Bao Dung Vô Bờ

Chương 9: Qua đêm

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Tô Nịnh Nịnh đuổi theo một đoạn ngắn.

Sơ Lục đi rất nhanh, băng qua đường cũng không thèm để ý xe cộ. May là lúc này phố xá vắng vẻ, không có xe, nếu không thì sẽ nguy hiểm đến mức nào.

Sơ Lục băng qua đường liền bắt đầu nức nở, cố gắng kìm nén dòng nước mắt, thế nhưng từng hàng lệ vẫn tuôn rơi. Cô ấy dừng ven đường, ngồi xổm xuống, vùi đầu vào đầu gối, có lẽ chỉ khoảng năm phút đồng hồ, cô ấy lại đứng lên.

Cơ thể cô ấy yếu ớt, từ khi ngồi xuống đến giờ liên tục khóc, lúc này đứng lên, não thiếu oxy, trước mắt xây xẩm choáng váng, gần như không thể đứng được. Bụng cũng thoang thoảng cơn đau.

Cô ấy đứng một chỗ rất lâu.

Trên đường lớn, người người qua lại, Sơ Lục nhìn bên kia đường, cũng không biết nhìn thấy cái gì, đột nhiên lại bắt đầu rơi nước mắt.

Cô ấy ngẩng đầu lau nước mắt, sau đó muốn tiếp tục đi về phía trước. Mới vừa bước được một bước, thân hình cô ấy bất ngờ không ổn định, lảo đảo sắp ngã.

Tô Nịnh Nịnh chạy tới, nhanh chóng đỡ lấy.

“Cậu không sao chứ?”

Sơ Lục chỉ có thể nghe thấy một âm thanh quen thuộc, cụ thể là ai thì không nghĩ ra, nhưng không muốn làm phiền người khác, cô ấy nỗ lực muốn đứng vững.

Cô ấy đưa tay đè bụng, cơn đau đột nhiên mạnh lên.

Tô Nịnh Nịnh nhìn trán cô ấy lấm tấm mồ hôi, cả người mềm nhũn, lập tức phát giác chỗ kỳ lạ. Cô vừa định đưa cô ấy đến bệnh viện, tiếng chuông điện thoại liền vang lên.

Tô Nịnh Nịnh đỡ Sơ Lục ngồi xuống bồn hoa bên cạnh, sau đó lấy điện thoại trong túi xách, là Bùi Cận gọi tới.

“Chú đang trên đường, giờ cháu ở đâu?” Bây giờ là chín giờ, Bùi Cận chưa thấy cô về nên lái xe đến đón.

“Chú lái thêm khoảng năm trăm mét nữa, đến cái siêu thị nhỏ tên Chúng Nhạc.” Tô Nịnh Nịnh báo vị trí của mình cho anh, tiếp theo nghĩ đến cái gì đó, nói tiếp: “Chú Bùi, nhanh lên, có việc gấp.”

Tô Nịnh Nịnh suy nghĩ, Bùi Cận tới vừa lúc, cô không cần gọi xe đưa Sơ Lục đi bệnh viện.

Xe của Bùi Cận nhanh chóng dừng lại ven đường.

Tô Nịnh Nịnh chạm vào trán Sơ Lục, lập tức cảm thấy ẩm ướt, mà lúc này cô ấy đã mê man, nhíu chặt mày.

“Sơ Lục?” Tô Nịnh Nịnh thử gọi một tiếng.

Không có bất cứ phản ứng gì.

Bùi Cận đến, Tô Nịnh Nịnh không kịp nhiều lời, nâng Sơ Lục dậy, qua chỗ xe của anh.

“Chú Bùi, hình như bạn cháu không thoải mái, chú đưa bạn ấy đến bệnh viện được không?” Đây là lần đầu tiên Tô Nịnh Nịnh ôn tồn nói chuyện với Bùi Cận.

Bùi Cận liếc mắt nhìn Sơ Lục một cái, sau đó mở cửa, nói hai chữ ngắn gọn: “Lên xe.”

