Cổ Đại Kiếm Tiền Dưỡng Gia Hằng Ngày

Chương 64

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ

Cũng gần đến ngày hẹn giao hàng cho Tiền thiếu gia, nên hôm nay Đường Viễn không ở lại tiệm, mà về nhà để kiểm kê hàng hóa.

Loại giấy dầu định chế có dấu ấn của Đường Ký đã làm xong và gửi thẳng về nhà. Nên lô hàng lần này của Tiền thiếu gia sẽ được đóng gói bằng loại giấy dầu đó.

Hiện tại, số thợ thủ công làm việc tại nhà Đường Viễn ngày càng nhiều, khiến hắn cảm thấy có chút không thoải mái. Nếu không có chuyện quan trọng, thì hắn sẽ không thường ở nhà trong lúc mọi người đang làm việc.

Kiểm kê số lượng mì kiềm, mỗi bao đã được đóng gói cẩn thận trong giấy dầu và chất chồng trong các bao lớn.

Ngày mai là ngày giao hàng, dù Tô mẫu và Chu đại nương vẫn lo lắng quản lý công việc hằng ngày rất chu đáo, nhưng Đường Viễn vẫn tự mình kiểm tra lần cuối.

Sau khi kiểm kê xong, chất lượng và số lượng đều không có vấn đề gì, Đường Viễn mới yên tâm để lô hàng sang một bên, chỉ chờ Tiền thiếu gia ngày mai đến lấy.

"Đa tạ Tô mẫu và Chu đại nương đã vất vả lo liệu giúp đỡ." Đường Viễn mỉm cười gật đầu cảm ơn họ.

"Đây đều là việc chúng ta nên làm!" Tô mẫu vỗ nhẹ tay Đường Viễn, quan tâm nói: "Trước đây nghe nói con bị bệnh, ta chút nữa bị dọa hết hồn. May mắn mà con không sao, con nhất định phải chú ý đến sức khỏe đấy."

Lúc đó, quả thật bà bị dọa không ít. Đột nhiên Đường Viễn lại đổ bệnh, khiến bà lo lắng đến mức không thể ngủ được. Nếu tiểu Viễn gặp chuyện gì, thì Nặc ca nhi nhà bà biết phải làm sao đây! Bà nhìn xung quanh đây, cũng không tìm ra được ai có thể so sánh với tiểu Viễn cả.

Đến nỗi nghe tin, Tô mẫu đã lo đến mức suýt nữa tự mình chạy đến tiệm để nhìn xem. May mà sau đó Đường Viễn đã hạ sốt, Tô Nặc kịp thời ngăn lại, nói cho bà biết Đường Viễn không có vấn đề gì nghiêm trọng, nếu không chắc chắn bà đã chạy đến thăm rồi.

"Đúng đúng! Nương Nặc ca nhi nói đúng lắm!" Chu đại nương cũng vội vàng phụ họa: "Đường tiểu ca, ngươi phải biết chăm sóc sức khỏe của mình. Có chuyện gì cần làm, chỉ cần chúng ta có thể giúp, cứ giao cho chúng ta. Đừng để tuổi trẻ mà sức khỏe suy yếu đấy!" Phu lang còn chưa cưới, con cái còn chưa sinh, sao có thể không quý trọng thân thể mình chứ!

Đường Viễn chỉ biết cười khổ. Tô mẫu và Chu đại nương đều quan tâm thật lòng, nên hắn chỉ có thể bất đắc dĩ đáp: "Con biết rồi, con sẽ chú ý hơn."

Nói xong, Đường Viễn trong lòng vẫn có chút khó chịu. Là một hán tử trẻ khỏe, suốt ngày bị nghi ngờ về sức khỏe, thật sự khiến hắn cảm thấy không thoải mái. Hắn thầm nhủ, từ nay về sau dù có thế nào cũng không để mình bị bệnh nữa. Nếu còn xảy ra thêm lần nào nữa, trong mắt Tô mẫu và Chu đại nương, hắn sẽ thành "ma ốm" mất.

Còn tiểu Nặc, có lẽ sẽ coi hắn như một đứa trẻ ba tuổi mà chăm sóc mất. Chỉ nghĩ đến đó thôi, Đường Viễn đã thấy ngứa răng, ánh mắt bỗng trở nên khó chịu.

