Bị Cầm Cố Đích Ba Ba

Chương 3

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ



Buổi tối hai người kia sẽ trở về, Trung Dật phiền não nghĩ, cả ngày hôm nay tốn bao nhiêu thời gian cũng không thuyết phục được Nhạc Nhạc ngược lại còn làm cho hắn càng muốn bám dính lấy mình, mặc dù rất vui nhưng lại càng sợ hãi hơn.



Nhưng bây giờ cũng không còn biện pháp nào khác nữa, Trung Dật nghĩ tới nghĩ lui, dù hắn có phải bỏ mạng cũng không để cho Nhạc Nhạc chịu một chút thương tổn nào, nghĩ vậy làm cho Trung Dật khôi phục được một chút nghị lực.

Nhìn Nhạc Nhạc ở bên cạnh chăm chú xem truyện tranh, Trung Dật cảm thấy dù chịu khổ cũng rất đáng giá… Lúc Nhạc Nhạc còn nhỏ, vào một buổi chiều tối, hắn sốt cao rồi khóc không ngừng, Trung Dật đành phải nhờ Trường Bách liên lạc với Thiệu Diệp cùng Ân Kiện Nam xin phép cho mình được đưa Nhạc Nhạc đi khám, bởi vì Trung dật vốn là bị cấm gọi điện thoại lẫn tự ý ra khỏi nhà. Trong lúc chờ đợi, Nhạc Nhạc khóc không ngừng, Trung Dật vội ôm hắn vào ngực, Nhạc Nhạc tự nhiên không khóc nữa, kề sát vào ngực Trung Dật, cách lớp áo sơ mi đã ướt đẫm, mở cái miệng nho nhỏ ngậm lấy nhũ thủ của hắn, Trung Dật vô cùng hoảng sợ, nhưng lại chỉ nhẹ nhàng đẩy hắn ra.

“ Trẻ con ai cũng làm thế mà.” Nhạc Nhạc dùng giọng nói ngây thơ kháng nghị.

“Chỉ được làm thế với mẫu thân thôi” Trung Dật áy náy nhìn Nhạc Nhạc nói, hận chính mình không thể cho hắn có một người mẹ, khiến hắn cùng mình phải sống một cuộc sống tù túng giam cầm …

“Nhưng ta đâu có mẫu thân.. .” Nhạc Nhạc oán giận bất mãn nói.

“Nhạc Nhạc, xin lỗi. . . Chờ ba có thể đi ra ngoài, nhất định sẽ tìm cho ngươi một người mẫu thân được không?” Trung Dật ôn nhu an ủi.

“Không cần … Ta có ba là đủ rồi…” Nhạc Nhạc nói lớn, rồi hung hăng ngậm nhũ thủ của Trung Dật như muốn độc chiếm lấy nó, dùng sức hút thật mạnh khiến Trung dật cảm thấy đau đớn, nhưng hắn không đành lòng đẩy Nhạc Nhạc ra, bởi vì hắn biết chính mình đã nợ Nhạc Nhạc rất nhiều.

Song tất cả đều bị Ân Kiện Nam nhìn thấy, hắn lạnh băng không nói một lời, tóm lấy Nhạc Nhạc rồi ném ngã xuống đất, Trung Dật vội vàng dùng tay đỡ lấy Nhạc Nhạc, Ân Kiện Nam ném rất mạnh khiến Trung Dật tưởng như đầu khớp xương của mình cũng bị ép gẫy ra, hắn cảm thấy hình như Ân Kiện Nam muốn ném chết Nhạc Nhạc.

Nhìn hành động vừa nãy của Trung Dật khiến Ân Kiện Nam càng thêm tức giận. Nhìn Nhạc Nhạc đang giãy dụa khóc lóc trên không trung, Trung Dật cố chịu đựng toàn thân đau đớn quỳ rạp trên mặt đất nắm lấy quần Ân Kiện Nam : “Kiện Nam, đừng mà! Nhạc Nhạc đang bệnh, hắn không chịu nổi đâu.”

Ân Kiện Nam nhìn Trung Dật nước mắt chảy dài ngồi trên mặt đất, cũng không đành lòng liền buông Nhạc Nhạc ra, ân cần đỡ Trung Dật dậy, nhưng miệng vẫn độc địa nói: “Tiểu quỷ này ngã chết là đáng đời.”

