Chó Hoang Của Thiếu Nữ - Khúc Tiểu Khúc

Chương 57

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ

Mãi cho đến khuya sau khi rửa mặt xong, Biệt Chi lê bước từ nhà vệ sinh vào

phòng ngủ chính, nhìn thấy Canh Dã ngồi bên giường. Trên người anh vẫn mặc

quần áo chỉnh tề, cúc áo sơ mi không cởi ra nút nào, dáng vẻ thoải mái vắt chéo

chân dài, mang theo ánh trăng và màn đêm chống tay lên giường chờ cô.

Biệt Chi bỗng dưng cảm thấy có chút bất an, nhưng vẫn đi qua: “Sao anh chưa

cởi áo ngoài ra?”

“Chờ em đấy.” Người nọ lười biếng đáp lại.

“Hả? Chờ em làm gì?”

Biệt Chi vừa định đi qua bên cạnh anh thì đã bị Canh Dã giơ tay nắm lấy cổ tay.

Anh kéo cô đến giữa hai chân đang gập lại của mình, giọng nói lười biếng mang

theo ý trêu chọc: “Không phải em rất thích bộ quần áo này sao, đương nhiên là

để dành cho em rồi.”

“?” Biệt Chi đứng hình.

Lúc này muốn chạy thì đã muộn.

“Thích cỡ nào?”

Những ngón tay thon dài của Canh Dã phủ lên tay cô, từng ngón đan xen vào

nhau rồi siết chặt lấy tay cô, vừa nhàn nhã biếng nhác lại bá đạo không cho

phép kháng cự.

Anh kéo tay cô sờ lên eo anh.

Ánh trăng le lói hắt qua gương mặt đầy ý cười dịu dàng của anh.

“Cởi cho anh nhé?”

“!”

Nhưng đêm đó cuối cùng Canh Dã cũng chẳng làm gì cả.

Anh chỉ nằm trên giường ôm chặt Biệt Chi, cứ như muốn biến cô thành một

chiếc xương sườn rồi giấu vào nơi sâu nhất trong lồng ngực, đặt cạnh trái tim để

bảo vệ.

Lúc đầu Biệt Chi chưa ngủ, cô cũng khá phối hợp.

Nhưng sau khi chìm vào giấc ngủ, có lẽ là do bản năng bị gò bó khiến cô khó

chịu, nên có vài lần cô đã rời khỏi vòng tay anh —— Và mỗi lần như thế, Canh

Dã đều chợt tỉnh giấc. Giữa đêm khuya yên tĩnh, anh không biết mệt mỏi liên

tục xác nhận sự hiện diện của cô, lại ôm cô vào lòng.

Như thể sợ cô sẽ tan thành bong bóng mà biến mất không dấu tích.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy, cả một đêm Canh Dã gần như chẳng ngủ được ngon

giấc.

Đến tận sáng sớm hôm sau, khi Biệt Chi tỉnh giấc ngáp ngắn ngáp dài, quay đầu

lại thì nhìn thấy Canh Dã đang tựa người dưới ánh ban mai mờ ảo, cụp mắt yên

lặng nhìn cô.

“Anh dậy rồi à? Sớm thế…” Biệt Chi lẩm bẩm, xoay người trong lòng anh, dụi

dụi vào lớp áo mỏng của Canh Dã.

Lần này cách nhau rất gần, ánh sáng từ ngoài cửa sổ hắt vào phác họa rõ nét

ngũ quan của anh, thế nên Biệt Chi cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Anh có một đường mi dưới rõ nét mà đẹp đẽ, thường bị màu đen nhạt của

những đêm thức khuya nhuộm một vẻ uể oải, chẳng những không làm giảm đi

vẻ đẹp trai mà càng thêm vài phần phóng túng, vô tình toát lên nét gợi cảm chết

người.

Nhưng——

Hiện tại hoàn toàn là dáng vẻ thức trắng đêm.