"Đứa trẻ ngoan" Tô mẫu nghe Đường Viêcn nói vậy thì gật đầu hài lòng, tiếp lời: "Hôm nay đã không phải đi tiệm nữa, thì thừa dịp này, con hãy nghỉ ngơi cho tốt đi."

"Đồ vật đều đã kiểm kê xong, con cứ vào trong nhà nghỉ ngơi một chút đi." Tô mẫu chỉ vào nhà chính, sau đó như nhớ ra điều gì, ngừng lời, quay đầu nhìn Đường Viễn nói, "Nếu con ngại trong nhà đông người khó xử, thì qua nhà ta nghỉ một lát cũng được. Dù sao trong nhà cũng chỉ có cha của Nặc ca nhi thôi."

Thật sự mà nói, Đường Viễn quả thực có phần mệt mỏi, nhưng dù ở nhà mình hay ở nhà Tô gia, hắn cũng không thể an tâm nghỉ ngơi. Tóm lại, chỉ cần không phải ở "địa bàn" của mình thì hắn luôn cảm thấy không an toàn.

Hắn khéo léo từ chối Tô mẫu, cười nói: "Không cần đâu, con còn phải ra tiệm để kiểm kê thêm hàng hóa."

"Con đi trước đây." Không đợi Tô mẫu kịp nói gì thêm, Đường Viễn đã nhanh chóng bước ra cửa, leo lên xe lừa và đi thẳng lên trấn trên.

*

"Hồ đại nương," Trương Đông từ phòng thu chi cầm theo một cái màn thầu, ngồi xổm xuống bên cạnh Hồ mẫu đang rửa chén đũa, cười tươi hỏi: "Ngài và Hồ bá đều làm việc ở đây lâu rồi phải không?"

"Đúng vậy, từ khi Đường lão bản khai tiệm không lâu, nhà chúng ta đã đến làm việc ở đây!" Hồ mẫu vừa nhanh tay rửa chén, vừa thuận miệng đáp lại với giọng cảm khái: "Nhờ có Đường lão bản giúp đỡ, nếu không thì ngày tháng của nhà ta chắc còn khổ sở lắm!"

Trương Đông cắn một miếng màn thầu, nhai nhồm nhoàm rồi hỏi tiếp: "Vậy ngài và Nặc ca nhi chắc quen thân lắm?"

Màn thầu được hấp kỹ, to như nắm tay của một người trưởng thành, trắng nõn sạch sẽ. Vừa nói vừa ăn, Trương Đông không cẩn thận làm vài mảnh vụn màn thầu bay vào bồn rửa đầy chén đũa của Hồ mẫu.

Mặc dù chén đũa trong bồn đã dính ít dầu mỡ, nhưng việc màn thầu rơi vào cũng không mấy dễ chịu. Dù vậy, vì nể mặt Trương Đông là trướng phòng tiên sinh, lại còn là tú tài, nên Hồ mẫu không nói gì, chỉ hơi cau mày và bảo: "Phiền Trương tiểu ca tránh ra một chút, để ta đi múc ít nước ấm."

Đường Viễn vốn không phải người khắt khe, cũng không keo kiệt mấy thứ như củi lửa, nên Tô mẫu thường nấu nước ấm để rửa chén đũa cho sạch sẽ hơn.

Trương Đông nhét nhanh màn thầu vào miệng, tranh làm trước, đứng dậy nói: "Để ta giúp ngài múc nước."

Ai ngờ vừa nói xong, miếng màn thầu trong miệng lại rơi xuống "bùm" một cái ngay vào bồn rửa.

"Ai u!" Hồ mẫu đau lòng thốt lên, vội vàng nhặt màn thầu lên: "Vẫn còn nhiều như vậy mà! Giờ thì chẳng thể ăn được nữa!"

Nếu màn thầu rơi xuống đất thì còn có thể gạt bỏ phần dơ để ăn, nhưng nó rơi vào nước rửa chén đầy bẩn, đã bị ngấm nước, hỏng hết cả.