Cả hai người đều cho là đi bệnh viện khám một lát thôi.

Sơ Lục vẫn còn ý thức, nhưng bụng rất đau, cô ấy nói hai ngày nay tới tháng, đau bụng có thể là đau bụng kinh, trước đây cũng từng có bệnh này, nhưng chưa từng đau như bây giờ.

Tuy nhiên, bác sĩ chẩn bệnh, nói cô ấy mang thai ngoài tử cung.

Mang thai ngoài tử cung cũng có tình trạng chảy máu, khiến người ta lầm tưởng là kinh nguyệt.

Chẳng qua Sơ Lục được phát hiện sớm, phôi thai mắc kẹt ở ống dẫn trứng, tuy nhiên ống dẫn trứng vẫn chưa bị vỡ, hiện tại không cần phẫu thuật, dùng thuốc sinh non tự nhiên là được.

Cần phải nằm viện.

Sơ Lục không muốn làm phiền người khác, kêu Tô Nịnh Nịnh về trước, cô ấy ở bệnh viện một mình.

Có điều, cô ấy không có bạn bè hay người nhà ở đây. Dĩ nhiên Tô Nịnh Nịnh không thể nào để một nữ sinh nằm viện một mình!

Lúc sinh bệnh là thời điểm mà con người ta yếu ớt nhất, không có ai trò chuyện, loại cảm giác đó vô cùng khó chịu.

Giống như Tô Nịnh Nịnh, trước đây vì rối loạn chất điện giải [1] mà nằm viện một thời gian, bố mẹ anh trai nhất định phải có mặt!

[1] Rối loạn chất điện giải: là tình trạng mất cân bằng các chất khoáng trong cơ thể con người. Nguyên nhân mất cân bằng nước và điện giải thường do tiêu chảy, nôn mửa hay mắc một số căn bệnh như bệnh thận, tuyến giáp, hô hấp, tim mạch…

Thiếu một người cô cũng cảm thấy tủi thân. Cho nên rất đau lòng cho Sơ Lục.

Sơ Lục làm siêu âm màu và lấy máu xong thì đã khuya, cô ấy quá mệt mỏi, nằm trên giường thiếp đi.

Tô Nịnh Nịnh ngồi ở mép giường, quay đầu nói với Bùi Cận: “Chú Bùi, chú về trước đi, cháu ở lại đây với cô ấy.”

May là có Bùi Cận ở đây, nếu không tối muộn thế này tới phòng cấp cứu, rồi chuyển sang phụ khoa, làm một loạt kiểm tra, một mình Tô Nịnh Nịnh thì chắc chắn không ứng phó được.

Cô nghĩ, ít nhất cũng phải chờ đến khi Sơ Lục tỉnh lại, nếu không cô không yên tâm.

Bùi Cận đứng ở mép giường, vốn đã bận rộn cả ngày, đến tối lại ở bệnh viện, đáy mắt anh có sự mệt mỏi.

“Cháu nghỉ ngơi đi, chú trông cho.” Dĩ nhiên Bùi Cận sẽ không đi.

Căn phòng này chỉ có một giường bệnh, bên cạnh là cái giường nhỏ, dành cho người nhà bệnh nhân.

“Chú nên về nhà thì hơn.” Tô Nịnh Nịnh cảm thấy chuyện này không liên quan đến anh, để anh ở lại đây thật sự không tốt lắm.

Bùi Cận nhìn cô, không nhúc nhích.

“Cháu định ở đây một mình cả tối?” Bùi Cận hỏi lại.

Tô Nịnh Nịnh gật đầu, “vâng” một tiếng.

“Tối thế này, cháu ở một mình, có thể ngủ được à?”

Giọng Bùi Cận bình thản, giống hệt những lần muốn trêu Tô Nịnh Nịnh.

Tô Nịnh Nịnh còn không kịp trả lời, Bùi Cận đã hỏi tiếp: “Không ngủ được, sẽ không buồn chán sao?”

“Buồn chán, cháu không sợ à?”

Tô Nịnh Nịnh: “…”

Nghe cũng hợp lý.

