi bặm trên mặt, lại nghe Tông Lạc hỏi: "Tiểu Bát, xảy ra chuyện gì vậy?"
Nói đến đây, Tông Thụy Thần vô cùng phẫn nộ.

Ngoài phẫn nộ ra, còn có chút ảo não.
"Là Diệp Lăng Hàn."
Hắn siết chặt nắm tay: "Đệ nghe Tam ca nói xong, không giao thiệp với hắn nữa, nhưng hắn lại..."
—----
Chú thích:
*Vô tiền khoáng hậu: Điều chưa từng xảy ra trong quá khứ và cũng rất khó xảy ra trong tương lai.
*Phục Long Phượng Sồ: Chỉ người tài chưa xuất đầu lộ diện.

Người đời thời Tam Quốc gọi Gia Cát Luợng là "phục long" và Bàng Thông là "phượng sồ".
*Lá mặt lá trái: thành ngữ dùng để chỉ lòng dạ đổi thay tráo trở của con người..

Truyện full

  • Em Là Của Tôi. Mãi Mãi Là Của Tôi.
    Em Là Của Tôi. Mãi Mãi Là Của Tôi.

    Tác giả: CibiliThể loại: Ngôn tình, truyện teen, hài hước, hiện đại...Giới thiệu nội dung:Mã Mỹ Mỹ: Cô là côi nhi từ nhỏ, sống ngoài...

  • Nô Tài
    Nô Tài

    Thể loại: đam mỹ, cổ trang, hoàng cung, 1 vs 1 (trá hình 3P), cường công cường thụ, gian xảo công (lúc đầu), trung khuyển công (lúc...

  • Vạn Năm, Vạn Năm
    Vạn Năm, Vạn Năm

    Thể loại: Xuyên không, tiên giới, huyền ảo, có yếu tố np nhưng kết thúc không phải np ^^!Muội muội duy nhất của Thiên Hậu – Diễm Hồ...

  • [Hệ Liệt Sơn Đại Vương] Áp Trại Tiểu Tình Nhân
    [Hệ Liệt Sơn Đại Vương] Áp Trại Tiểu Tình Nhân

    Thể loại: Cổ trang, HE.Độ dài: 10 chương.Edit by cafe_chaud.Nhân vật: Hỏa Vô Tình x Thiên Diệp Tuyết.Đầu năm nay hảo tâm không được hảo...

  • Godola Của Cô Ấy
    Godola Của Cô Ấy

    Tác giả: Bi Thương Thất HỉThể loại: Nguyên sang, ngôn tình, hiện đại, HE, tình cảm, ngọt sủng, nhẹ nhàng, tình chị em, truyện ngắn…Số...

  • Hí Hồ
    Hí Hồ

    Thể loại: đoản văn, hiện đại, huyền huyễn, tiên yêu, 1×1, phúc hắc đạo sĩ công x ngây thơ hồ ly thụ, niên hạ, công thâm tàng bất lộ,...

  • Xuyên Qua Hoang Dã
    Xuyên Qua Hoang Dã

    Edit: Cáo ngố Beta Rồng béoThể loại: Ngoại tinh, xuyên không, nhất thụ nhất công, cường công cường thụ, huyền nhuyễn, ma phápGiản giới:...

  • Đoàn Lữ Hành Đầy Nắng
    Đoàn Lữ Hành Đầy Nắng

    Edit: Sam (p3104) / Dịch: KazRaw: 19louĐộ dài: 12 chương lớn (37 chương nhỏ)Thể loại: hiện đạiPoster: nyan_nekoÝ nghĩa của lữ hành là...

  • Trao Anh Trái Tim Em
    Trao Anh Trái Tim Em

    Bởi vì nhất thời giận dỗi, Lục Chẩm Tuyết quyết tâm phải khiến cho Lâm Cảnh yêu cô.Cô trêu chọc anh, trêu chọc anh, một hai phải khiến...

  • Em Chỉ Không Muốn Gặp Gỡ Người Khác
    Em Chỉ Không Muốn Gặp Gỡ Người Khác

    Thể loại: hiện đại, đô thị, ngược, HESố chương: 34 Chương (chính văn hoàn)Editor: Xẩm Xẩm, SammieTác giả: Lục Xu Có điều gì đó luôn...

  • Cô Gái Nhà Giàu Theo Đuổi Tình Yêu
    Cô Gái Nhà Giàu Theo Đuổi Tình Yêu

    Người ta thường nói những người giàu sang họ không có tình yêu đích thực. Đến với truyện Cô Gái Nhà Giàu Theo Đuổi Tình...

  • Lựa Chọn Muộn Màng
    Lựa Chọn Muộn Màng

    Ngày 14 tháng 3 năm 1976, Tòa án Triều Dương, Bắc Kinh.  Tiếng búa gõ xuống vang lên đầy trang nghiêm, giọng nói của thẩm phán vọng...

  • Bí Mật Của Elsa
    Bí Mật Của Elsa

    Tên truyện: [JELSA] Bí mật của ElsaTên Hán Việt: [JELSA] Elsa đích bí mậtTác giả: Thời Tam ThậpThể loại: Phái sinh, Ngôn tình, Giả...

  • Có Thể Quay Lại Nhìn Em Không?
    Có Thể Quay Lại Nhìn Em Không?

    Editor: RinThể loại: đam mỹ, giới giải trí, ngược tâm, sau ấm áp, tạc mao si tình nhân thê thụ, muộn tao phúc hắc không được tự nhiên...

  • Chọc Phải Người Đàn Ông Háo Sắc
    Chọc Phải Người Đàn Ông Háo Sắc

    Chuyện gì sẽ xảy ra khi cô Chọc Phải Người Đàn Ông Háo Sắc, một câu chuyện thú vị giữa hai nhân vật chính của chúng ta. Cô...