Biệt Chi bỗng chốc tỉnh táo lại, cau mày ngước mắt nhìn anh: “Anh không ngủ

à?”

“… Không muốn ngủ.” Canh Dã nghiêng người nhắm mắt lại, giọng nói lộ ra

vài phần mệt mỏi khó giấu, nhưng ngữ điệu vẫn mang theo vẻ cà rỡn, “Đêm đầu

tiên chính thức ngủ lại nhà bạn gái nên anh căng thẳng quá.”

Biệt Chi bất lực, đưa tay chọc khẽ vào người anh: “Trông anh sắp rã cả xương

ra rồi kìa, căng chỗ nào chứ?”

Cơ ngực dưới đầu ngón tay từ từ căng cứng.

Biệt Chi tò mò cúi đầu: “?”

Kỳ diệu thật.

Cô lại đưa tay chọc vài cái.

Canh Dã: “…”

Trên đỉnh đầu vang lên tiếng cười trầm thấp của chàng trai, anh mở mắt, lười

biếng liếc xuống: “Chơi vui không?”

“Vui lắm.” Biệt Chi còn định nhấc tay lên rồi hạ xuống lần nữa.

Nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị người kia nắm lấy tay kéo ra sau lưng——

Canh Dã vừa rồi còn đang nghiêng người tựa vào cô, bây giờ đã nắm lấy cổ tay

cô, đè cô xuống giường.

Lần này Canh Dã không chống người dậy mà cố ý áp sát vào người cô.

Vì vậy, mặc dù cách một lớp chăn mỏng, Biệt Chi vẫn có thể cảm nhận rõ ràng

chỗ nào đó trên cơ thể anh đã thực sự thức tỉnh.

Biệt Chi cứng đờ người, mở to đôi mắt ngây thơ vô tội, không dám động đậy

nhìn Canh Dã: “Không, không vui.”

“Muộn rồi.”

Canh Dã khẽ cười.

Trái ngược hoàn toàn với khí thế kinh người kia, giọng nói của chàng trai uể oải

như sắp ngủ thiếp đi đến nơi: “Không phải em hỏi anh căng chỗ nào sao, bây

giờ biết câu trả lời rồi chứ?”

“Em sai rồi.” Biệt Chi vội vàng nhận lỗi.

Dừng lại vài giây, cô có chút lo lắng nhìn quầng thâm dưới mắt Canh Dã: “Anh

có định ngủ nữa không?”

“Không ngủ nữa. Để anh ôm một lát là được.”

Canh Dã nói xong thì điều chỉnh tư thế, coi Biệt Chi như gối ôm mà đè cô

xuống dưới thân, còn nhắm mắt lại.

Biệt Chi vuốt ve mái tóc rối bù của Canh Dã: “Có phải tối qua anh lại gặp ác

mộng không?”

“Sợ gặp ác mộng. Luôn cảm thấy chỉ cần nhắm mắt lại thì sẽ rơi vào biển cả

không tìm thấy em…” Canh Dã nhắm mắt, giọng nói rã rời như thể linh hồn đã

du hành vào vũ trụ.

Biệt Chi buông tay khỏi mái tóc anh, xoa nhẹ gáy Canh Dã như an ủi, khẽ trêu

chọc anh: “Em còn tưởng ông chủ Canh chẳng sợ gì chứ.”

Dừng lại giây lát, cô khẽ thì thầm: “Em thích nhất là dáng vẻ không sợ hãi của

anh.”

Canh Dã đã buồn ngủ đến mức mí mắt díp lại, nhưng vẫn lười biếng đáp: “Hay

là đổi cái khác đi, rõ ràng anh sợ em mà. Em tùy tiện rơi một giọt nước mắt…”

Giọng nói dần tắt.

Vài giây sau, Canh Dã đang dựa vào Biệt Chi bỗng ngẩng đầu, mở đôi mắt ngái

ngủ ra, khẽ nheo mắt lại: “Vừa rồi em nói gì cơ?”

