Âm Vang Ký Ức - Nguyệt Tầm Tinh

Chương 38

read icon

Đọc truyện nhanh, cập nhật mới nhất - TruyenHQ

Nhan Linh dường như đã hiểu nguyên nhân khiến Trần Trạc Thanh mấy ngày nay cảm xúc bất ổn. 

Thì ra là vì câu nói của cô hôm đi mua xe. 

Cô định giải thích, nhưng phát hiện anh nghiêng đầu, nhắm mắt, như thể câu nói vừa rồi chỉ là lời nói mớ trong mơ. 

Nhan Linh nhẹ nhàng chỉnh lại đầu anh, để tựa vào lưng ghế phụ. 

Mười lăm phút sau, xe dừng trong gara của khu chung cư. 

Nhan Linh đánh thức Trần Trạc Thanh, nhắc anh rằng đã về đến nhà. 

Anh mở mắt, dần tỉnh táo lại. Cánh cửa xe bên cạnh mở ra, Nhan Linh vươn tay đỡ anh xuống xe. 

Dù vẫn hơi chậm chạp, vào thang máy anh mới nhận ra tay mình đang đặt trên vai gầy của cô. 

Trần Trạc Thanh nhìn qua gương, thấy hình ảnh mình với cô, anh lặng lẽ kéo cô vào gần mình hơn. 

Nhan Linh theo quán tính dựa sát vào anh, tưởng anh đứng không vững, vội đưa tay đỡ lấy eo anh. 

Cánh tay mảnh mai của cô vòng qua eo anh, ngón tay nắm chặt lấy lớp vải áo. Cả người cô gần như áp sát vào Trần Trạc Thanh. 

“Anh, anh cố gắng chút, sắp đến nơi rồi,”

Cô sợ mình không đỡ nổi anh, nếu anh ngã xuống thì không biết làm sao. 

Nghe giọng nói lo lắng của cô, anh bật cười khẽ. 

Anh giảm bớt lực tựa vào cô, nhưng tay vẫn đặt trên vai cô. 

Ra khỏi thang máy, vào nhà, cuối cùng Nhan Linh cũng đưa anh về an toàn. 

Trần Trạc Thanh vừa nằm xuống sofa liền cởi áo khoác, dù từ nãy đến giờ anh đã cố nhịn không làm vậy. 

Nhan Linh nhặt chiếc áo khoác anh ném bừa, treo lên giá, rồi mở máy sưởi. 

Anh mơ màng mở mắt, nhận ra bóng dáng cô, thấy cô dừng lại ở cửa một lúc, sau đó mở cửa bước ra. 

Cô đi rồi. 

Cứ thế mà đi. 

Ánh đèn trần đột nhiên trở nên chói mắt, làm mọi thứ trở nên mơ hồ. Anh khẽ cười tự giễu, khuôn mặt lộ rõ vẻ cô đơn. 

Một cảm giác trống trải dâng lên, bao trùm lấy anh, lạnh lẽo đến tận tim. 

Không biết bao lâu sau, khi anh sắp thiếp đi, cánh cửa lại vang lên âm thanh mở rồi đóng. 

Tiếng bước chân nhẹ nhàng dần rõ ràng hơn. 

Anh mở to mắt, không tin nổi hình bóng trước mặt mình. 

Nhan Linh trên tay cầm một bát trà giải rượu, trong lòng còn ôm một chiếc chăn, cẩn thận bước tới gần sofa. 

Cô đã cởi chiếc áo khoác dạ, để lộ chiếc váy len dài màu be bên trong. Mái tóc đen dài buông xõa, gương mặt trắng trẻo, cả người toát lên vẻ dịu dàng mềm mại. 

Thấy anh đã tỉnh, cô ngồi xuống mép sofa, đưa bát trà tới trước mặt anh: “Trà giải rượu, em vừa nấu xong, anh uống chút đi.” 

Trần Trạc Thanh ngây người nhìn cô, biểu cảm có chút ngốc nghếch. 

Nhan Linh chớp mắt, đưa tay vẫy trước mặt anh, gọi khẽ: “Trần Trạc Thanh.” 

Nghe tiếng cô, anh mới hoàn hồn, nhận ra cô ra ngoài là để nấu trà giải rượu cho mình. 

