Cỡ Nào May Mắn Kết Thành Đôi

Chương 17

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ

“Sư phụ!”

Người tới đúng là Thiên Phong và Vạn Hách.

Nhìn thấy Nhiếp Song, Vạn Hách bước nhanh đến, lên tiếng: “Song Nhi, có bị thương hay không ?” Khi nói chuyện nàng kéo tay Nhiếp Song, tinh tế đánh giá nàng, không để Hoàn Trạch bên cạnh vào mắt chút nào .

Hoàn Trạch cũng không quan tâm quản thầy trò bọn họ, vừa thấy Thiên Phong tiến vào, hắn liền quỳ xuống, cúi đầu, lại cung kính gọi một tiếng: “Sư phụ.”

Thiên Phong nhìn bộ dáng hắn, lắc đầu thở dài, cởi áo khoác choàng lên người hắn, tiện đà trầm mặc thay hắn bắt mạch. Một lát sau, y mới mở miệng đã trách: “Không chỉ một mình xuống núi, còn lỗ mãng đối địch, ngươi cho mệnh lệnh vi sư là cái gì? Về núi úp mặt vào tường sám hối!”

Hoàn Trạch nghe vậy, đè thấp đầu, nhẹ nhàng đáp một tiếng: “Đệ tử biết sai…”

Nhiếp Song thấy hắn như thế, trong lòng buồn cười. Xem một bộ dạng cụp mi nhu thuận có vẻ thuận mắt này, với khi chiến đấu mạnh mẽ hung ác lúc trước tưởng như hai người, thật là sói hoang biến thành chó nhà. Lúc này, Vạn Hách lấy tay dí đầu nàng, sẵng giọng: “Ai cho phép ngươi xuống núi?”

Nhiếp Song phục hồi tinh thần lại, làm nũng nói: “Đệ tử thấy Phong Linh Ngọc của Thiên Ảnh các bị cướp, nên mới muốn hỗ trợ thôi. Sư phụ người đừng hung dữ như vậy, không nên dọa người ta trên người còn có vết thương, còn sợ hãi nữa.”

Vạn Hách bật cười, véo mặt nàng nói: “Nha đầu chết tiệt kia, rõ ràng là muốn xuống núi đi chơi, còn dám tìm lý do đường hoàng như vậy.”

“Không có a. Là thật, không tin người hỏi sư đệ Hoàn Trạch.” Nhiếp Song cười nhìn Hoàn Trạch, nói vậy.

Hoàn Trạch nhìn nhìn thầy trò bọn họ, trong lòng có chút bất đắc dĩ, gật đầu đáp: “Vâng.”

“Sư phụ xem, đệ tử nói không sai chứ.” Nhiếp Song cười nói.

Vạn Hách lúc đó mới nhìn Hoàn Trạch, nàng thoáng đánh giá hắn một phen, cười nói: “Nếu muốn xuống núi hỗ trợ, tốt xấu cũng nên thông báo một tiếng. Hiện tại tất cả mọi người đều cho là các ngươi bỏ trốn.”

“Bỏ trốn?!”

Lời này vừa nói ra, Nhiếp Song cùng Hoàn Trạch đều có vẻ mặt kinh ngạc.

Vạn Hách che miệng cười, mang theo một chút chế nhạo, nhìn hai người họ.

Nhiếp Song nhìn nhìn Hoàn Trạch, lại nhìn phía Thiên Phong, dịu dàng nói: “Thiên Phong sư bá, người không tin đúng không?”

Thiên Phong gật đầu, “Việc hoang đường như vậy, làm sao có thể tin.” Y nói xong, lại gần Hoàn Trạch nói, “Ngươi xằng bậy thì thôi, sao lại liên lụy đến sư tỷ ngươi.”

Hoàn Trạch vẻ mặt vô tội, muốn nói lại thôi, như trước cúi đầu, đáp: “Đệ tử biết sai.”

Nhiếp Song cười trộm, hắn ở trước mặt nàng thì răng bén lưỡi nhọn như vậy , gặp Thiên Phong, cũng chỉ còn lại có “Đệ tử biết sai” … Mắt thấy nàng đắc ý, Vạn Hách lại dí đầu nàng, nói: “Đã là tìm Phong Linh Ngọc về, ngọc đâu?”

