Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 58: Sinh Nhật Ông Cụ

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


"Kiều Minh Đức, anh lắm mồm thật đấy!"
Tuy cô làm như ghét bỏ anh ta nhưng trong lòng lại hơi mất tập trung, nếu Minh Đức biết tối qua cô và chú ba đã làm chuyện ấy...!
Du Ánh Tuyết được Kiều Minh Đức ôm vào lòng.

Cô ngước mắt nhìn anh ta, nụ cười đơn thuần và xán lạn đến mức không có bất cứ tạp chất nào của anh ta khiến sự áy náy trong lòng cô càng thêm sâu sắc...!
Nếu cô cứ làm tổn thương anh ta như thế thì có phải là quá đáng lắm hay không?
Tan tầm.

Du Ánh Tuyết được Minh Đức đưa đến biệt thự, bởi vì chỉ cần lấy hành lý nên cô bảo Kiều Minh Đức chờ trong xe, còn cô thì đi vào một mình.

Tối qua hành lý của cô đã được xếp xong, đặt ở phòng khách.

Nhưng bây giờ, nào còn bóng dáng của va li hành lý đâu?
"Dì Lý, hành lý của tôi đâu?”
"Sáng nay cậu chủ Khang đã bảo chúng tôi đưa lên tầng, cậu ấy nói cô sẽ không chuyển ra ngoài nữa.”
Du Ánh Tuyết hơi giật mình.

Sáng hôm nay...!anh thật sự nghĩ cô sẽ không chuyển ra ngoài, cô cũng định nhanh chóng dọn về...!nhưng bây giờ...!
"Vậy tôi lên thu dọn đây.

Nếu chú ba về thì dì cứ bảo...!tạm thời tôi sẽ ở nhà chú hai nhé.”
Cô không để dì Lý khuyên gì thêm, cúi đầu đi lên tầng.

Những thứ đã được xếp gọn đều được người giúp việc treo về chỗ cũ.

Du Ánh Tuyết vừa thu dọn vừa cảm thấy khó chịu.

Lần này đi rồi...!liệu cô có thể quay về đây nữa không? Giống như những lần rời khỏi nhà trước đó, đến khi hết giận nhau thì cô lại mặt dày mày dạn xách va li quay về?
Nhưng khi trở lại rồi, liệu bọn họ có thể bình thản như trước, sống chung như chú ba và cháu gái không?
Một nơi khác.

Kiều Phong Khang quay về.

Từ xa, anh đã thấy xe của Kiều Minh Đức đỗ bên ngoài biệt thự, bèn lái xe sang đó để chào hỏi rồi bình thản bước vào biệt thự.

"Cậu chủ Khang, cô Ánh Tuyết đã về, đang thu dọn hành lý trên tầng nói là muốn chuyển đi.”
Khi nhìn thấy anh, dì Lý lập tức chào hỏi.


Đây là đáp án trong dự liệu, nhưng Kiều Phong Khang vẫn không khỏi nhướng mày, anh ném áo khoác đi rồi rảo bước lên tầng.

Sau mấy bước, anh đã đến trước cửa phòng ngủ của Du Ánh Tuyết.

Anh đặt tay lên nắm cửa, siết thật chặt nhưng cuối cùng vẫn không tiến vào.

Kiều Phong Khang quay người tiến vào thư phòng rồi đóng sầm cửa lại, tìm tài liệu.

Đúng thế, lần này anh về là để tìm tài liệu thôi! Nếu cô đã định chuyển đi thì anh còn giữ cô lại làm gì chứ?
Nhưng Kiều Phong Khang đã lật tung tài liệu trên bàn mà vẫn không thấy thứ mình muốn đâu.

Anh tức giận ném một tập tài liệu xuống đất rồi chống tay lên mép bàn đọc sách, không ngừng thở hổn hển.

Sau đó...!anh nghe thấy tiếng động ở ngay bên cạnh.

Cánh cửa phòng ngủ ở sát vách được kéo ra rồi đóng lại, một lúc lâu sau vẫn không có thêm tiếng động gì.

Dường như Du Ánh Tuyết đang dừng chân ngoài cửa trong chốc lát.

Kiều Phong Khang cứ tưởng cô sẽ vào, giọng của dì Lý và tiếng vang khi anh sập cửa lớn như vậy, cô không thể không biết anh đã về.

Nhưng ngay lập tức anh lại phải thất vọng.

Tiếng kéo vali vang lên, cách anh xa dần.

Trong lòng Kiều Phong Khang nghẹn ứ, cuối cùng vẫn không thể kiềm chế được mà đi ra ngoài.

Trên bậc thang.