Anh nói nhỏ: “Không sao,” rồi nhận bát trà, uống một hơi cạn. 

Trong lúc uống, ánh mắt anh vẫn không rời khỏi cô, liếc qua chiếc chăn trên đùi cô, vẻ mặt đầy thắc mắc. 

Nhan Linh thấy anh nhìn chăn, bèn giải thích: “Em không tiệnvào phòng anh, nghĩ anh nằm sofa thế này sẽ lạnh, nên em lấy một chiếc chăn định đắp cho anh.” 

Cô luôn như vậy, dịu dàng và chu đáo, đối xử tốt với mọi người xung quanh. 

Trần Trạc Thanh bỗng ích kỷ nghĩ, giá như cô chỉ đối tốt với mình anh. 

Nhan Linh đặt bát trà đã uống xong lên bàn, hỏi: “Bây giờ anh thấy đỡ hơn chưa?” 

Anh gật đầu. 

Nhan Linh tiếp lời: 

“Vậy giờ ý thức anh tỉnh táo rồi đúng không?” 

Nói xong, cô giơ hai ngón tay lên, làm động tác chữ “V,” hỏi thử: “Đây là mấy?” 

Trần Trạc Thanh: “…” 

Anh thấy hành động ngớ ngẩn của cô lại có chút đáng yêu, bèn phối hợp: “Hai.” 

Nhan Linh khẽ cười, nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt đẹp như chứa những vì sao dịu dàng, khiến anh không thể rời mắt. 

Nhan Linh: “Vậy, chúng ta nói chuyện một chút nhé?” 

Trần Trạc Thanh: “Nói chuyện gì?” 

Nhan Linh thẳng thắn: “Nói về câu hỏi anh vừa hỏi trên xe.” 

—— “Trong lòng em, anh là người khác sao?” 

Không khí ấm áp khi nãy lập tức tan biến. 

Trần Trạc Thanh sững sờ, chợt nhận ra lý do cô vẫn ngồi đây là vì câu hỏi đó. 

Anh tránh ánh mắt cô, phản ứng như muốn trốn tránh.

“Không cần đâu.”

Không cần nói cho anh biết câu trả lời. 

Anh không muốn biết nữa. 

Tuy nhiên, Nhan Linh không để anh trốn tránh, mà hỏi ngược lại: “Trần Trạc Thanh, về danh nghĩa, chúng ta đã là vợ chồng rồi đúng không?” 

Trần Trạc Thanh: “Ừm.” 

Nhan Linh: “Vậy nên, anh là chồng của em, không phải người ngoài.” 

Chỉ một câu đơn giản như vậy, Trần Trạc Thanh chợt nhận ra những ngày qua mình tự làm khổ chính mình. 

Anh đã là chồng cô rồi, còn muốn gì hơn nữa? 

Đây đã là kết quả tốt nhất đối với anh. 

Nhan Linh hỏi tiếp: “Giả sử hôm đó người mua xe là anh, em nói muốn trả tiền giúp anh, anh có đồng ý không?” 

“Không.” 

Anh trả lời theo phản xạ. 

Nhan Linh khẽ cong môi, dường như chỉ chờ câu trả lời này: “Tại sao? Có phải vì em là người ngoài không?” 

Trần Trạc Thanh: “Đương nhiên không phải.” 

Nhan Linh gật đầu, đồng ý với anh: “Em cũng nghĩ giống anh.” 

“Trần Trạc Thanh, vì chúng ta là vợ chồng, nên mối quan hệ của chúng ta là bình đẳng.” 

“Anh có khả năng đạt được những gì anh muốn, em cũng vậy. Vì thế không cần sự giúp đỡ từ người khác.” 

Đây không chỉ là cảm giác thành tựu, mà còn là sự tự tin. 

Và “người khác” ở đây, chỉ đơn giản là bất kỳ ai ngoài chính bản thân họ. 

Nhan Linh giơ tay phải lên, để anh nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô: “Chiếc nhẫn này là anh tặng em, em không hề từ chối.” 

“Nhưng em hy vọng, anh có thể chi tiêu vì em, và em cũng có thể chi tiêu vì anh.” 

Không ai quy định rằng việc đàn ông tiêu tiền cho phụ nữ là điều hiển nhiên. 