Nhiếp Song nghe nàng hỏi như vậy, thoáng thu lại tâm trí, đem đủ loại chuyện từ phức tạp đến đơn giản sau khi xuống núi kể cho Vạn Hách. Đương nhiên, việc thân Hoàn Trạch có ma chủng, một chữ nàng cũng không đề cập đến.

Vạn Hách nghe xong, mới trách: “Lần này không mất mạng, coi như vận khí ngươi tốt! Xem ngươi lần sau còn dám không!”

Nhiếp Song mang theo một chút hổ thẹn, hỏi: “Sư phụ không phải đang bế quan sao? Làm sao mà đến được?”

“Ngươi không phải gửi thư về Vạn Ỷ môn sao, các sư muội ngươi làm sao có can đảm lớn như ngươi, tất nhiên hồi bẩm chi tiết cho ta.” Vạn Hách nói xong, liếc mắt nhìn Thiên Phong một cái, “Ta liền xuất quan đi Thiên Ảnh các, không nghĩ tới người nào đó cũng bế quan, hừ, nhà mình gì đó đều chăm coi không tốt, còn muốn không đếm xỉa đến…”

Thiên Phong thần sắc hơi có chút xấu hổ, nói: “Nơi đây không nên ở lâu, vẫn là trở về trước rồi hãy nói.” Dứt lời, y nâng Hoàn Trạch dậy, bước ra ngoài.

Vạn Hách nhướn mi cười, cũng nâng Nhiếp Song dậy, “Chúng ta đi.”

Nhiếp Song giờ phút này đã không còn lo lắng gì, vui vẻ như cá trở về nước. Nàng khoác tay Vạn Hách, vừa đi vừa nói chuyện mới biết sau khi xuống núi, lúc này, nàng chợt thấy Hoàn Trạch quay đầu, không hờn giận lườm nàng một cái. Nàng hướng hắn nhướn nhướn mi, cười khiêu khích.

Ra khỏi thạch thất, chỉ thấy trên đất đều là thi thể quái vật, nhiều đến nỗi không thể đếm hết. Nhiếp Song trong lòng âm thầm cảm thán, tu vi của mình so với sư phụ, chung quy là khác nhau một trời một vực. Mọi người rời khỏi đỉnh Hắc Cức, liền thấy ngoài lĩnh sớm đã có người chờ. Đúng là hai nam đệ tử Thiên Ảnh các, cùng hai nữ đệ tử Vạn Ỷ môn. Hai vị sư muội kia, Nhiếp Song lại rất quen thuộc, đúng là Vân Bích cùng Thanh Lang. Thấy bọn họ đi ra, đều vô cùng vui mừng. Mọi người hàn huyên sơ sơ, liền khởi hành hướng tới thành trấn gần nhất. Các đệ tử ở khách điếm trên trấn bao hết một quán trọ từ lâu, mọi người đều tự chữa thương nghỉ ngơi, không tiếp tục nói chuyện.

Một đêm ngủ say, lúc Nhiếp Song tỉnh lại, nhận thấy thần thức thanh tỉnh, toàn thân vui sướng, việc lúc trước giống như một cơn ác mộng, đã tan thành mây khói. Vân Bích cùng Thanh Lang thấy nàng đứng dậy, bèn đi chuẩn bị nước ấm, để nàng tắm rửa. Nhiếp Song càng thêm cao hứng, không hổ là sư muội nhà mình, thật là hiểu nàng nha! Nàng ngâm vào trong nước ấm, càng thêm thỏa mãn.

Vân Bích và Thanh Lang canh giữ một bên, tiếng là hầu hạ, thật ra là hỏi chuyện. Ở trong Thiên Ảnh các có đối phó Thiên Phong thành công hay không, đến sư đệ Hoàn Trạch đến tột cùng là người như thế nào, không có gì không hỏi. Nhiếp Song đáp câu có câu không, không tránh được trình bày qua loa. Nhưng trò chuyện như vậy, làm cho Nhiếp Song hiểu ra nhiều điều.

