Chuyện Xấu Nhiều Ma

Chương 56: Tam phục tiểu nhân

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ

Tiểu Tiểu không biết nói gì nhìn Thẩm Diên và Triệu Nhan, trải qua một màn lừa bịp của nàng, hai người này đề phòng nàng như phòng đại dịch. Thẩm Diên ngồi ở bên cạnh bàn, cúi mắt trầm tư. Mà Triệu Nhan thì ngồi ở mép giường, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn nàng một cái.

Tiểu Tiểu thở dài. Nói thật ra, tuy bản thân nàng không dũng mãnh vô địch phi thường giống như lời nàng nói, nhưng ít nhất cũng từng luyện võ sơ sơ. Đối phó với hai thiếu nữ này, vẫn dư dả.

Nàng đột nhiên nhớ tới lúc mình mười tuổi, sư phụ đột nhiên vô cùng nghiêm túc nói với nàng: Tiểu Tiểu, hiện tại sư phụ sẽ truyền cho con một bộ tiểu bắt, con ngoan ngoan tu luyện cho tốt.

Khi đó, luyện công luôn luôn là hai ngày đánh cá ba ngày mắc võng, nên nàng liền đáng thương hề hề trợn tròn mắt, hỏi sư phụ, ngoan ngoãn tu luyện, là tu luyện kiểu gì?

Sư phụ ngồi xổm xuống đất, nói: Một ngày hai canh giờ. Cho đến khi nào con nhắm mắt lại là có thể thi triển ra bộ võ công này thì mới thôi.

Nàng vừa nghe phải tập hai canh giờ, ngay tại đó khóc um lên.

Chỉ là, sư phụ dù một chút cũng không mềm lòng, mỗi ngày áp bức nàng luyện bộ công phu này hai canh giờ liền. Có một ngày, nàng chịu không nổi, vụng trộm chạy đi hái hoa dã ngoại, mãi đến tối mới mò về nhà.

Lần đầu tiên sư phụ tức giận, suốt cả ba ngày, một câu cũng không thèm nói với nàng.

Nàng sợ, ngoan ngoãn nhận sai, vẻ mặt cầu xin, ngày ngày cố gắng luyện tập, sư phụ nhờ thế mới không tức giận nữa.

Như vây, qua ba năm, sư phụ cười nói cho nàng, sau này mỗi ngày chỉ cần luyện tập một lần là được. Nàng mừng rỡ như hoa nở, cười hỏi sư phụ tên của bộ công phu này.

Sư phụ sảng khoái nói: Còn chưa nghĩ.

Tiểu Tiểu ngây người tại trận, nửa ngày không nói ra lời.

Sư phụ cười cười nói: Con thích gọi nó là gì thì là cái đó.

Vì thế, Tiểu Tiểu tâm như hoa nở, nói: Vậy gọi là “Không thể không luyện”, không thì, là “Hai canh giờ liền!”

Sư phụ ngẩn người, lập tức, cúi đầu nở nụ cười.

Tiểu Tiểu không hài lòng: Là do sư phụ cho phép con đặt tên, không cho phép cười!

Sư phụ lập tức nhịn cười, vẻ mặt nghiêm túc nói: Vậy gọi “Không thể không luyện”.

Năm Tiểu Tiểu mười lăm tuổi kia, rốt cục cũng hiểu ra được cái tên này chả tốt đẹp tẹo nào. Vì thế, nàng suy nghĩ lại định đổi tên lại thành “Lưu vân thủ”, “Triền phong thủ”, “Tả thị bắt”… Nhưng sư phụ cười, nhất định phủ quyết.

Tiểu Tiểu khóc không ra nước mắt, sư phụ lại cười đến gian trá.

Vì thế, bộ công phu Tiểu Tiểu am hiểu nhất chính là bộ tiểu bắt này, lại có một cái tên nhất định khiến người ta xấu hổ.