Nhan Linh luôn nghĩ rằng, để một mối quan hệ bền vững thì cần có sự cân bằng. 

Vì thế sau này, cô cũng tặng Trần Trạc Thanh một đôi khuy măng sét đá quý. 

Dù giá trị không sánh được với chiếc nhẫn, nhưng đó là tấm lòng của cô, đã được cô lựa chọn kỹ càng. 

Trần Trạc Thanh lặng lẽ nghiền ngẫm ý nghĩa trong lời cô nói, bỗng nhiên như được khai sáng. 

Có lẽ cách suy nghĩ của đàn ông và phụ nữ không giống nhau. 

Anh từng nghĩ việc cô tính toán rạch ròi như vậy là muốn giữ khoảng cách, khiến anh cảm thấy mối quan hệ của họ quá xa lạ. 

Nhưng đứng trên góc độ của Nhan Linh, cô luôn tự làm mọi việc, không cần dựa dẫm vào ai. 

Nghĩ đến chuyện ba mẹ cô ly hôn và tai nạn của mẹ cô, dù không rõ chi tiết, nhưng chắc chắn những điều đó đã ảnh hưởng sâu sắc đến cô. 

Khiến cô trở nên như bây giờ. 

Quá độc lập, mọi việc đều quen tự giải quyết. 

Cô đáng lẽ là nàng công chúa được nâng niu trong lòng bàn tay. 

Giờ đây, công chúa không cần hiệp sĩ, hoa hồng cô cũng tự hái được. 

Cô có thể một mình đi qua con đường đầy gai, để hái bất kỳ đóa hoa nào cô muốn. 

Trần Trạc Thanh: “Là do anh không đứng trên lập trường của em để suy nghĩ, anh xin lỗi.” 

Nhan Linh lắc đầu: “Anh không sai, cũng không cần xin lỗi em.” 

“Là em chưa nói rõ mọi chuyện với anh.” 

Ban đầu, Nhan Linh không hề để tâm đến việc này, giờ nhận ra có lẽ vấn đề nằm ở cô. 

Trần Trạc Thanh: “Không phải, là anh…” 

Là anh quá lo được lo mất. 

Anh bực bội vò đầu, không biết nên diễn đạt điều mình muốn nói như thế nào. 

Nhan Linh quyết định nhân cơ hội này nói hết những điều cô nghĩ: “Bao gồm cả chuyện em bị bệnh.” 

“Không nói với anh, vì em nghĩ mình có thể tự làm được, nên không muốn làm phiền anh.” 

Từ nhỏ đến lớn, trong mắt người lớn, Nhan Linh luôn là một đứa trẻ độc lập và hiểu chuyện. 

Khi những bạn nhỏ khác cần cha mẹ vừa dỗ vừa đút ăn, cô đã học cách cầm đũa tự ăn. 

Khi con cháu nhà họ hàng còn chơi đất nặn, cô đã học đàn piano theo hướng dẫn của giáo viên. 

Ngày đầu tiên đi mẫu giáo, được tài xế đưa đi, cô không khóc, cũng không quấy. 

Câu nói cô nghe nhiều nhất là “Con có thể tự làm được không?” 

——“Con có thể tự ăn cơm không? Hôm nay mẹ bận không thể ăn cùng con.” 

——“Con có thể tự đi học lớp năng khiếu không? Giáo viên sẽ dạy con tốt.” 

——“Con có thể tự đến mẫu giáo không? Tài xế sẽ đưa con đi.” 

Từ khi còn rất nhỏ, cô đã quen với việc một mình. 

Vì thế, việc cô có thể tự làm, cô hiếm khi phiền người khác. 

Nhưng ngày hôm đó, trong bệnh viện, Trần Trạc Thanh đã nói với cô “Em có thể làm phiền anh.” 

Lần đầu tiên có người nói với cô như vậy. 

Sau khi về nhà, cô đã suy nghĩ rất lâu. Mãi đến hôm nay gặp lại anh, cô mới quyết định nói ra suy nghĩ của mình: 

“Nếu anh không thấy phiền,” Nhan Linh mím môi, sắp xếp từ ngữ, “em có thể thử… làm phiền anh.” 

Thói quen không phải ngày một ngày hai mà hình thành, việc thay đổi cũng vậy.