Biệt Chi muốn cười: “Em có nói gì đâu?”

Canh Dã có chút bực bội vì cơn buồn ngủ, anh chống người dậy, nhướng mày:

“Đừng hòng chối, vừa rồi em nói em thích anh.”

“Không.”

Biệt Chi đưa tay lên, nhẹ nhàng vòng ra sau cổ anh. Cô kéo người anh xuống,

hôn lên môi anh.

“Là em yêu anh, Canh Dã.”



Biệt Chi chưa bao giờ nghĩ rằng, lần đầu tiên của cô và Canh Dã lại là do cô chủ

động.

Canh Dã là một người có tính công kích và xâm lược rất mạnh, dù là trên mọi

phương diện. Đôi khi anh không cần phải làm gì cả, chỉ cần vươn vai lười biếng

nằm ở một góc khuất nào đó thôi là cũng đủ mang tới cảm giác tồn tại không

thể bỏ qua.

Như mãnh thú phân chia lãnh thổ vậy, chỉ cần anh đặt chân đến là tất cả những

đồng loại xung quanh đều cảm nhận được mối nguy hiểm bị xâm phạm.

Kiểu người như vậy, ngay cả khi đánh nhau cũng phải theo nhịp điệu của riêng

mình, huống chi là lúc trên giường.

Khi Biệt Chi cởi khóa thắt lưng kim loại của anh ra, buổi sớm mai bên ngoài

khung cửa sổ vừa đúng lúc có một giọt mưa rơi xuống bệ cửa.

Nụ hôn của Canh Dã khựng lại.

Biệt Chi nhìn thấy anh khẽ nhíu mày, mở mắt nhìn cô, đôi mắt phượng hẹp dài

dài bị cảm xúc kìm nén nhuốm đỏ, từ trong sự lạnh lùng trời sinh đó toát ra vẻ

phong tình. Chỉ là ánh mắt ấy dù khó giấu dục vọng đến đâu nhưng khi nhìn cô

cũng mang theo chút tỉnh táo sau khi giãy giụa, có chút trách móc.

Khiến Biệt Chi có chút mơ hồ.

Là cô làm không đúng, hay là, anh đang trách cô phân tâm?

Chẳng mấy chốc Biệt Chi đã biết đáp án.

“Không làm.” Canh Dã hơi chống người dậy, chiếc áo thun bị kéo lên hở ra một

mảng da thịt trắng nõn, sau đó lại buông xuống. Anh cúi đầu hôn lên vành tai

cô, tiếng thở dốc vì kìm nén quá mức mà gần như gợi lên chút đau đớn, “Chi

Chi, sẽ đau đấy.”

“…”

Biệt Chi có chút bội phục bản thân.

Trong hoàn cảnh ‘muốn ân ái nhưng bị từ chối’ ấy mà cô vẫn dành ra được chút

lý trí. Sau khi ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng cô cũng đã có đáp án từ trong biểu

cảm có chút ảm đạm lại nhẫn nhịn kìm nén của Canh Dã.

Thế là, trước khi nụ hôn của Canh Dã rơi xuống, cô đã giơ tay lên vòng qua cổ

anh.

Mái tóc đen nhánh của anh phủ trên cánh tay trắng nõn của cô, như biển đêm

phủ lên bãi cát trắng dưới ánh trăng.

Tiếng mưa ngoài cửa sổ đột nhiên dồn dập, từng giọt từng giọt rơi trên mặt

kính, kéo thành những đường nét xiên xẹo.

“Không ảnh hưởng.” Màn mưa như xuyên qua cửa sổ, mờ mịt len lỏi vào căn

phòng nhập nhèm ánh sáng, giọng nói của cô gái bị thấm đẫm nước mưa, ẩm

ướt và mơ hồ. Cô áp sát vào cổ anh, giọng điệu như đang thì thầm truyền thẳng

vào tai anh, “Em đã sớm khỏi rồi, Canh Dã.”