Du Ánh Tuyết kéo vali đi từng bước một, vô cùng chậm chạp.

Tiếng động từ thư phòng vang lên.

Cô gần như lập tức dừng chân, quay đầu lại.

Cô kéo hành lý đứng trên bậc thang, còn anh thì đứng trên tầng nhìn xuống.

Hai người nhìn nhau, cảm xúc sôi trào.


Du Ánh Tuyết vô thức nắm chặt tay kéo của vali, hơi hé môi định nói gì đó nhưng lại chẳng biết nên nói gì.

Kiều Phong Khang không nhìn mặt cô nữa mà chậm rãi nhìn sang vali.

Đôi mắt anh trở nên lạnh băng, sự lưu luyến trong lòng hóa thành vẻ bỡn cợt sâu sắc: "Dọn nhiều thứ như thế để ở đó lâu dài à?”
Du Ánh Tuyết không trả lời.

Cô hít sâu một hơi, nhìn Kiều Phong Khang bằng ánh mắt phức tạp rồi đeo túi lên, bỗng quay người lên tầng, bước về phía anh.

Kiều Phong Khang nhìn chằm chằm vào cô.

Du Ánh Tuyết càng đến gần, ánh mắt anh càng sâu sắc.

Dường như sau nửa thế kỷ, rốt cuộc cô cũng đứng trước mặt anh.

Du Ánh Tuyết im lặng, Kiều Phong Khang cũng thế.

Chỉ cần cô bảo không muốn đi thì anh sẽ đuổi Minh Đức đi ngay! Cho dù phải trói lại, anh cũng sẽ không để cô rời khỏi căn biệt thự này nửa bước!
Nhưng một lúc lâu sau, cô chỉ gỡ ba lô xuống rồi lấy một cái hộp ra.

"Nếu không lầm thì chắc cái này là của chú ba.”
Kiều Phong Khang nhìn sang, đúng là chiếc điện thoại đã bị anh đập nát nhưng anh không nhận.

Ánh mắt anh càng trở nên lạnh băng, cảm giác thất vọng vô cùng rõ ràng.

"Hôm đó khi cầm về, màn hình điện thoại đã vỡ.

Cháu đã thay rồi, giờ trả cho chú ba." Du Ánh Tuyết cố làm ra vẻ nhẹ nhõm, nở nụ cười tự giễu: "Nếu để cháu cầm rồi hỏng tiếp thì không hay chút nào, đúng không?”
Ánh mắt Kiều Phong Khang tối đi, chỉ cảm thấy nụ cười của cô quá chướng mắt.

Anh vươn tay hất điện thoại ra.

Chiếc điện thoại đập vào tường phát ra tiếng "ầm" rất lớn, vô cùng chói tai trong biệt thự yên tĩnh.

"Chú ba!" Du Ánh Tuyết khẽ gọi.


Kiều Phong Khang hừ một tiếng: "Đồ của tôi đã quen bị chà đạp rồi, cũng không thiếu lần này.

Dì Lý, bảo người ném thứ rác rưởi này đi, càng xa càng tốt, đừng để nó khiến tôi chướng mắt nữa.”
Đến mấy câu cuối cùng, anh gần như hét lên.

Du Ánh Tuyết chỉ cảm thấy từ "rác rưởi" mà anh nói như đang miêu tả cô, khiến trong lòng cô vô cùng buồn bã.

Cuối cùng Du Ánh Tuyết lên xe Kiều Minh Đức rồi rời khỏi đây.

Sau đó...!
Một thời gian dài sau, Du Ánh Tuyết không gặp Kiều Phong Khang nữa.

Đúng vậy, đúng là chưa từng gặp lại.

Công ty chi nhánh bắt đầu vận hành, Kiều Phong Khang vừa kiểm định vừa giám sát nên phải đi đến một thành phố khác.

Mấy ngày nay, Du Ánh Tuyết cũng nhận được giấy báo trúng tuyển của đại học An Lập.

Mười ngày nữa, cô phải đến trường báo danh, sau đó phải ở ký túc của trường rồi.

Du Ánh Tuyết cầm giấy báo rồi ngẩn người, trong mười ngày này liệu cô có thể gặp Kiều Phong Khang không? Mỗi khi anh đi công tác đều phải mất nửa tháng một tháng, lần này càng khó chắc chắn hơn.

Chỉ e là rất khó.

Du Ánh Tuyết ngồi trên giường, ảo não đập vào đầu mình.

Gần đây cô bị sao vậy? Tại sao cứ nhớ anh chứ? Rõ ràng anh đáng hận như thế, hai người vừa tách ra vì cãi nhau xong.