Lúc nàng biết mục đích sư phụ ép nàng tập luyện bộ công phu này, lại nhớ đến cái tên này, thì thấy thật chuẩn xác. Không sai, “Không thể không luyện” , bộ công phu này, quan trọng nhất ở hai điểm là “Thiếp*” và “Triền*”, tuy rằng không cách nào gây sát thương, nhưng có thể khắc chế chiêu thức của đối thủ. Cho dù là võ công loại nào, bị quấn quýt như vậy, tất nhiên là không thể phát huy. Mà kể từ đó, muốn chạy trốn liền tiện hơn rất nhiều.

(Thiếp: Dán lấy

Triền: Cuốn lấy)

Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, không khỏi nở nụ cười. Sư phụ a, ngài mưu tính xâu xa thực khiến cho người ta xấu hổ… Chỉ là, nếu đối thủ là “Minh lôi chưởng”, bộ công phu “Không thể không luyện” này có khả năng chống đỡ được mấy chiêu đây?

Nàng đang suy tư, vách tường đột nhiên mở ra, Thẩm Trầm và Lăng Du vác theo Quỷ Cữu vọt tiến vào.

Lúc này, Tiểu tiểu từ trên sạp nhảy dựng lên, mà Lăng Du cũng nghiêm túc, nâng tay bắn châm.

Tiểu Tiểu hoảng hốt, cúi hạ thắt lưng tránh đi.

Lăng Du thấy thế, đột nhiên ngừng lại, bắn châm về phía đứa con Hành Thi đang đờ đẫn ở một bên kia. Nháy mắt, hành thi đứng dậy, ra chiêu tấn công về phía Tiểu Tiểu.

Tiểu Tiểu mặc dù kinh hãi, nhưng lập tức ra tay, gỡ bỏ chiêu thức của Hành Thi. Mà một khắc kia, Tiểu Tiểu phát hiện, khác với nhưng nữ hài trước đây, khối Hành Thi này chiêu thức sắc bén, không hề có chút biểu cảm chết lặng nào. Quả nhiên, “Trường sinh cổ” dùng được sao?

Thẩm Trầm thấy Hành Thi và Tiểu Tiểu triền đấu, liền yên tâm. Hắn nhìn Quỷ Cữu, nói: “Lăng Du sư phụ, tiểu tử này ở lâu không có tác dụng, mau lấy thư cổ trong cơ thể hắn ra, kết liễu hắn!”

Quỷ Cữu bị thần châm phong bế huyệt đạo, đã hôn mê. Lăng Du lấy ra một con dao nhỏ, đang định đâm.

Trong một cái chớp mắt đó, Thẩm Diên vọt người đi qua, bắt lấy tay cầm đao của Lăng Du.

“Diên nhi!” Thẩm Trầm gầm lên.

Thẩm Diên ngước mắt, khẽ run nói: “Cha, nữ nhi không thể để cho người tiếp tục sai lầm nữa!”

“Làm càn!”

Thẩm Trầm cấp tốc xông lên phía trước, ra vẻ muốn cản lại Thẩm Diên, nhưng ánh mắt hắn đột ngột thay đổi, trực tiếp đánh một quyền về phía Lăng Du.

Lăng Du bất ngờ không kịp đề phòng, trúng ngay một quyền. Thẩm Trầm mặc dù không có võ nghệ, nhưng một quyền dùng hết toàn lực này, vẫn khiến cho Lăng Du ngã xuống đất, không thể động đậy.

“Ngươi…” Lăng Du kinh sợ.

Thẩm Trầm cười cười, nói: “Lăng Du sư phụ, trường sinh cổ chỉ có một, ngươi cũng đừng trách ta.”

“Cha!” Thẩm Diên cả kinh nói.

“Im miệng!” Thẩm Trầm gầm lên, “Ngươi là đồ nữ nhi bất hiếu, làm nhiều chuyện càn quấy như vậy, đừng trách ta không niệm tình cha con!”

Thẩm Diên rưng rưng, “Cha!”