Biệt Chi nghe thấy hơi thở bên tai như khựng lại giây lát.

Tiếp theo đó là tiếng cười cố tình đè nén như âm mũi. Anh nằm đè lên người cô,

trong đôi mắt đen như mực đang dập tắt những tia lửa hừng hực cháy, giọng nói

gần như bất lực: “Không ảnh hưởng? Vậy chứ điểm chịu đau của ai thấp như

cây mắc cỡ nhỉ?”

“…”

Nói xong câu đó, Canh Dã chống người dậy.

Ánh sáng le lói của buổi sớm chia cắt bóng tối trong phòng, khi anh đứng dậy,

Biệt Chi nhìn thấy đôi mắt đen láy ẩm ướt, làn da trắng lạnh, gò má ửng đỏ và

đôi môi ướt át của anh. Giống như một bức tranh sơn dầu được phát huy màu

sắc tối đa, mỗi nét vẽ đều đậm đà, lôi kéo tầm mắt và lý trí của người khác, gợi

cảm một cách tự nhiên.

Chắc hẳn sắp có một cơn mưa rất dài, Biệt Chi nghĩ vậy.

Cô vươn tay nắm lấy cổ tay Canh Dã.

Mạch đập và gân xanh của người đàn ông dưới ngón tay cô nhảy lên dữ dội,

vừa hoang dã lại nguy hiểm, nhưng tất cả đều bị anh kìm nén.

Canh Dã chỉ nghiêng người sang một bên giường: “Chốc nữa anh sẽ quay lại

ngay.”

Cảm xúc và giọng nói của anh đều kìm nén đến cực hạn, đến mức Biệt Chi cảm

thấy cô dường như có thể nhìn thấy sợi dây cung căng cứng trong anh.

Ẩn giấu trong màn mưa là ngọn núi ngọc cao vời vợi, bóng đen bao trùm cả bầu

trời như sắp đổ sụp đến nơi.

Biệt Chi chưa bao giờ biết mình thích nhìn thấy núi lở.

Nhưng ngày hôm đó, cô đã biết.

Vì vậy, Canh Dã không đợi được cô gái buông tay, mà lại đợi được hơi ấm tỏa

ra từ lòng bàn tay cô.

Cô kéo anh, mượn lấy sự vững chãi bất động của anh làm điểm tựa, từ trong

bóng tối mềm mại đứng dậy.

Như một chú cá nhỏ quấn lấy cổ tay anh mà trườn lên.

“Không đợi.” Trong hơi thở của chú cá nhỏ xen lẫn sự thanh tao bẩm sinh và

hơi ẩm của đêm mưa, như mảnh băng hòa vào ngọn lửa, khiến người ta thở dốc.

Ngón tay trắng nõn kéo áo phông của anh ra, “Canh Dã, em muốn.”

“——”

Dây đàn đứt phựt, núi non nghiêng ngả, ánh sáng bừng lên.

Trong cơn mưa triền miên ẩm ướt ấy, sâu trong rừng rậm là chú mèo nhím nhỏ

chạy nhảy khiêu khích giữa lãnh địa của mãnh thú, cuối cùng đã dẫm phải cấm

địa của chúa tể.

Khi tia sáng đầu tiên xuyên qua màn đêm dày đặc trong rừng sâu, chú mèo

nhím nhỏ bị dày vò đến kiệt sức đã hối hận.

Đó hẳn là một cái bẫy.

Ai nấy đều cảm thấy nguy hiểm và mạo phạm, không dám bén mảng đến rìa

lãnh địa của anh, nhất định là có lý do.

Mưa mù trong rừng càng dày đặc hơn, đập vào cửa sổ không còn là những sợi

sợi mưa nữa mà đã biến thành những giọt mưa nặng trĩu.

“Em, em không muốn nữa.” Giọng nói của Biệt Chi bị cơn mưa lớn làm ướt

sũng, nhỏ nhẹ và đứt quãng.