Đến khi Trung Dật liên tục thúc giục không ngừng, Ân Kiện Nam mới không cam lòng mà đưa Nhạc Nhạc đi bệnh viện, đang chuẩn bị đi thì thấy Thiệu Diệp đang chậm rãi đi vào, Trung Dật oán hận không thèm quay đầu về phía hắn.

“Tiểu Bạch đừng nóng giận mà! Trường Bách nói là tên tiểu quỷ này ngã bệnh chứ đâu phải ngươi ngã bệnh.” Thiệu Diệp nũng nịu dựa vào Trung Dật, hại Trung Dật một trận loạng choạng suýt ngã, Ân Kiện Nam ôm Nhạc Nhạc còn đang hôn mê ,nhìn thấy cảnh đó nhất thời không bước đi nổi: “Thiệu Diệp, không cho phép ngươi bắt nạt Tiểu Bạch” Ân Kiện Nam trong lòng rủa thầm con hồ ly này rồi oán hận rời đi.

“Yên tâm, ngươi mau dẫn Nhạc Nhạc đi khám đi, Tiểu Bạch để ta chăm sóc là được rồi…”

Lúc này, Nhạc Nhạc nằm viện được năm ngày, đáng lẽ hắn chỉ bị cảm một chút nhưng bởi vì đến trễ nên thiếu chút nữa dẫn đến viêm não, có điều, bây giờ Trung dật càng lo lắng chính là Ân Kiện Nam sẽ không dễ dàng buông tha cho Nhạc Nhạc.

Trung Dật âm thầm quyết định khi Nhạc Nhạc trở về sẽ luôn ở bên bảo vệ hắn, không rời hắn một bước, nhưng Nhạc Nhạc về nhà nghỉ ngơi được một tuần thì buổi tối hôm đó, Ân Kiện Nam đột nhiên đem nhốt Nhạc Nhạc vào một cái hòm sắt, Trung Dật giãy dụa ngăn cản nhưng lại bị Thiệu diệp ôm chặt, chỉ có thể trơ mắt nhìn Nhạc Nhạc khóc đến toàn thân ướt đẫm bị nhét vào cái hòm to như người hắn. Giãy thế nào cùng không thoát khỏi Thiệu Diệp, cũng ngăn không được Ân Kiện Nam, bọn họ cố ý, cố ý làm chuyện tàn nhẫn như vậy trước mặt mình, ý muốn cảnh cáo mình rằng mình chỉ có thể thuộc về hai người bọn họ, cho dù người nào cũng không được phép chạm vào, dù là con ruột của mình cũng không ngoại lệ.

Lại một lần nữa Trung Dật thật sâu cảm nhận được mình là một người cha vô dụng và thất trách.

Buổi tối hôm ấy, Trung Dật vẫn bị hai người bọn họ mạnh mẽ chiếm đoạt, cho dù hắn mơ mơ màng màng nhưng trong lòng hắn luôn cảm thấy bất an, bất giác tỉnh lại hắn nghĩ tới cái hòm sắt kia không biết có đủ không khí hay không, hắn sợ Nhạc Nhạc sẽ bị ngạt thở, hắn lo lắng như thiêu đốt, rất muốn mở tung cái hòm kia, nhưng vừa định động đậy thì phát hiện cái đó vẫn còn đang ở trong hạ thể hắn, Trung Dật từ từ rút ra, đúng lúc đó Thiệu Diệp cũng tỉnh dậy: “Ngươi muốn làm cái gì?” Thiệu Diệp luôn luôn khó ngủ vì vậy khi bị đánh thức rất hay bực bội.

“Ta……Nhạc Nhạc vẫn còn ở bên trong. . . .” Trung Dật cầu khẩn nhìn hắn nói.

“Không cần lo cho hắn. . . .” Một cánh tay tráng kiện ôm lấy Trung Dật khiến hắn không thể làm gì khác hơn ngoài việc nằm yên không động đậy,… Hai mươi phút sau, Trung Dật nghĩ Thiệu Diệp chắc là đã ngủ, liền nhẹ nhàng khéo léo đẩy tay của Thiệu Diệp ra, kết quả rất không ổn bởi vì Thiệu Diệp vẫn chưa ngủ….

Hắn không quan tâm đến cơ thể Trung Dật đã yếu đến mức nào, một lần nữa lại đem cái đó nhét vào trong cơ thể Trung Dật khiến hắn đau đến mức không kiềm chế được mà kêu lên vài tiếng, tiếng động làm Ân Kiện Nam cũng tỉnh dậy, kết quả hai người luân phiên nhau xâm phạm hắn cả đêm… .