Cô không biết phải làm sao để dựa dẫm vào người khác. 

Nhưng nếu người đó là Trần Trạc Thanh.

Cô dường như sẵn lòng thử một lần. 

“Nhan Linh.” Trần Trạc Thanh không biết tại sao cô lại nghĩ mình là phiền phức, nhưng anh muốn nói rõ với cô, “Em không phải là phiền phức, chưa bao giờ là như vậy.” 

Giọng anh chân thành nghiêm túc.

Ánh mắt nhìn cô chứa đựng một sự mãnh liệt khó diễn tả. 

Nhan Linh không dám đối diện thẳng với đôi mắt đẹp ấy, vô tình nhìn đồng hồ treo tường, đã 10 giờ rồi, cô nói mình phải về. 

Cô ôm lấy chiếc chăn vừa định đứng dậy, thì từ dưới ghế sofa, chú mèo tên Tháng Năm của anh bất ngờ nhảy ra. 

Chiếc đuôi vàng óng dựng đứng, lướt qua như một tia chớp. 

Cô không phòng bị, bị dọa giật mình, mất thăng bằng. 

Toàn thân ngã nhào vào lòng Trần Trạc Thanh. 

Đôi môi mềm mại của cô khẽ lướt qua yết hầu của anh, như một nụ hôn thoáng qua. 

Nhận ra thứ mình vừa chạm phải, gương mặt trắng trẻo của Nhan Linh lập tức đỏ ửng. 

Trần Trạc Thanh nắm chặt hai tay thành quyền, hơi thở trở nên rối loạn. 

Yết hầu mẫn cảm vừa bị chạm vào không tự chủ được mà lăn nhẹ lên xuống. 

Nhan Linh hoảng hốt chống tay đứng dậy, ngồi ngay ngắn lại. 

Cô không nhận ra, phía sau mình, Trần Trạc Thanh đang thở d ốc, gương mặt lấm tấm đỏ bừng, đôi tai cũng đỏ hơn. 

Đôi mắt sâu thẳm đen tuyền của anh, nơi đáy mắt, khao khát cuộn trào như sóng lớn. 

“Anh, anh nghỉ sớm đi, em về đây.” 

Nhan Linh đi vội đến nỗi quên luôn cả chiếc chăn định mang theo. 

Còn chú mèo “kẻ chủ mưu” kia thì thản nhiên nghịch ngợm trên chiếc chăn mềm, dùng móng vuốt chạm vào lớp lông mượt.

Cảm thấy vô cùng dễ chịu liền nằm lăn ra, lim dim tận hưởng, thoải mái vô cùng, chẳng hề biết chuyện vừa xảy ra. 

Trần Trạc Thanh nhắm mắt lại, cảm giác nóng bức trong cơ thể vẫn chưa thuyên giảm, anh đứng dậy đi thẳng vào phòng tắm. 

Chú mèo thấy chủ nhân đứng dậy thì cũng thong thả bước theo, dáng điệu nghịch ngợm. 

Khi vừa thò chân mèo vào cửa phòng tắm, nó liền bị một bàn tay thon dài xách lên. 

Nó kêu một tiếng yếu ớt, cắn lấy đuôi mình, đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn người đàn ông. 

Trần Trạc Thanh dùng ngón tay gõ nhẹ vào đầu nó, nghiêng đầu nhìn: “Mày vừa làm cô ấy sợ đấy.” 

Nói xong, anh tiện tay quăng nó vào thư phòng đối diện, nhanh gọn đóng cửa lại, không biểu cảm mà để lại một câu: “Ở đây mà tự kiểm điểm.” 

Truyện full

  • Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần
    Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần

    Edior: Mẹ CherryỞ thế kỷ 21 thì nàng đường đường là nữ sát thủ số một trong thế giới ngầm ấy vậy mà chỉ ngủ một giấc bỗng linh hồn của...

  • Miêu Mễ Trận Tuyến Liên Manh
    Miêu Mễ Trận Tuyến Liên Manh

    Tên khác: Những Con Mèo Ở Khu ĐôngThể loại : đam mỹ, ảo tưởng không gian, dị năng, nhân cách hóa, 1×1, HEBản gốc: 63 chương HoànEdit:...