Tận cùng của cơn mưa giống như bị tiếng khóc bất ngờ thay thế.

Bóng cây lay động trên tường.

“Đừng ghé sát tai anh như thế.” Canh Dã thở dài, “…Quá gần rồi.”

Biệt Chi nghẹn ngào không nói nên lời, trong cơn mê man, cô tức giận nhìn anh

qua màn sương, như thể đang trách móc anh làm điều xấu xa lại còn đổ tội cho

cô.

Chỉ là ánh mắt ấy còn chưa kịp thu lại, ngoài cửa sổ đã vang lên tiếng sầm rền.

Đầu ngón tay của cô gái đột nhiên bấu vào tấm lưng căng cứng của chàng trai.

Lần này, ngay cả tiếng khóc cũng im bặt.

Mưa như trút nước.

Biệt Chi mơ hồ nhìn thấy những đường gân xanh dưới cổ chàng trai, trước đây

ở đó chưa từng nổi lên rõ ràng như vậy, giống như mạch cây tràn đầy sức sống,

vừa gợi cảm vừa mạnh mẽ.

Đầu ngón tay cô vòng qua cổ anh, không kìm được lòng muốn chạm vào.

“Vừa kêu dừng, lại vừa liều lĩnh khiêu khích.”

Canh Dã giữ chặt cổ tay cô, lần này anh không còn nương tay nữa. Anh ghì chặt

hai tay cô trên đỉnh đầu, tiếng bật ra không phân biệt được là cười khẩy hay thở

dài——

“Lần này không ai cứu được em đâu, Biệt Chi.”



Núi non trùng điệp.

Ánh dương xua tan màn đêm u ám, từ từ nhô lên từ những đám mây đen chồng

chất như sóng biển.

Trước ánh bình minh ngoài cửa sổ, Canh Dã cúi người hôn lên mái tóc hơi ẩm

ướt của cô gái, lại hôn lên giọt nước mắt lăn từ khóe mắt cô xuống mái tóc dài.

“Chi Chi, anh muốn em biết.”

Nụ hôn của anh phủ lên môi cô, ngậm lấy tiếng nức nở của cô rồi nuốt xuống:

“Cái chết được chia thành hai loại: thể xác và linh hồn.”

Biệt Chi mở mắt ra, đáy mắt mông lung ướt át, cô khó hiểu nhìn anh. Nhưng

còn chưa kịp hỏi thì Canh Dã đã dùng một nụ hôn ném cô vào giữa những núi

non và biển mây.

Cô nhìn thấy mặt trời rực rỡ ló dạng ngoài cửa sổ, nó đỏ rực như máu, cũng hệt

như sự tái sinh.

“Thể xác rồi sẽ lụi tàn.”

Canh Dã cúi đầu hôn Biệt Chi, như muốn khắc sâu vào nơi sâu thẳm nhất của

cô một lời thề:

“Ngoại trừ em, linh hồn của anh vô phương cứu chữa.”

Truyện full

  • Nghe Nói Anh Là Nam Chính
    Nghe Nói Anh Là Nam Chính

    Tác giả: 月亮与六遍是Dịch: Thích Ăn Dưa 502Chương: 7Văn án:Bạn trai lúc nào cũng từ chối tôi, thế là trong cơn tức giận, tôi đòi chia tay.Anh...

  • Ôm Cây Đợi Người, Cây Tàn Người Mất
    Ôm Cây Đợi Người, Cây Tàn Người Mất

    "Lạnh vậy cậu vẫn chờ tôi đúng không? Chỗ cái cây này.""Lần nào cậu cũng hỏi là sao? Tất nhiên là tôi đợi cậu rồi. Cậu thấy tôi không...

  • Tặng Em Một Hạnh Phúc
    Tặng Em Một Hạnh Phúc

    Đường Tâm, ngoại hình xinh đẹp, tính cách mạnh mẽ quyết đoán,  được giới truyền thông tôn làm nữ thần gợi cảm nhất Đài Loan.Ba năm liền...