Cô ngượng ngùng mím môi, cụp mắt, nhỏ giọng nói: “Vậy… Hay chú ở lại đây đi.”

Tô Nịnh Nịnh ngồi một lát, có hơi buồn ngủ nên qua bên chiếc giường nhỏ nằm xuống.

Không biết Bùi Cận lấy một cái giường gấp ở đâu ra, còn đặt bên cạnh giường Tô Nịnh Nịnh. Anh chân dài, nằm trên giường gấp phải gập chân, trông có hơi tội nghiệp. Giường quá cứng không thoải mái, tràn ngập trong xoang mũi là mùi nước sát trùng của bệnh viện.

Tô Nịnh Nịnh liên tục trở mình, không thể ngủ được. Hai tay cô gối đầu, nhìn sang Bùi Cận bên cạnh.

“Chú Bùi, chú ngủ chưa?” Giọng Tô Nịnh Nịnh nhẹ nhàng, thử hỏi một câu.

Một lát sau, Bùi Cận mới đáp lời: “Chưa ngủ.”

Trong lòng Tô Nịnh Nịnh vui vẻ, dịch sang phía anh.

Không ngủ được, có người để nói chuyện tâm sự sẽ tốt hơn nhiều, cho dù người này là Bùi Cận.

Chỉ cần anh biết nói tiếng người là được.

“Cháu nói với chú cái này, thật ra cháu và bạn học trên giường bệnh không thân lắm.” Tô Nịnh Nịnh nhìn Sơ Lục trên giường, cô ấy ngủ rất say, không có dấu hiệu sắp tỉnh lại.

“Nhưng lại rất có duyên.”

Đụng hàng quần áo túi xách bao nhiêu lần, cô ấy té xỉu còn bị cô bắt gặp, không phải có duyên thì là gì?

Cô nói vậy khiến Bùi Cận không biết nên trả lời thế nào, đành phải im lặng không đáp.

Qua một lát sau, Tô Nịnh Nịnh lại mở miệng: “Chú Bùi có bạn gái không?”

“Không có.” Bùi Cận trả lời.

“Vậy nếu sau này chú có bạn gái, đừng bao giờ để cô ấy đi bệnh viện một mình.” Tô Nịnh Nịnh dừng lại, rồi chèn thêm câu: “Nếu cô ấy bị bệnh.”

Cô nhớ lại cảnh tượng hôm nay mình thấy, tuy không hiểu giữa họ xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn hướng về Sơ Lục theo bản năng.

Dù gì thì trông nam sinh kia không giống người tốt.

Trong bóng đêm, dường như Bùi Cận bật cười.

Tô Nịnh Nịnh không nghe rõ ràng, tiếp theo đó là giọng anh vang lên: “Chú sẽ không như vậy.”

Nếu anh có bạn gái…

Vậy nhất định là bảo bối của anh.

Anh sẽ hết mực cưng chiều.

Tô Nịnh Nịnh cũng không biết tối hôm qua, cô đi ngủ khi nào. Chỉ nhớ mình trò chuyện câu được câu chăng với Bùi Cận, sau đó dần buồn ngủ.

Buổi sáng lúc tỉnh lại đã là mười giờ, Bùi Cận không có trong phòng, Sơ Lục thì chưa tỉnh.

Giường gấp bên cạnh đã được dọn dẹp, Tô Nịnh Nịnh ngồi xếp bằng trên giường, cầm điện thoại, chuẩn bị gọi cho Bùi Cận.

Đúng lúc này, bên ngoài có người gõ cửa.

“Mời vào.” Tô Nịnh Nịnh lên tiếng.

Tiếng đập cửa làm ồn đến Sơ Lục, cô ấy giật người, cũng tỉnh lại.

Tiến vào là một người đàn ông xa lạ, khoảng hai lăm hai sáu tuổi, mặc một bộ tây trang màu đen, nhưng nhìn vẫn trẻ trung, rất giống sinh viên.

“Cô Tô, tôi họ Vu, là trợ lý của tổng giám đốc Bùi.”