  • Sẽ Không Nương Tay Với Cậu
    Sẽ Không Nương Tay Với Cậu

    Văn án:Táo bạo ngạo kiều mạnh miệng công (Trác Du) X bề ngoài thanh lãnh, bên trong ngốc nghếch mỹ nhân thụ (Đàm Đinh).—————————–Trác...

  • Hưởng Tang
    Hưởng Tang

    Tác Giả: Thương Hải Nhất ThửThể loại: Cổ Đại, Đông Phương, Huyền Huyễn, Linh Dị, Ngôn Tình, Nữ CườngGiới thiệu:"Tang hạ nghe dị ngữ,...

  • Tranh Thiên Hạ
    Tranh Thiên Hạ

    Thể loại: Cổ trang, Ngôn Tình, Quân Sự, Lịch Sử, Cung Đấu, Nữ Cường, Cổ ĐạiEdit: Lily TrầnThời loạn thế, anh tài tầng tầng lớp lớp xuất...

  • Thư Ký Hợp Ý Của Tổng Giám Đốc
    Thư Ký Hợp Ý Của Tổng Giám Đốc

    Anh xông vào rừng ‘tiểu bạch thỏ’, không phải vì không biết chết là gì, mà chỉ là vì khát vọng được bảo vệ;Con sói lạnh lùng kiêu ngạo...

  • Sói Đi Thành Đôi
    Sói Đi Thành Đôi

    Thể loại: hiện đại, oan gia, cường cường, hỗ công, 1×1, HE.Biên tập: Nana | Đông Thiên.Câu chuyện là quá trình yêu nhau lắm cắn nhau...

  • Tường Nam Ngoảnh Hướng Bắc
    Tường Nam Ngoảnh Hướng Bắc

    Cô vốn là tường nam anh chưa đụng* là chưa có ý định từ bỏ, lại vì được anh dùng bàn tay dịu dàng nhất xoa dịu vết sẹo cũ năm xưa, lặng...

  • Không Thể Khống Chế Khoái Cảm Cấm Kỵ
    Không Thể Khống Chế Khoái Cảm Cấm Kỵ

    🍡Tên Hán Việt: Vô pháp khống chế cấm kỵ khoái cảm (hợp tập)🍡Tác giả: Nhất Chỉ Tiểu Hồ Li Nha🍡Editor: Anh Tử - @milvo164🍡Thể loại:...

  • Đổi Chồng: Cưng Chiều Em Đến Nghiện
    Đổi Chồng: Cưng Chiều Em Đến Nghiện

    Truyện Đổi Chồng: Cưng Chiều Em Đến Nghiện của tác giả Quân Tử Ước Hẹn, kể về một cô gái làm phó thị trưởng, cô thông minh, xinh đẹp,...

  • Tướng Quân Thích Sưu Tầm Hoa Hồng Nhỏ
    Tướng Quân Thích Sưu Tầm Hoa Hồng Nhỏ

    Toàn bộ Đế quốc Tarot đều biết tới cậu ba họ Nhạc – Nhạc Dao là Omega bá đạo nhất, ngông cuồng nhất nhưng cũng là Omega xinh đẹp nhất....

  • Then Came You
    Then Came You

    Series: Gamblers of Craven's – Book 1Thể loại: Lãng mạnNgười dịch: cà chua 14Táo bạo và phóng túng, Lily Lawson xinh đẹp vui thích với...

  • Âm Vang Ký Ức - Nguyệt Tầm Tinh
    Âm Vang Ký Ức - Nguyệt Tầm Tinh

    ✶ Tác giả: Nguyệt Tầm Tinh✶ Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, cưới trước yêu sau, đơn hướng yêu thầm, duyên trời tác hợp, HE✶ Độ dài: 80...

  • Ước Hẹn Phù Hoa
    Ước Hẹn Phù Hoa

    Người ta vẫn nói rằng đã sống thì không nên vương vấn những chuyện trong quá khứ. Nhưng một khi con tim chỉ chứa đựng hình bóng của một...

  • Ương Ngạnh
    Ương Ngạnh

    Thể loại: Hiện đại, yêu đậm sâu,gương vỡ lại lành, duyên trời tác hợp, con cưng của trời, HE.[1] Năm ấy, Phó Ngôn Chân là một hotboy...