Thẩm Trầm nhìn về phía giường Diễm Cơ, “Tám năm, ta dùng tất cả mọi cách để bảo hộ xác nàng, hiện tại, rốt cục cũng có thể khiến nàng tỉnh lại! Rốt cục nàng cũng có thể nở nụ cười với ta một lần nữa!” Trong thanh âm của hắn, hoàn toàn là khoái ý mong muốn đền bù.

Đột nhiên, Lăng Du xoay người đứng lên, một châm đâm vào trong cơ thể Thẩm Trầm. Thẩm Trầm ngây ngẩn cả người, mở to hai mắt nhìn.

Lăng Du nở nụ cười, chỉ thấy, khóe miệng của hắn dính tơ máu, trong ánh mắt tràn ngập đắc ý, “Thẩm trang chủ, ngài nói rất đúng, trường sinh cổ, chỉ có một. Sao ta có thể nhường cho nữ nhân kia của ngươi được chứ? Ha ha, chẳng phải phung phí của trời hay sao?”

Thẩm Trầm ngã xuống đát, ánh mặt lại nhìn thẳng vào Lăng Du.

“Cha!” Thẩm Diên kinh sợ, đang định tiến lên. Lăng Du xoay người, bắt lấy nàng, giống như lúc nãy, đem một cây thần châm đâm vào trong cơ thể nàng.

Thẩm Diên sao có thể phòng bị, lúc này liền ngất đi.

Lăng Du cười nói, “Thẩm trang chủ chớ sợ. Lão phu sẽ không giết người cha như ngươi và con gái ngươi. Ha ha, lão phu còn có rất nhiều cổ trùng muốn ăn thịt sống, nhị vị nhất định có thể dùng nốt vào việc này.”

Tiểu Tiểu ở một bên, vội vàng đối phó với Hành Thi, căn bản không hề rảnh rỗi, chỉ là đối thoại như vậy, nàng nghe thấy rõ ràng, trái tim liền vô cùng băng giá.

Lăng Du nhìn thoáng qua Triệu Nhan hoảng sợ run run đứng ở một bên, khinh miệt cười, trái lại tự kéo Quỷ Cữu, một đao đâm vào huyệt Phong Phủ trên gáy hắn. Một cỗ máu tươi ào ào phun ra, chỉ thấy, một con cổ trùng dài chừng nửa tấc cũng theo dòng máu đi ra. Cổ trùng kia cả người trong suốt, như ẩn như hiện, quỷ dị vô cùng.

Lăng Du cẩn thận nâng cổ trùng lên, trong ánh mắt có một tia khoái ý.

“Lăng Du! Ngươi cho là chiếm được thư cổ rồi thì có thể toàn thân trở ra hay sao? Không có ta, ngươi căn bản không thể rời khỏi địa cung này!” Thẩm Trầm cả giận nói.

Lăng Du cười ha hả, “Thẩm trang chủ không cần lo lắng, võ nghệ của khuyển tử, thiên hạ vô song. Chỉ cần hắn phục sinh, những người bên ngoài đó, căn bản không chịu nổi một kích…”

Đột nhiên, thanh âm của hắn ngừng lại. Hắn cứng người một lát, chậm rãi quay đầu.

Triệu Nhan đứng ở phía sau hắn, biểu cảm trên mặt tuy có hoảng sợ, nhưng lạnh lẽo tàn khốc càng nhiều hơn. Nàng chậm rãi thối lui, ở lại trên lưng Lăng Du, là một cây trâm cài tóc.

“Tiện nhân…” Lăng Du tức giận mắng.

Triệu Nhan lại không sợ chút nào, nàng hung hăng đẩy Lăng Du ngã xuống đất, lấy đi thư cổ trong tay hắn.

Thanh âm Triệu Nhan run lên nhè nhẹ , “Người có thể phục sinh, chỉ có nương ta…”

Thẩm Trầm la lớn: “Nhan nhi, mau đưa thư cổ bỏ vào trong miệng Diễm Cơ!”

Nàng dứt khoát xoay người, nhìn Diễm Cơ nằm trên giường, thoáng do dự một chút, sau đó liền làm theo.