Trên tay trợ lý Vu cầm theo một đống đồ, sau khi tự giới thiệu thì để đồ xuống, bắt đầu giải thích.

“Tổng giám đốc Bùi đã đến công ty, anh ấy kêu tôi đưa mấy thứ này đến đây.”

Trong túi là bàn chải, kem đánh răng, còn có khăn, sữa rửa mặt và quần áo để tắm rửa.

Tất cả đều là đồ mới, vừa nhìn đã biết là chuẩn bị cho Sơ Lục.

“Đúng rồi, cô Tô, tổng giám đốc Bùi kêu tôi nhắc nhở cô, cô đã bỏ lỡ chuyến bay về nhà, Quốc khánh nhiều người đi lại, tạm thời không đặt lại được.”

Trợ lý Vu nói xong, Tô Nịnh Nịnh lập tức ngây ra.

Tám giờ sáng hôm nay lên máy bay về thành phố Từ, cô hoàn toàn quên mất!

Không về được!

“Tổng giám đốc Bùi nói xe lửa và tàu cao tốc còn vé đứng.” Trợ lý Vu kịp thời bổ sung.

Đi tàu cao tốc cũng phải mất năm sáu tiếng đồng hồ, mua vé đứng chẳng khác gì muốn mạng cô. 

Hơn nữa Sơ Lục còn phải ở bệnh viện thêm vài ngày nữa.

Tô Nịnh Nịnh thở dài.

“Thôi, tôi không về.”

“Nếu cô không về, tổng giám đốc Bùi nói cô nên về nhà anh ấy tắm rửa, chiều rồi đến bệnh viện.”

Trợ lý Vu nói, trong đầu nghĩ thầm, tổng giám đốc Bùi tính thật chuẩn, ngay cả cô Tô sẽ nói gì cũng đoán được.

“Yên tâm, tôi sẽ phụ trách đưa đón.”

“Một lát nữa đi.” Tô Nịnh Nịnh sờ bụng, cảm thấy hơi đói, nói: “Anh đi mua hai phần bữa sáng trước.”

“Tôi sẽ đi ngay.” Trợ lý Vu gật đầu đồng ý. Tổng giám đốc Bùi đã dặn dò, kêu anh ấy nghe lời cô Tô, nhưng cô Tô này, sai bảo người ta đúng là rất trôi chảy.

“Làm phiền cậu rồi.” Sau khi trợ lý Vu ra ngoài, giọng Sơ Lục vang lên, bởi vì đang còn yếu nên giọng thều thào.

Tối hôm qua cô ấy cảm thấy giọng rất quen, nhưng khi đó ý thức đã khá mơ hồ, không nhớ ra là ai. Có điều cô ấy không ngờ sẽ là Tô Nịnh Nịnh.

Trông cô như đại tiểu thư nhà giàu được nuông chiều, nhưng lại ở đây với mình cả một đêm.

“Không sao.” Tô Nịnh Nịnh lắc đầu, cười nói: “Làm phiền chú Bùi mới đúng, người này, thích nhất là bị người khác làm phiền.”

Tuy Sơ Lục không biết chú Bùi cô nói là ai… Nhưng tối qua đúng là còn có một người đàn ông ở đây.

Truyện full

  • Nghe Nói Anh Là Nam Chính
    Nghe Nói Anh Là Nam Chính

    Tác giả: 月亮与六遍是Dịch: Thích Ăn Dưa 502Chương: 7Văn án:Bạn trai lúc nào cũng từ chối tôi, thế là trong cơn tức giận, tôi đòi chia tay.Anh...

  • Ôm Cây Đợi Người, Cây Tàn Người Mất
    Ôm Cây Đợi Người, Cây Tàn Người Mất

    "Lạnh vậy cậu vẫn chờ tôi đúng không? Chỗ cái cây này.""Lần nào cậu cũng hỏi là sao? Tất nhiên là tôi đợi cậu rồi. Cậu thấy tôi không...