Nguyên là, Vạn Hách sau khi xuất quan, liền đến Thiên Ảnh các tìm nàng. Lúc ấy cũng không có ai biết nàng xuống núi tìm Phong Linh Ngọc, chỉ nói nàng cùng Hoàn Trạch đã biến mất không tung tích, nói không chừng là bỏ trốn vân vân. Vạn Hách giận không kiềm chế được, xông thẳng phía sau núi ở Thiên Ảnh các, mắng lấy mắng để Thiên Phong đang bế quan. Thiên Phong biết việc Phong Linh Ngọc bị trộm, đệ tử mất tích, liền tự mình xuống núi tìm kiếm. Vạn Hách tự nhiên dẫn đệ tử đi theo. Vốn cũng không hiểu rõ, vẫn là Thiên Phong nghĩ đến Phong Linh Ngọc bị trộm có thể có liên quan tới Cức Thiên phủ, liền đi đến Dương phủ ngày xưa có quan hệ làm ăn với Cức Thiên phủ để tìm hiểu. Vừa khéo Dương phủ cháy, Dương Bưu chết, cũng có yêu khuyển quái vật tác quái. Hai người liền theo manh mối này một đường truy tìm, lại về trên trấn nhỏ tìm được châu ngọc Nhiếp Song đem theo, mới tìm được Hắc Cức lĩnh.

Nhiếp Song nghe xong, không khỏi âm thầm thấy may mắn. Nếu sư phụ trễ một bước, nàng có khả năng thực sự cùng Hoàn Trạch cùng táng thân ở Hắc Cức lĩnh. Nghĩ đến Hoàn Trạch, trong lòng nàng run lên, mở miệng hỏi: “Đúng rồi, hắn như thế nào?”

“Hắn là ai?” Vân Bích hỏi lại.

“Chính là sư đệ kia đó…” Nhiếp Song cụp mắt, giả bộ bộ dáng thoải mái tùy ý, nói.

“À, hắn có vẻ bị thương không nhẹ, còn không thể xuống giường nữa cơ.” Vân Bích đáp.

“Như vậy sao…” Nhiếp Song gật gật đầu.

“Đúng rồi, thời điểm tìm được các ngươi, sư đệ kia sao lại trần truồng thế?” Thanh Lang tò mò hỏi.

Nhiếp Song chỉ cảm thấy trên mặt mình nóng lên, nhớ tới chuyện lúc ấy ở trong thạch thất, nàng lại bắt đầu có chút ngượng ngùng. Nàng ra vẻ trấn tĩnh, nói: “Không có gì, gặp gỡ một con quái vật phun lửa, đã thiêu rồi.”

“Nguyên là là như vậy a.” Thanh Lang có chút thất vọng, “Ta còn tưởng sư tỷ làm cái gì với hắn đấy.”

“Chao ôi? Ta sẽ làm cái gì với hắn kia chứ? Ta muốn làm cái gì với hắn?” Nhiếp Song lên tiếng phản bác.

“Thanh Lang, ngươi đừng nói lung tung . Sư tỷ một lòng muốn đối phó Thiên Phong sư bá…” Vân Bích vẻ mặt nghiêm túc, “Đúng không, sư tỷ?”

Nhiếp Song gật đầu, “Đương nhiên rồi.”

“Như vậy a. Tuy vậy sư đệ kia cũng rất tốt.” Thanh Lang nói.

“Ngươi thích thì ngươi tiếp nhận càng tốt.” Nhiếp Song nói.

“Chán ghét, sư tỷ, người ta cũng không có lòng.” Thanh Lang thẹn thùng nói, “Ta thích người lớn tuổi một chút .”

“Ý ngươi là, là muốn tranh Thiên Phong sư bá với đại sư tỷ ?” Vân Bích trào phúng nói một câu.

“Ai nha, tuổi quá lớn, người ta cũng không thích.”

Nhiếp Song không nói gì, hắt nước lên các nàng, “Đi ra một lúc đi, quấy rầy ta tắm rửa!”

Vân Bích và Thanh Lang cười duyên, cũng không nói nhiều, song song lui ra ngoài. Khi còn lại một mình Nhiếp Song, nàng cúi đầu, lại nghĩ tới chuyện Hoàn Trạch. Có nên đi thăm hắn hay không?