Tối hôm đó, Trung Dật bị hai người bọn họ làm cho kiệt sức, toàn thân đau đớn đến chết lặng, rên rỉ đến tận bình minh.

Sáng sớm hôm sau, hai người kia đã mặc quần áo chỉnh tề đi đến trường đại học giỏi nhất nước, Trung Dật chờ bọn hắn rời đi liền cố chịu toàn thân đau đớn, từng bước run rẩy đến bên cái hòm nhưng cái hòm đã không còn ở đó nữa.

Bọn họ đã chuyển cái hòm sang một gian phòng tăm tối khác, sợi xích cột Trung Dật lại không đủ dài, cho dù hắn cố gắng kéo đến cổ sắp gãy ra cũng không cách nào đến gần cái hòm được.

Hắn trong lòng nóng như lửa đốt nhìn Trường Bách, quỳ xuống trước mặt hắn, dập đầu cầu xin hắn mở cái hòm ra, nhưng Trường Bách chỉ đứng yên bối rối, cái vẻ mặt này làm cho Trung Dật nhận ra rõ tình cảnh của Trường Bách cùng với tình cảnh của chính mình không khác nhau là mấy….

Mãi cho đến đêm, Nhạc Nhạc hoàn toàn kiệt sức mới được thả ra, lúc vừa mở cái hòm, trong không khí bỗng xộc ra một mùi nước tiểu khó ngửi quyện với mùi mồ hôi hôi thối, Trung Dật nhìn thấy Nhạc Nhạc đang hôn mê bất tỉnh, sắc mặt thì trắng bệch, hàm răng cắn chặt, đầu ngón tay còn dính ít máu. Hắn suýt nữa nổi điên lên, hai tay run rẩy vội ôm lấy Nhạc Nhạc từ trong tay Trường Bách, trong nháy mắt lệ tuôn như suối, hắn tràn ngập yêu thương nức nở hôn lên cái trán, hai gò má, mắt, mi cùng cái miệng của Nhạc Nhạc, Trung Dật nhìn thấy móng tay Nhạc Nhạc bị gãy ra càng đau lòng không kìm nổi : “Nhạc Nhạc… Nhạc Nhạc… Nhạc Nhạc… Tỉnh lại. . . Ba ở bên cạnh ngươi đây… nhanh tỉnh lại đi… Bảo bối duy nhất của Ba… Tỉnh lại… .” Nước mắt rơi như mưa, hắn thừa nhận chính mình rất hay khóc, giống như người mẹ vì con mà khóc.

Không thể không cảm tạ ân đức của Thượng Đế, khi Trung Dật gọi được một lúc thì nghe thấy Nhạc Nhạc thì thào kêu rên: “Ba… .”

Khóe mắt Trung Dật tràn ngập nước mắt, hắn sung sướng ngậm một ít nước đưa vào miệng Nhạc Nhạc, cái miệng nhỏ nhắn của Nhạc Nhạc ngay lập tức liền hút chặt lấy miệng Trung Dật không chịu buông ra, dường như muốn vĩnh viễn quấn chặt lấy đôi môi hắn, cho đến khi không thở nổi, Nhạc Nhạc mới mở miệng buông ra, Trung Dật lại ngậm thêm một ít nước nữa.

Lúc này giọng nói khó xử của Trường Bách vang lên: “… Nếu để các thiếu gia thấy được sẽ không tốt đâu!” Trường Bách hảo tâm nhắc nhở.

Làm cái gì cũng không được sao? Đột nhiên lúc đó trong đầu Trung Dật nảy sinh ý nghĩ muốn chết cùng với Nhạc Nhạc, sống như vậy cũng chẳng có chút danh dự tôn nghiêm, Nhạc Nhạc, ba thật vô dụng, lúc nào cũng để ngươi chịu thương tổn, bị ức hiếp, không được hưởng những tháng ngày hạnh phúc như những đứa trẻ cùng trang lứa khác… .

“Nhạc Nhạc, cùng ba chết có được không?” Trung Dật nghiêm túc nhẹ giọng hỏi.

Cont…

Truyện full

  • Tây Giang Cẩn Nguyệt
    Tây Giang Cẩn Nguyệt

    Thể loại: Dân quốc, Ngược…Chồng tôi là chiến sĩ một lòng hướng về tổ quốc, sẵn sàng dùng trái tim chân thành để cứu lấy dân tộc vào lúc...