"Đừng nghĩ, đừng nghĩ, không được nghĩ nữa!"
Du Ánh Tuyết lẩm bẩm, tự thôi miên hết lần này đến lần khác nhưng tay lại vô thức sờ vào điện thoại.

Đến khi hoàn hồn, cô đã vô thức bấm dãy số quen thuộc, chỉ thiếu điều gọi đi.

Du Ánh Tuyết giật mình, vội ném điện thoại di động sang chỗ khác.

Suýt chút nữa...!
Suýt chút nữa cô đã gọi rồi!
"Em làm gì thế? Không thay quần áo đi mà cứ ngẩn người cầm điện thoại di động." Kiều Minh Đức đẩy cửa bước vào.

"Em làm ngay đây!" Du Ánh Tuyết hoàn hồn, cất giấy báo trúng tuyển đi rồi đuổi anh ta: "Anh mau ra ngoài đi, em phải thay quần áo.”
Kiều Minh Đức cười gian: "Sớm muộn gì cũng phải cho anh nhìn, em ngại gì chứ.”
"Ai thèm cho anh xem, mau ra ngoài đi!" Du Ánh Tuyết đẩy Kiều Minh Đức ra ngoài.

Khi đến cửa, cô bỗng nhớ ra điều gì đó, hơi do dự rồi vẫn không nhịn được mà hỏi: "Minh Đức, trong sinh nhật lần này của ông nội, mọi người đều đi hết chứ?”

"Đương nhiên rồi, cha mẹ anh cũng đi.”
"Em không nói chú hai và dì Vân.”
"Ồ, vậy em nói ai? Kiều Thanh Hằng hả? Chị ấy chẳng có việc gì cả nên chắc chắn sẽ đi mà.”
"Em không quan tâm cô ta có đi hay không!" Du Ánh Tuyết lẩm bẩm.

Kiều Minh Đức khoanh tay trước ngực, nhìn cô: "Du Ánh Tuyết, rốt cuộc em đang hỏi về ai vậy?”
"Được rồi, em hỏi về chú ba.

Liệu chú ấy có đến không?”
Du Ánh Tuyết vẫn không nhịn được mà hỏi thẳng.

"Chú ba ư? Em quan tâm đến chú ấy từ khi nào thế?”
Kiều Minh Đức híp mắt nhìn cô.

Ánh mắt ấy khiến Du Ánh Tuyết thót tim, trên mặt xuất hiện một chút chột dạ.

Cô lòng vòng rồi mới nói: "Ai bảo em quan tâm chú ba chứ? Em...!em thấy lâu lắm rồi mà chú ấy chưa về nên tò mò một chút mà thôi.

Được rồi, không nói nữa, anh ra ngoài đi, em phải thay quần áo rồi.”
Dường như sợ bị phát hiện điều gì, cô vội vàng đẩy Kiều Minh Đức ra ngoài rồi đóng cửa lại.

Anh ta bỗng lên tiếng: "Chắc chú ba không về đâu, hôm qua cha anh gọi cho chú ấy, chú ấy nói là rất bận.”
"Thế à?”
Du Ánh Tuyết lẩm bẩm một câu rồi tựa vào cửa, vô cùng mất mát.

Du Ánh Tuyết thay quần áo rồi cùng đến nhà cũ để ăn tối.

Hôm nay là sinh nhật ông cụ, ai cũng mang quà và ăn mặc đẹp đẽ.

Tất cả mọi người đều đến, Kiều Vân Nhung, Kiều Thanh Hằng, còn có cả cha cô ta là La Chí Thành, con rể ở rể của nhà họ Kiều.

Ngoài ra thì Kiều Quốc Thiên cũng đến, Tô Hoàng Quyên cũng đi cùng.

Chỉ thiếu một mình Kiều Phong Khang.

Trong bữa ăn, mọi người đều tặng quà cho ông cụ, Du Ánh Tuyết cũng tặng.



Bà cụ cũng tán đồng: "Phong Khang đúng là may mắn khi có được cháu!"
Du Ánh Tuyết ngồi bên cạnh, im lặng lắng nghe.

Cô không thể hòa nhập vào sự náo nhiệt này, rõ ràng bầu không khí rất hòa thuận vui vẻ nhưng cô lại thấy uất nghẹn..

Truyện full

  • Độc Chiếm Người Tình Ngọt Ngào
    Độc Chiếm Người Tình Ngọt Ngào

    Thể loại:Hiện đại, HeĐộ dài:10 chương +1 ngoại truyệnConvert:Ngocquynh520Editor:MiuDạy dỗ đàn ông nghe lời, chút quyến rũ khi họ giận...