Nàng do dự hồi lâu, đợi cho nước ấm hơi lạnh đi, mới quyết định. Nàng đứng lên, lau khô nước đọng, chọn một bộ quần áo hợp ý, trang điểm đẹp nhất, lúc đang định xuất môn, lại nghĩ đến cái gì. Nàng trở lại ngồi trước gương, lấy son, dùng đầu ngón tay chấm một chút, tinh tế bôi trên môi. Nhìn mình trong gương, nàng mím môi cười, thế này mới vừa lòng rời đi.

Đợi gặp được Hoàn Trạch, hắn cũng không suy yếu như nhóm sư muội nói. Hắn đã đứng dậy, đang ngồi xuống giường, nhìn thấy nàng đến, hắn thả lỏng tư thế, cụp mắt gọi một tiếng:

“Sư tỷ.”

Nhiếp Song thấy khí sắc hắn không sai, trong lòng đã thả lỏng vài phần. Nàng mỉm cười đi qua, không khách khí ngồi xuống mép giường, nói: “Chậc chậc, còn muốn đến xem bộ dạng chật vật của ngươi, không nghĩ là khôi phục nhanh như vậy, thật thất vọng.”

Hoàn Trạch nhìn nàng, ánh mắt nhẹ nhàng dừng trên môi nàng, lại nhẹ nhàng dời đi. Trang điểm xinh đẹp như thế, hẳn là không có chuyện gì. Hắn cười, nói: “Ta làm sao có thể lại cho sư tỷ cơ hội ’lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn’ chứ?”

Đấu võ mồm như thế, càng làm cho Nhiếp Song yên tâm. Nàng không cam lòng yếu thế dịch sát vào hắn, nói: “Ngươi cảm thấy ta khi dễ ngươi?”

“Sư tỷ cảm thấy thế à?” Hoàn Trạch hỏi lại.

“Nếu ta khi dễ ngươi, sao ngươi lại không nói thật với sư phụ ngươi chứ?” Nhiếp Song khiêu khích nói.

“Một chút việc vặt vãnh, quấy rầy sư phụ ta làm gì. Tự ta giải quyết là được rồi.” Hoàn Trạch nói.

“Oa, nghe khẩu khí này là muốn trả thù nha!” Nhiếp Song ra vẻ kinh ngạc, “Thật đáng sợ nha, xem ra ta phải nói cho Thiên Phong sư bá biết mới được nha!”

“Không cho phép ngươi trêu chọc sư phụ ta!” Hoàn Trạch nhíu mày, uy hiếp nói.

“Cứ đi đấy! Xem ngươi làm sao bây giờ.” Nhiếp Song nói xong, lại nghĩ tới bộ dáng hắn vâng vâng dạ dạ với Thiên Phong, cười đến sung sướng.

Nàng cười đắc ý đến thế, hoàn toàn là một bộ dạng vô lại. Hoàn Trạch cũng không khỏi bật cười, thân thủ định bắt lấy nàng. Nhiếp Song nhanh nhẹn né được, sợi tóc như sa tanh lướt qua ngón tay hắn, lưu lại một ti hơi mát. Nàng xoay tròn người, đứng sau cái bàn, cười nói: “Nào có dễ dàng để ngươi bắt được như vậy!”

Hoàn Trạch cười, đang muốn xuống giường, vừa khéo Thiên Phong đi tới. Vừa thấy Thiên Phong, vẻ tươi cười của hắn nháy mắt thu lại, có chút cứng ngắc quỳ trên giường, vẻ mặt đứng đắn mở miệng, kêu: “Sư phụ.”

Nhiếp Song thấy thế, dựa vào cái bàn cười không ngừng, tiếng nói cũng rung rung reo lên: “Thiên Phong sư bá…”

Giống như bị cuốn hút bởi sự vui sướng của nàng, Thiên Phong mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, bên môi lại nở nụ cười. Y hơi hơi vuốt cằm, định như trả lời, tiện đà nói với Hoàn Trạch: “Không cần hành lễ. Người đã khỏe hơn chưa?”