Chỉ thấy, thư cổ khẽ run lên, đi vào trong cổ họng Diễm Cơ. Trong một cái chớp mắt, ngón tay Diễm Cơ khẽ nhúc nhích, sau đó, chậm rãi mở mắt.

“Nương…” Triệu Nhan kêu ra tiếng.

Diễm Cơ chậm rãi ngồi dậy, trong ánh mắt, mang theo chết lặng.

“Hùng cổ, mau lấy hùng cổ!” Thẩm Trầm tiếp tục hô.

Một bên, Tiểu Tiểu vốn đang đau đầu đối phó với Hành Thi không biết đau kia, nhưng lúc trước, một đao kia của Lăng Du, nàng nhìn thấy rõ ràng. Vì thế, nàng rút ra đoản kiếm ra, tránh khỏi một kích của Hành Thi, sau đó thả người phóng qua đỉnh đầu Hành Thi, một đao đâm vào huyệt Phong Phủ sau đầu nó.

Hành Thi vốn bất tử không sợ thương tích, đột nhiên lại phòng bị. Tuy vậy một đao này của Tiểu Tiểu vẫn đạt được kết quả.

“Không Thanh!” Lăng Du thất thanh hô, thanh âm đau thấu nội tâm.

Hành Thi thẳng tắp ngã xuống, sau đầu, một con cổ trùng trong suốt giống hệt khi nãy chui ra. Một khắc kia, Diễm Cơ chết lặng quay đầu, đứng dậy, đi về phía hùng cổ.

Trên người Tiểu Tiểu, máu bắn lên tung tóe. Nàng nhìn Diễm Cơ, lại nhìn hùng cổ. Sau đó, chậm rãi nhấc chân.

“Đừng mà!” Triệu Nhan thất thanh nói.

Tiểu Tiểu không thèm để ý tới, đang định hạ chân xuống. Chợt nghe Lăng Du hô: “Dừng tay! Đó là tâm huyết nhiều năm của lão phu! Ngươi không thể hủy nó!” Hắn giãy dụa đứng dậy, run run, đi lại.

Tiểu Tiểu cúi mắt, nhớ tới những thiếu nữ kia.

“Có thể khiến người chết phục sinh, công đức thiên thu… Cô nương, ngươi biết mà. Chẳng lẽ, trước đây cô chưa từng mất đi người thân mà mình yêu thương hay sao?… Chỉ cần có trường sinh cổ, sẽ không còn người chết nữa… Sẽ không còn người chết nữa a…” Thanh âm của Lăng Du thê lương, giống như nhớ tiếc.

Sẽ không mất đi thân nhân? Tiểu Tiểu nở nụ cười, một cước hung hăng đạp xuống.

Trong phòng, tất cả mọi thanh âm đều ngừng lại. Trường sinh cổ vạn người mong muốn kia, dưới chiếc hài của thiếu nữa kia, biến thành một vệt nước trong suốt, biến mất vô tung.

Mà cùng lúc đó, cửa mật thất bị mở ra. Người đi vào, nghe được thiếu nữ kia nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu.

“Không cần dùng loại phương thức ghê tởm này đến ô nhục sư phụ ta.”

Tất cả mọi người sửng sốt một lát, lập tức, Thạch Mật nhìn thấy Quỷ Cữu ngã trên mặt đất, còn cả Lăng Du và đứa con Hành Thi của hắn, lại nhìn sang Diễm Cơ chậm rãi đi lại ở một bên.

“Trường sinh cổ hiện đang ở đâu?” Thạch Mật mở miệng, thanh âm lạnh lẽo.

Tiểu Tiểu cả kinh, lúc này mới phát hiện mọi người. Nàng nhìn thoáng qua Liêm Chiêu, lui lại một bước, nói: “Ta… Ta chẳng may giẫm chết một con…” Nàng chỉa chỉa trên đất, vô tội nói.

Thạch Mật nhíu mày, lập tức nâng tay, bắn thầm châm về phía Diễm Cơ.