  • Giang Hồ Kỳ Cục
    Giang Hồ Kỳ Cục

    Thể loại: Cổ đại, hài hước, sủng, giang hồ ân oán, giáo phái, cải trang giả dạng, chủng điền văn, HESố chương: 46 chươngEdit: Mia...

  • Trầm Thụy Tiền, Biệt Thuyết Ái Ngã
    Trầm Thụy Tiền, Biệt Thuyết Ái Ngã

    Dịch nghĩa: Trước khi ngủ say, đừng nói yêu tôi!Thể loại: hiện đại, ấm áp, HE._ Công: trung khuyển, phúc hắc, thích chơi dại =.=_ Thụ:...

  • [Thích Cố] Bất Thị Oan Gia Bất Tụ Đầu
    [Thích Cố] Bất Thị Oan Gia Bất Tụ Đầu

    Thể loại: Thích Cố đồng nhân văn, đoản văn, nhất thụ nhất công, hài, HEEdit: Nguyệt, Quỳnh.Beta: Nguyệt Phàm là mọi sự trong thiên hạ,...

  • Khi Tình Yêu Chưa Kết Thúc
    Khi Tình Yêu Chưa Kết Thúc

    Bạn đang đọc truyện Khi Tình Yêu Chưa Kết Thúc của tác giả Sương Đào. Buông tay nhau, sau đó cả hai đều đau khổ.Bình yên không có, đổi...

  • Đừng Học Tiến Sĩ Sẽ Thoát Ế
    Đừng Học Tiến Sĩ Sẽ Thoát Ế

    Cuộc sống nghiên cứu sinh của Văn Địch cực kỳ tệ.Người hướng dẫn sai bảo, đồng nghiệp gây khó dễ, thích thầm phó giáo sư toán học cách...

  • Pháp Sư Trừ Tà
    Pháp Sư Trừ Tà

    [Truyện được chuyển thể theo tác phẩm truyện tranh Pháp Sư Trừ Tà của tác giả Yun Ji Un.]*Nàng là một mỹ nhân. Đôi môi anh đào nhỏ...

  • Hồ Điệp Công Tử
    Hồ Điệp Công Tử

    Thể loại: cổ trang, giang hồ, cường thế bà đạo công x…tiểu bạch thụEdit: Ân Nguyệt Sơn TrangMôn chủ của phái Hoa Môn là người vô cùng...

  • Tình Yêu Thôn Quê
    Tình Yêu Thôn Quê

    Bạn đang đọc truyện Tình Yêu Thôn Quê của tác giả Tham Chủ Hoan. Một đôi thiếu niên tình cờ tìm thấy nhau tại một vùng nông thôn, mơ...

  • Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn
    Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

    Tác giả: Diên CừuThể loại: HE, Sủng, Xuyên Không, Cưới Trước Yêu Sau, NgọtTeam dịch: Bông Hoa NhỏGiới thiệuKiều Hoa cô nàng độc thân ở...

  • Bao Dung Vô Bờ
    Bao Dung Vô Bờ

     Văn Án Rất nhiều năm sau, Tô Nịnh Nịnh mới hiểu được, ngôn từ thích hợp nhất để hình dung ngài Bùi, chỉ có hai chữ.“Biến thái.”...Ở...

  • Đạo Quân
    Đạo Quân

    Truyền thuyết kể rằng, Thương Tụng luyện chế ra tám món pháp bảo, xưng là một bộ, công dụng nghịch thiên, có thể phá trời cũng có thể...

  • Chuộc Lấy Tình Yêu
    Chuộc Lấy Tình Yêu

    Thể loại: Đô thị tình duyên cường thủ hào đoạtEditor: ngocyenSố chương: 39 chươngĐàn ông chính là thích loại phụ nữ không quá mạnh mẽ,...