Trương Đông thì không mấy bận tâm, nhìn màn thầu lấm lem mà thản nhiên nói: "Không ăn được thì bỏ đi, dù sao cũng là đồ trong tiệm."

Hồ mẫu nghe vậy liền cau mày, tức tối đáp: "Trương tiểu ca, ngươi nói thế nào vậy? Đồ của tiệm thì cũng không phải là đồ sao?!"

Với một người đã từng trải qua những tháng ngày khổ cực như Hồ mẫu, việc lãng phí lương thực là điều bà không thể chịu đựng được. Dù màn thầu không phải do bà bỏ tiền ra mua, nhưng bà vẫn thấy xót xa vô cùng.

Hơn nữa, bà luôn ghi nhớ ơn nghĩa của Đường Viễn, nên tự nhiên rất gìn giữ tài sản của cửa hàng.

Lời nói của Trương Đông khiến bà dù kính trọng người đọc sách cũng không nhịn nổi, bực tức lên tiếng: "Trương tiểu ca, ngươi vẫn nên ra phía trước ngồi chờ đi, chỗ này không cần ngươi giúp nữa."

"Còn nữa, ta nghe nói người đọc sách rất coi trọng lễ nghĩa. Lần sau ngươi nên ăn no ở bàn rồi mới làm việc, kẻo lại vừa ăn vừa nói chuyện, không cẩn thận lại phá hỏng đồ đạc."

Nói xong, Hồ mẫu lập tức vào bếp múc nước, không thèm để ý đến Trương Đông nữa.

Sắc mặt Trương Đông trở nên khó coi, đứng đó trong gió lạnh một lúc mà chẳng ai quan tâm đến, cuối cùng hắn đành lủi thủi đi ra phía trước.

Trong khi đó, Tô Nặc cùng Đại Tráng và Hổ Tử đang vui vẻ dọn đồ vào nhà. Vì nguyên liệu để làm Toan Mai Cao đã hết, nên Tô Nặc cùng Hổ Tử quyết định qua Bách Thảo Đường để mua thêm. Đại Tráng không chịu ngồi yên, cũng muốn đi cùng. Vì tiệm không có việc gì quan trọng, nên Tô Nặc dẫn cả hai cùng đi.

Trương Đông ngay lập tức điều chỉnh lại nét mặt, chỉnh sửa áo quần, rồi bước đến bên Tô Nặc với nụ cười trên môi: "Nặc ca nhi, để ta giúp cho, ngươi là ca nhi mà, sao lại có thể để ngươi mệt được."

Nói xong, hắn định vươn tay lấy túi đồ từ tay Tô Nặc, ngón tay gần như chạm vào tay cậu. Nhưng Tô Nặc khẽ nghiêng người né tránh, đôi mày hơi cau lại, nói: "Không cần, ta và Đại Tráng cùng dọn, không nặng đâu."

Tô Nặc mím môi, liếc mắt nhìn Trương Đông, rồi chỉ tay về phía mấy cái túi lớn còn lại trên xe lừa, ý bảo: "Nếu ngươi muốn giúp, thì hãy dọn mấy cái túi trên xe đi."

Trương Đông mặt cứng lại một chút, nhưng vẫn cố cười nói: "Được rồi, ta sẽ dọn."

Hắn bước tới phía trước xe, liếc qua những túi hàng lớn, định chọn cái nào nhẹ nhất, nhưng tất cả đều rất nặng. Cuối cùng, hắn đành phải chọn bừa một cái.

Xoa tay vài lần, hắn cố sức nhấc túi lên nhưng không nổi. Ánh mắt hắn hiện lên vẻ không cam tâm, cắn chặt răng, hít một hơi sâu, dùng toàn bộ sức lực cuối cùng mới có thể khiêng túi lên vai.

Trương Đông thở phào nhẹ nhõm, cười đắc ý, nhưng chỉ vừa bước được hai bước, cơ thể liền loạng choạng, suýt chút nữa thì ngã nhào.

"Chú ý chút!" Hổ Tử nhanh chóng đưa tay ra đỡ, chỉ một động tác nhẹ nhàng đã nhấc bổng cái túi lên vai mình, rồi vỗ nhẹ vai Trương Đông: "Không sao chứ? Nếu không nhấc nổi thì đừng cố, dễ bị thương ở eo lắm!"