Sau khi Diễm Cơ trúng châm, liền ngừng lại, không hề nhúc nhích.

“Nương!” Triệu Nhan xông lên, bảo vệ nàng.

“Triệu cô nương…” Ngụy Khải tiến lên, mở miệng nói, “Ta biết ngươi lo lắng cho mẫu thân, nhưng hiện tại, cũng không phải là lúc để ngươi mạo phạm tông chủ.”

Triệu Nhan hoảng sợ, nhưng không di chuyển dù chỉ nửa bước.

Thạch Mật chậm rãi tiến lên, nhìn thoáng qua Quỷ Cữu trên đất, mở miệng: “Bỉ Tử, chữa thương.”

Bỉ Tử tuân lệnh, bước lên phía trước, xem xét tình trạng bệnh nhân.

“Ngươi…” Lăng Du đang câm lặng mở miệng, “Ngươi… Ta với ngươi đồng quy vu tận!” Hắn giận dữ nhảy lên, đánh về phía Tiểu Tiểu.

Tiểu Tiểu trong khoảng thời gian ngắn, không biết nên nâng kiếm công kích hắn, hay tránh đi thì tốt hơn.

Trong nháy mắt đó, có người che ở phía trước nàng, thay nàng chặn lại thế công của Lăng Du.

“Liêm Chiêu…” Tiểu Tiểu có chút mờ mịt kêu lên cái tên này.

Mà một chớp mắt kia, Ôn Túc cũng xông lên phía trước, một đao chém xuống, ngay tại chỗ kết liễu tánh mạng của Lăng Du.

Tiểu Tiểu chợt ngẩn ra, máu tươi ấm áp bắn lên trên mặt nàng. Trong đầu nàng, hình ảnh ngôi mộ thê lương kia và thanh âm thê lương vừa rồi: Sẽ không còn người chết nữa…

Liêm Chiêu nhìn Ôn Túc, chán ghét nhíu mày, lập tức xoay người, nhìn Tiểu Tiểu.

Trong mắt nàng, lệ nóng dâng lên, lã chã chực khóc.

“Tiểu Tiểu…” Liêm Chiêu có chút không biết làm sao kêu tên nàng.

Tiểu Tiểu ngước mắt, mặt giãn ra, mỉm cười, “Liêm Chiêu…”

Nhìn đến nét tươi cười này, Liêm Chiêu đột nhiên có cảm giác nói không nên lời. Nàng bi thương như vậy, mà lại mỉm cười. Một khắc kia, nàng, thật xa xôi…

“Thẩm trang chủ, phản bội thiên sư, ngươi cũng biết kết cục của mình chứ?” Hi Viễn mở miệng, nói với Thẩm Trầm trên đất.

Thẩm Trầm nhìn tất cả mọi người, nở nụ cười, “Được… Ngươi bất nhân, ta bất nghĩa! Địa cung của Tê Vũ sơn trang, chính là mồ chôn của ngươi!” Hắn nói xong, hung hăng đẩy đổ một cái ghế đá.

Trần địa cung lập tức ầm ầm đổ xuống.

Tiểu Tiểu ngẩng đầu, kinh hãi sững sờ ngay tại chỗ.

Mà một khắc kia, nàng bị một lồng ngực ấm áp ôm lấy.

Liêm Chiêu ôm nàng, cúi đầu nói một câu, “Đừng khóc…”

Truyện full

  • Đế Đài Xuân
    Đế Đài Xuân

    Edit: ChiThể loại: đam mỹ, cổ trang, cung đình, nhất thụ nhất công.Dương Thủ là hoàng đế năm mười ba tuổi, còn nhỏ chưa biết cai quản...

  • Trạng Nguyên Nương Tử - Đêm Thứ Bảy
    Trạng Nguyên Nương Tử - Đêm Thứ Bảy

    Văn án: Năm mười tám tuổi, mẫu thân nhận năm lượng bạc rồi gả ta cho người đàn ông nổi tiếng sát thê trong vùng – Kỷ Tùng Trúc. Trước...