  • Tặng Em Một Hạnh Phúc
    Tặng Em Một Hạnh Phúc

    Đường Tâm, ngoại hình xinh đẹp, tính cách mạnh mẽ quyết đoán,  được giới truyền thông tôn làm nữ thần gợi cảm nhất Đài Loan.Ba năm liền...

  • Giang Hồ Kỳ Cục
    Giang Hồ Kỳ Cục

    Thể loại: Cổ đại, hài hước, sủng, giang hồ ân oán, giáo phái, cải trang giả dạng, chủng điền văn, HESố chương: 46 chươngEdit: Mia...

  • Trầm Thụy Tiền, Biệt Thuyết Ái Ngã
    Trầm Thụy Tiền, Biệt Thuyết Ái Ngã

    Dịch nghĩa: Trước khi ngủ say, đừng nói yêu tôi!Thể loại: hiện đại, ấm áp, HE._ Công: trung khuyển, phúc hắc, thích chơi dại =.=_ Thụ:...

  • [Thích Cố] Bất Thị Oan Gia Bất Tụ Đầu
    [Thích Cố] Bất Thị Oan Gia Bất Tụ Đầu

    Thể loại: Thích Cố đồng nhân văn, đoản văn, nhất thụ nhất công, hài, HEEdit: Nguyệt, Quỳnh.Beta: Nguyệt Phàm là mọi sự trong thiên hạ,...

  • Khi Tình Yêu Chưa Kết Thúc
    Khi Tình Yêu Chưa Kết Thúc

    Bạn đang đọc truyện Khi Tình Yêu Chưa Kết Thúc của tác giả Sương Đào. Buông tay nhau, sau đó cả hai đều đau khổ.Bình yên không có, đổi...

  • Đừng Học Tiến Sĩ Sẽ Thoát Ế
    Đừng Học Tiến Sĩ Sẽ Thoát Ế

    Cuộc sống nghiên cứu sinh của Văn Địch cực kỳ tệ.Người hướng dẫn sai bảo, đồng nghiệp gây khó dễ, thích thầm phó giáo sư toán học cách...

  • Pháp Sư Trừ Tà
    Pháp Sư Trừ Tà

    [Truyện được chuyển thể theo tác phẩm truyện tranh Pháp Sư Trừ Tà của tác giả Yun Ji Un.]*Nàng là một mỹ nhân. Đôi môi anh đào nhỏ...

  • Hồ Điệp Công Tử
    Hồ Điệp Công Tử

    Thể loại: cổ trang, giang hồ, cường thế bà đạo công x…tiểu bạch thụEdit: Ân Nguyệt Sơn TrangMôn chủ của phái Hoa Môn là người vô cùng...

  • Tình Yêu Thôn Quê
    Tình Yêu Thôn Quê

    Bạn đang đọc truyện Tình Yêu Thôn Quê của tác giả Tham Chủ Hoan. Một đôi thiếu niên tình cờ tìm thấy nhau tại một vùng nông thôn, mơ...

  • Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn
    Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

    Tác giả: Diên CừuThể loại: HE, Sủng, Xuyên Không, Cưới Trước Yêu Sau, NgọtTeam dịch: Bông Hoa NhỏGiới thiệuKiều Hoa cô nàng độc thân ở...

  • Bao Dung Vô Bờ
    Bao Dung Vô Bờ

     Văn Án Rất nhiều năm sau, Tô Nịnh Nịnh mới hiểu được, ngôn từ thích hợp nhất để hình dung ngài Bùi, chỉ có hai chữ.“Biến thái.”...Ở...

  • Đạo Quân
    Đạo Quân

    Truyền thuyết kể rằng, Thương Tụng luyện chế ra tám món pháp bảo, xưng là một bộ, công dụng nghịch thiên, có thể phá trời cũng có thể...

  • Chuộc Lấy Tình Yêu
    Chuộc Lấy Tình Yêu

    Thể loại: Đô thị tình duyên cường thủ hào đoạtEditor: ngocyenSố chương: 39 chươngĐàn ông chính là thích loại phụ nữ không quá mạnh mẽ,...