Hổ Tử nhìn Trương Đông một cái, trong lòng thầm nghĩ, sao người này còn yếu hơn cả tam nhi, thật không giống một hán tử chút nào.

Trương Đông đỡ eo, mặt hơi nhăn nhó, như thể thật sự bị đau.

Hổ Tử nghĩ rằng cái ánh mắt hơi mang chút coi thường của mình đã được che giấu rất kỹ, nhưng thực tế lại bị Trương Đông nhìn thấy rõ ràng.

Vốn dĩ Hổ Tử cũng không hề có ác ý, thường ngày hắn cũng cư xử với Đường Viễn như vậy, nhưng Trương Đông lại cảm thấy mình bị chế giễu. Sắc mặt hắn tái đi, nhưng vẫn cố gượng một nụ cười cứng ngắc: "Cảm ơn Hổ Tử ca."

Hổ Tử, tính tình thẳng thắn, không nhận ra điều gì bất thường, vỗ nhẹ vai Trương Đông và nói thoải mái: "Không sao đâu, ngươi nghỉ ngơi một chút đi! Để ta dọn nốt chỗ này!"

Trương Đông định khách sáo vài câu, nhưng chỉ cần hơi cử động là cơn đau eo lại xuất hiện, mặt hắn nhăn nhó, không còn cách nào khác đành ngồi xuống một bên xoa eo.

Trương Đông vốn có vẻ ngoài khá đoan chính, nhưng lúc này mặt mày nhăn nhó, nhe răng trợn mắt, trông chẳng khác gì một chú khỉ đang làm trò xiếc.

Tô Nặc nhìn thấy, dù gì Trương Đông cũng là người quản lý sổ sách trong tiệm, nên liền hỏi: "Trương tú tài, ngươi không sao chứ?"

Trương Đông vẫn chưa nhận ra dáng vẻ hiện tại của mình, nhìn về phía Tô Nặc, đôi mắt ánh lên như có hạt cát lọt vào: "Ta không sao đâu, Nặc ca nhi, ngươi đừng lo lắng. Ngươi cũng đừng gọi ta là Trương tú tài, nghe xa lạ quá, cứ gọi ta Trương đại ca là được."

Hắn tiếp tục nói: "Ngươi có phải sắp làm Toan Mai Cao không? Đường lão bản không ở đây, để ta giúp ngươi, cũng để ngươi đỡ vất vả."

Tô Nặc cảm thấy nghẹn họng, suy nghĩ một lúc, rồi mới mở miệng: "Không cần——"

Vừa lúc đó, một giọng nói quen thuộc từ ngoài cửa vọng vào.

"Không cần đâu, Nặc ca nhi có ta giúp rồi. Nếu có thêm việc gì, còn có Đại Tráng và Hổ Tử ca. Trương tiểu ca, ngươi chỉ cần lo sổ sách là được."

Tô Nặc quay lại nhìn người vừa đến, cười khẽ: "Đường đại ca."

Đường Viễn ôn tồn xoa nhẹ đầu Tô Nặc, rồi quay sang Trương Đông với nụ cười lạnh lùng: "Nặc ca nhi vốn tính tình thẹn thùng, ngươi với cậu ấy chưa thân quen, nên gọi ngươi là Trương tú tài là đúng rồi."

"Trương tiểu ca, ngươi chắc hẳn hiểu điều đó chứ?"

Trương Đông cười gượng, đưa tay lau mồ hôi trên trán.

Truyện full

  • Không Phải Chúng Ta Chia Tay Rồi Sao
    Không Phải Chúng Ta Chia Tay Rồi Sao

    Thể loại: Hiện đại đô thị, 1×1, HENhân vật chính: Phong Cảnh x Kỉ TầmEdit: ZenoKỉ Tầm mặc áo cử nhân, trên mặt là nụ cười thản nhiên...

  • Đá Quý Khó Trộm
    Đá Quý Khó Trộm

    Thể loại: Đam mỹ, võng du, 1×1, ôn nhu mà cường thế tiểu công, thiện lương tiểu thụ, ấm áp, HEEdit: Farm, Mèo NgốBeta: Tiểu ĐộcBản thân...