  • Hoàng Ân Nhộn Nhạo
    Hoàng Ân Nhộn Nhạo

    Thể loại: Phản xuyên, Sủng, Ngọt, HEEditor: PreiyaĐây là một câu chuyện kể về Hoàng đế và vị phi tần không được sủng ái xuyên qua thế...

  • Một Đời Để Anh Yêu Em
    Một Đời Để Anh Yêu Em

    Em luôn cố tỏ ra kiên cường bên ngoài, nhưng anh biết, bên trong em thật ngây thơ và thánh thiện, em đã trải qua quá nhiều đau khổ mà...

  • Kiếm Tại Thiên Hạ
    Kiếm Tại Thiên Hạ

    Edit: Cửu NguyệtThể loại: Cổ trang, cung đình, nhất công nhất thụ, huynh đệ văn, cường cường, đế vương thụ, niên hạ, ngược luyến tàn...

  • Kẻ Lừa Đảo
    Kẻ Lừa Đảo

    Số chương: 7 + 1PNEdit: ShinThể loại: 1×1, đam mỹ, hiện đại, gương vỡ lại lành, đô thị tình duyên, niên hạ, dưỡng thành, HEMột câu...

  • Dị Thế Đoạt Tình
    Dị Thế Đoạt Tình

    Thể loại: đam mỹ, cường thủ hào đoạt, nhược công cường thụ, thụ sủng công, thụ truy công…Tác giả viết: ý tưởng về đam mỹ này cứ dâng...

  • Kế Hoạch Giải Cứu Nam Phụ
    Kế Hoạch Giải Cứu Nam Phụ

    Một câu chuyện tình hoàn toàn trái ngược với đạo lý sẽ được hoàn tất trong tác phẩm Kế Hoạch Giải Cứu Nam Phụ khi mà hai nhân vật chính...

  • Tôi Mệt Rồi!
    Tôi Mệt Rồi!

    Truyện: Tôi mệt rồi!Tác giả: Tửu Tiểu ThấtEditor: Mèo MikiSố chương: 1 chươngThể loại: truyện ngắn, hiện đại, ngượcVăn án:Tôi đã từng...

  • Thuyền Trưởng Đam Mê (The Captain Of All Pleasures)
    Thuyền Trưởng Đam Mê (The Captain Of All Pleasures)

    Sutherland Brothers #1Người dịch: Người dấu mặtNicole di một ngón tay uể oải trên bức tường khi nàng đi vào trong khoang chứa hàng trên...

  • Mật Ngọt Đầu Kim
    Mật Ngọt Đầu Kim

    Bạn đang đọc truyện Mật Ngọt Đầu Kim của tác giả Tân Di Ổ. Khi nhìn thấy Vệ Gia từ ánh mắt đầu tiên, Trần Tê cảm thấy mình như thấy một...

  • Tôi Sẽ Khiến Anh Phải Tỏ Tình Với Tôi
    Tôi Sẽ Khiến Anh Phải Tỏ Tình Với Tôi

    Nó là một đứa con gái hồn nhiên, tính tình hơi kỳ quái nhưng lại rất quan tâm người khác. Nó gặp hắn trong một lần chuyển trường, cả...

  • Thần Tiên Ngươi Đang Làm Gì
    Thần Tiên Ngươi Đang Làm Gì

    Thể loại: cổ đại, huyễn huyễn, hàiMột trăm hai mươi bảy lần yêu đương vụng trộmNguyệt hắc, phong cao, xòe bàn tay ra cũng không thấyChỉ...

  • Nó Thích Mày
    Nó Thích Mày

    Tác giả: SapisThể loại: hiện đại, học đường, hài hước, lãng mạn, ngọt, teenficGiới thiệu:"Nó thích mày...còn tao thì không"Thanh xuân...

  • Sa lậu
    Sa lậu

    Edit: Phong MyThể loại: Đam mỹ (nam x nam), cổ trang, giang hồ, mỹ công sửu thụ, HE.Truyện là phần tiếp theo của Sa Lạp cùng tác giả,...