Hoàn Trạch thả lỏng tư thế, gật đầu, “Đệ tử đã không có vấn đề gì, sư phụ không cần quan tâm.”

“Tốt.” Thiên Phong cười cười, lại nói với Nhiếp Song, “Song Nhi, ngươi thế nào?”

Nhiếp Song chưa bao giờ nghĩ tới, Thiên Phong nghiêm túc lãnh đạm, cũng sẽ quan tâm đến nàng. Trong lúc nhất thời, đổi lại có chút được sủng mà sợ. Nàng nhìn nhìn vẻ tươi cười trên mặt Thiên Phong, lại liếc qua Hoàn Trạch, ý xấu nảy ra. Nàng nâng trán, ai a một tiếng, hướng đến trên người Thiên Phong mà ngã. Thiên Phong cả kinh, vội vươn tay ôm eo nàng, đỡ nàng an toàn.

Thân mình Nhiếp Song mềm như bông, nhẹ như tơ, yếu đuối như cành liễu, nửa phần khí lực cũng không có. Nàng cau mày, dịu dàng nói: “Đầu ta choáng váng quá…”

Thân mình Thiên Phong hơi hơi cứng đờ, nói: “Nhưng bị thương thế nào?”

Nhiếp Song khoác tay Thiên Phong, cúi đầu nói: “Ta cũng không biết… Sư bá giúp ta xem xem?”

Thiên Phong cẩn thận rút tay ra, nói: “Nam nữ hữu biệt, sao làm thế được. Ta đi tìm sư phụ ngươi đến.” Nói xong, y hạ mắt xuống, bước nhanh rời đi.

Nhiếp Song nhìn y đi xa, mím môi cười, khinh thường nói: “Cái gì đây, liền bỏ chạy như vậy.” Nàng dứt lời, mang vẻ mặt khiêu khích, quay đầu nhìn Hoàn Trạch.

Hắn ngưng mắt nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm. Vẻ mặt kia nếu nói là buồn bực, không bằng nói là oán hận. Dường như có sự phẫn nộ, trải tại đáy mắt hắn, làm cho Nhiếp Song sinh ra một tia khiếp ý.

Thực sự tức giận?

Nhiếp Song có chút xấu hổ, hắng giọng một cái, che giấu nói: “Ai nha, ánh mắt thật đáng sợ.”

Hoàn Trạch nghe vậy, mất tự nhiên nhìn sang một bên, tránh ánh mắt của nàng.

Nhiếp Song không khỏi bắt đầu hối hận. Quả nhiên, hắn một lòng bảo vệ Thiên Phong. Sớm biết rằng hắn sẽ tích cực như vậy, sẽ không đùa kiểu này. Nhưng phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ xin lỗi hắn hay sao?

Nàng đang nghĩ vậy, Vân Bích chạy vào. Nguyên là Thiên Phong sau khi ra khỏi cửa, gặp hai người Vân Bích, Thanh Lang, liền đem việc thân thể Nhiếp Song không khỏe nói với các nàng, dặn các nàng báo cho Vạn Hách. Hai người nào dám chậm trễ, Thanh Lang lập tức đi thông báo cho Vạn Hách, Vân Bích lập tức đến tìm Nhiếp Song.

Nhiếp Song đang lo không có bậc thang đi xuống, giờ Vân Bích đến, nàng hàn huyên vài câu, vội vàng lui ra ngoài.

Truyện full

  • Cậu Đàn Em Lắm Chiêu Nhiều Trò
    Cậu Đàn Em Lắm Chiêu Nhiều Trò

    Tác giả: Toán Liễu Bất An ToànThể loại: Hiện đại, ngọt, hài hước, thanh xuân vườn trường, tình chị em, HESố chương: 8 chươngDịch: Tiểu...

  • Xuyên Qua Nhà Có Hảo Phu
    Xuyên Qua Nhà Có Hảo Phu

    Tác Giả: Phi Thiên Thể loại: Xuyên việt, không gian, chủng điền, 1 x 1, ngọt, hài, ấm áp, có H. Edit: NTVăn ánKhông thể tin được rằng...