  • Ngược Mị Nhẹ Nhẹ Thôi Được Không?
    Ngược Mị Nhẹ Nhẹ Thôi Được Không?

    Người dịch: CụtBạn nghĩ như thế nào khi chính mình được trãi nghiệm trong chính các tác phẩm của mình. Vậy mà Tô Hữu Điềm lại được cơ...

  • Lãng Tích Hương Đô
    Lãng Tích Hương Đô

    Giới Thiệu Truyện - Nếu các bạn đã nhàm chán với những nhân vật hư hỏng, nghịch ngợm hoặc xã hội đen trong các truyện đô thị, nếu đã...

  • Anh Mất Em Rồi Sao?
    Anh Mất Em Rồi Sao?

    Tác giả: Green Sâu RómThể loại: Truyện Teen, khác...Giới thiệu:Tình yêu vốn dĩ là 0,5+0.5=1. ko phải 1+1=2. Đã là yêu thì phải có tin...

  • Vũ Pháp Vũ Thiên
    Vũ Pháp Vũ Thiên

    Một kẻ xuyên việt với một bộ công pháp bá đạo cùng đan điền biến dị cực phẩm!Nhân vật chính thuộc loại có chút hèn mọn vô sỉ, lại có...

  • Thâu Trọn Gió Xuân
    Thâu Trọn Gió Xuân

    Vân Phỉ những tưởng cô là người hạnh phúc nhất trên thế gian này. Cô có một gia đình đầm ấm và bề thế tại nước Sở, cha cô hết sức oai...

  • Hẹn Yêu
    Hẹn Yêu

    Tên gốc: Passion's PromiseBuổi sáng tháng năm trời đẹp nắng, Michael và Nancy cùng dắt xe đạp ra sân.Mái tóc Nancy lóng lánh, nàng nhìn...

  • Hoàng Đế Của Ta - Nhất Lê
    Hoàng Đế Của Ta - Nhất Lê

    Truyện ngắn Zhihu – Tác giả NHẤT LÊThể loại: 1vs1, Cổ Đại, ĐOẢN VĂN, HEGiới thiệuNăm Cảnh Đức thứ mười ba, lễ cập kê của trưởng tỷ nhà...

  • Chồng Tui Biết Hô Mưa Gọi Gió
    Chồng Tui Biết Hô Mưa Gọi Gió

    CHỒNG TUI BIẾT HÔ MƯA GỌI GIÓTác giả: 狐狸大王驾到Edit: Anmy | Elena - Beta: MộcGiới thiệu:Kết hôn được một năm, chồng tôi chưa bao giờ lộ...

  • Chuyện Lạ Dân Quốc
    Chuyện Lạ Dân Quốc

    LỜI DẪNMột tiên hồ mang hình người đã tu luyện ngàn năm như y, mọi nhân gian thế sự coi như đều đã chứng kiến qua hết.Vậy nên, lòng tin...

  • Si Mê
    Si Mê

    Tên truyện: Si mêTên Hán Việt: Si luyếnTác giả: Mây Lạnh Tuyết ChiềuThể loại: Nguyên tác, Ngôn tình, Hiện đạiBiên tập: WenHiệu đính:...

  • Thâu Bất Tẩu Đích Bảo Thạch
    Thâu Bất Tẩu Đích Bảo Thạch

    Thế loại: Đam mỹ, võng du, 1×1, anh tuấn công bình phàm thụ, ấm áp, HETình trạng bản gốc: Hoàn 11 chươngEdit: Farm, Mèo Ngố.Beta: Tiểu...

  • Nhuỵ Quang - Du Di
    Nhuỵ Quang - Du Di

    NHUỴ QUANGTên gốc: 他说房产证上写我名字Hán Việt: Tha thuyết phòng sản chứng thượng tả ngã danh tựTác giả: Du DiSố chương: 36 chương Thể...

  • [Ngưu - Yết] Yêu Em Đi Anh
    [Ngưu - Yết] Yêu Em Đi Anh

    Thể loại: Truyện teen, nữ truy nam, sủngNam phúc hắc nữ ôn nhu? chuyện này là xưa rồi.Nếu đã bị vị hôn phu chưa từng gặp mặt hôn thì đã...

  • Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ
    Bên Đây Mưa Bụi, Bên Kia Rực Rỡ

    Đại mạc khói lửa mịt mùng, người ngựa nhốn nháo.Lúc tay ăn chơi nhất Tây Chiếu gặp phải thám tử ngốc nhất thiên hạ thì trời đã định họ...