  • Single Man – Chàng độc thân
    Single Man – Chàng độc thân

    Editor: Atami.K.Beta: ThiThể loại: Đoản văn, hiện đại, không gian ảo tưởng, 1×1.Độ dài: 17 chương + 1 bonus + 3 phiên ngoại.“Ta mà yêu...

  • Tế Phẩm Của Thôn Báo Tử
    Tế Phẩm Của Thôn Báo Tử

    Thể loại: Cổ đại, thần quái ,hài, truyện ngắn, HEĐộ dài bản gốc: 8 chươngPairing: Vũ (công) x Mặc Ngữ (thụ)Mặc Ngữ là một đứa nhỏ bị...

  • Hoàng Tước
    Hoàng Tước

    Thể loại: Cổ đại, HEBìa: JasBiên tập: Nguyệt Vi YênChỉnh sửa: Vũ LinhSở Hi không bao giờ ngờ rằng mới ngày hôm qua thôi Thẩm Tranh vẫn...

  • Nguyệt Hạ Triền Miên
    Nguyệt Hạ Triền Miên

    Edit: Darling và Honey (Aoi Gin và Shalya) và Hikaruchan Beta : El (Elinda – tạm nghỉ) và Hikaruchan, Aoi GinThể loại: đam mĩ- huyết...

  • Ánh Sao Chiều
    Ánh Sao Chiều

    Dịch giả: Văn Hòa, Võ Đê"Một thế giới mới với những khởi đầu, mọi việc đã dần dần tự nó giải quyết đúng theo ý muốn của họ. Tất cả như...

  • Bà Xã Chớ Giở Trò
    Bà Xã Chớ Giở Trò

    Một cô gái ma lanh với những chiêu trò đáng yêu thường đem lại cho bạn sự thích thú. Đến với truyện Bà Xã Chớ Giở Trò...

  • Hôn Nhân Xứng Đôi
    Hôn Nhân Xứng Đôi

    Hai năm sau khi trưởng thành, vì không chịu nổi kì sinh lí, Sầm Dao nộp đơn lên Liên Bang xin ghép đôi.Ghép luôn với một nhân vật rất...

  • Xuyên Thành Cung Nữ Của Tần Thủy Hoàng Thời Niên Thiếu
    Xuyên Thành Cung Nữ Của Tần Thủy Hoàng Thời Niên Thiếu

    Xuyên Thành Cung Nữ Của Tần Thủy Hoàng Thời Niên ThiếuTác giả: Cố Ngã Tắc TiếuThiếu niên điên phê đế vương x mạo mỹ tiểu cung nữLạc Xu...

  • Giả Bộ
    Giả Bộ

    GIẢ BỘTÊN KHÁC: GIẢ VỜTÁC GIẢ: BÁN TIỆT BẠCH THÁIEDITOR: PHONG TÂMSỐ CHƯƠNG: 88 CHƯƠNGCOUPLE: ÔN NAM TỊCH X PHÓ DIÊNTHỂ LOẠI: NGÔN TÌNH...

  • Lỗ Ái (Bắt Yêu)
    Lỗ Ái (Bắt Yêu)

    Thể loại: HĐ, ngượcEditor:Shyn, Ru Tơ Convenrter: uttichcoc Trên chiếc giường khổng lồ xa hoa, anh giống hệt một đế vương, suốt ba ngày...

  • Ai Nói Chúng Tôi Không Mờ Ám
    Ai Nói Chúng Tôi Không Mờ Ám

    谁说我们不暧昧Thể loại: Đô thị, ngôn tìnhConverter: ngocquynh520Editor: YingNgười ta đã không còn là học sinh lâu rồi, hắn còn cứ bám theo đòi...

  • Hoan Yến - Tử Noãn
    Hoan Yến - Tử Noãn

    Tác giả: Tử NoãnTran / Editor: Xoài Lắc Muối TômBeta: Xoài Lắc Muối TômThể loại: Cổ đại, Trùng sinh, Vả mặt, Gia đấu, HE, Báo thù, Góc...

  • Ông Trùm - Mai Đình Phong
    Ông Trùm - Mai Đình Phong

    [Tác giả: Mai Đình Phong -- Thể loại: Ngôn Tình]Câu chuyện về những ông trùm luôn làm cho các bạn nữ cảm thấy tò mò, phấn khích, đặc...

  • Sau Khi Giả A Bại Lộ, Tôi Mang Thai Con Của Phản Diện
    Sau Khi Giả A Bại Lộ, Tôi Mang Thai Con Của Phản Diện

    Văn án:Nhan Thanh phân hoá thành một Omega chất lượng cao nhưng cậu nằm mơ cũng muốn trở thành một Alpha.Kết quả cậu xuyên vào cuốn...