  • Taobao Tình Thú Kí Sự
    Taobao Tình Thú Kí Sự

    Tên khác: Đào bảo tình thú kí sựThể loại: Hiện đại, đô thị tình duyên, thoải mái văn, phúc hắc công x ngốc manh thụ, cao H, HEEditor:...

  • Tu Tẫn Hoan
    Tu Tẫn Hoan

    Thể loại: Cung đình hầu tước, tình hữu độc chung, nữ phẫn nam trang, hỗ công, cưới trước yêu sau,...Bản QT: ks1999___Người edit: fsxh...

  • Lập Quốc Ký I
    Lập Quốc Ký I

    Tác giả: Người Qua Đường AThể loại: Võng DuHắn là đệ nhất danh bộ của Châu thành. Không có vụ án nào vào tay hắn mà không phá được....

  • Công Chúa Kim Ngọc Tại Ngoại
    Công Chúa Kim Ngọc Tại Ngoại

    Tác giả: Ma An.Chuyển ngữ: SACTag: Cổ đại, Cung đình hầu tước, HE, Ngọt, Oan gia, Nham hiểm, Sạch, Cưng chiều, Ngây thơ, Song trọng...

  • Tiểu Bảo Bối Của Bạch Ly
    Tiểu Bảo Bối Của Bạch Ly

    Editor: LinhThể loại: Huyền huyễn, sinh tử, công sủng thụ.Câu chuyện kể về cuộc sống hôn nhân của cặp đôi đáng yêu Bạch Lang cùng với...

  • Tiến Vào Thâm Cung - Diệp Tử Hữu Điểm Trì
    Tiến Vào Thâm Cung - Diệp Tử Hữu Điểm Trì

    Phụ thân ấn đầu ta xuống nước, kỳ cọ liên tục cho đến khi lộ ra một gương mặt trắng trẻo xinh đẹp.Quay đầu lại, ông tát mạnh vào mặt di...

  • Ám Dạ Tình Nhân
    Ám Dạ Tình Nhân

    Editor : Lợi AnhThể loại: cổ trang, nhất thụ nhất công, cường x cường, băng lãnh bá đạo đạo tặc công x ốm yếu quật cường đại thiếu gia...

  • Gấp Gáp Để Mắt Nhà Tù Vàng
    Gấp Gáp Để Mắt Nhà Tù Vàng

    Thể loại: ngôn tình, hài hướcConvert: ngocquynh520Edit: VyYen9xĐộ dài: 10 chươngTổng giám đốc công ty nào lại xui xẻo như vậy,Lại bị...

  • Là Gã - Hỉ Hà Sơn
    Là Gã - Hỉ Hà Sơn

    Giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi biến mất, cảnh sát đã đến trường thăm hỏi nhiều lần.Tôi lo lắng lắm bởi lẽ thầy chủ nhiệm tốt với...

  • Muốn Làm Ông Xã Của Em
    Muốn Làm Ông Xã Của Em

    Edit: TieumanulkThể loại: Vườn trường, ấm áp, 1 & 1, vui vẻ, ngọt ngào, bá đạo niên thưởng & tiểu bạch thỏ học đệ, tưng tửngTô Tiểu...

  • Chàng Gay
    Chàng Gay

    Tên gốc: 《老gay》-Chàng GayTên khác: 《我儿子的语文老师贼帅》- Thầy giáo dạy văn phúc hắc của con trai tôi.Editor: Cá VoiThể loại: điềm văn, 1×1....

  • Tôi Ghét Thần Tượng
    Tôi Ghét Thần Tượng

    Tác giả: mysweetlovelydayThể loại: Truyện TeenGiới thiệu:Đã tám giờ sáng mà Thanh vẫn còn nướng ở trên giường, phải dậy sớm ư, quên đi...

  • Sau Khi Bị Cắm Sừng Tôi Trùng Sinh Rồi
    Sau Khi Bị Cắm Sừng Tôi Trùng Sinh Rồi

    Quý Kiều đã dành 7 năm bên cạnh Thường Ninh Viễn, từ khi cả hai khởi đầu từ con người chưa có gì khi thành công trong sự nghiệp và trở...