  • Bỏ Qua Đích Chờ Đợi
    Bỏ Qua Đích Chờ Đợi

    Thể loại: Hiện đại, nhất công nhất thụ, ngược tâm, HEEdit: LãnhBeta: Lãnh, Tử HoaEm từng nói rằng em sẽ đứng dưới tàng cây này đợi anh...

  • Tình Yêu Trong Bóng Tối
    Tình Yêu Trong Bóng Tối

    Tên gốc: Love In The DarkĐánh máy: thasquall, poko-poko5000, hpsaomai, XUONGRONGDENHắn luôn là một mối hiểm họa.Stephanie đã đi nửa...

  • Truyện Kể Chín Đêm
    Truyện Kể Chín Đêm

    Nguyên tác: Lâm song dạ ngữ – 临窗夜语)系列Thể loại: Danmei, huyền huyễn, cổ đại, 1 vs 1, thanh thủy văn, HE.Tình iu: Tiêu Tịnh Thủy x Kiều...

  • Anh Trai Em Gái - Mộc Đầu Khai Hoa
    Anh Trai Em Gái - Mộc Đầu Khai Hoa

    Tác giả: Mộc Đầu Khai HoaChuyển ngữ: Minh Tiểu LanTag: Duyên trời tác hợp, Đại thúc vs loli - Trâu già gặm cỏ non, Hài hước, Hào môn...

  • Đắm Chìm
    Đắm Chìm

    Bố tôi đã dẫn đứa con gái ngoài gi.á thú của mình đến tham gia bữa tiệc của gia tộc.Cô ta mặc một bộ lễ phục không đúng size, sợ hãi...

  • Phi Gien Hoàn Mỹ
    Phi Gien Hoàn Mỹ

    Thể loại: trùng sinh, cường cường, 1×1, có cơ giáp.Editor: meoconxuixeoMọi chuyện đều dựa vào gien để định đoạt.Vinh Thanh cứ nghĩ mình...

  • Dị Thế Chi Tiện Nam Nhân
    Dị Thế Chi Tiện Nam Nhân

    Thể loại: Sinh tử, xuyên qua thời không, cường cường, dị thế đại lục .Tình trạng bản gốc:  94 chương (Hoàn)Edit: kybangha54321.Mục Mộc...

  • Ôm Bảo Bảo Chơi Đùa Mạt Thế
    Ôm Bảo Bảo Chơi Đùa Mạt Thế

    Nhân vật chính: Ngọc Thiên Di, Triệu Hàng, An Thế Kiệt, Ngô Lâm, Đường Nhiên, Đường Hiên, Âu Dương Hạo, Âu Dương Minh.Giới thiệu: Sống...

  • Chia Tay Sau Tra Công Điên Rồi
    Chia Tay Sau Tra Công Điên Rồi

    Bạn đang đọc truyện Chia Tay Sau Tra Công Điên Rồi của tác giả Giang Hoa Tự Hỏa. Mọi người đều biết Thịnh Diễn Chi có một người yêu tên...

  • Ăn Miếng Trả Miếng
    Ăn Miếng Trả Miếng

    Bạn đang đọc truyện Ăn Miếng Trả Miếng của tác giả Thập Tam Cửu Nguyệt. Tại võ đường, ai cũng thán phục và ngưỡng mộ trước sự cần cù,...

  • Bộ Đồ Mới Của Hoàng Hậu
    Bộ Đồ Mới Của Hoàng Hậu

    Editor: Song Ngư + NgáoTô gia là một danh môn vọng tộc, nhiều đời ra các vị tướng môn chiến công hiển hách, được người người ca ngợi.Tô...

  • Mackenzie's Mission
    Mackenzie's Mission

    Mackenzie Family #2Chuyển ngữ và đánh máy: portuguese & xraineeAnh là một đại tá tài năng, “cục cưng” trong Không quân Hoa Kỳ bất chấp...

  • Nhật Ký Thăng Chức Của Thổ Thần
    Nhật Ký Thăng Chức Của Thổ Thần

    Công chúa hồ ly Tang Chỉ - à không, bây giờ phải gọi là thổ thần Tang Chỉ mới đúng - ngay lúc này đây, ở cái trấn Bình Lạc khỉ ho cò...